Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 395: Chương 395: Đồ Đàn ông cặn bã






Lục Tam Phong nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ nhưng không tiếp lời, anh liếc nhìn khắp nơi, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ hoàn cảnh chính trị và kinh doanh ở bản địa này không thật sự hài hòa như bề ngoài.

Lục Tam Phong có thể nghĩ đến chuyện hợp tác với Hoàng Hữu Danh chỉ vì Hiệp hội công nghiệp đồng nhưng quả thật Hiệp hội công nghiệp đồng không phải là con đường dành cho anh, Hoàng Hữu Danh chỉ muốn cho công ty công nghiệp đồng hạ cánh nhẹ nhàng mà thôi.

Nếu thật sự quyết tâm muốn làm gì anh thì cứ cho người đi thăm dò là được, phải biết rằng trong thành phố này Hoàng Hữu Danh như một vị Thổ hoàng, Hà Gia Nhạc kia cũng vậy. “Hỗ trợ các công ty phát triển là mục tiêu cố gắng của thị chính địa phương, điện tử Thủy Hoàn dốc sức ủng hộ cũng giành được thành tích to lớn, chúng ta chung bước tiến lên, công ty chăm lo cho xã hội là cục diện hai bên cùng phát triển, về chuyện ông nói rằng các thương nghiệp quốc doanh cấu kết với nhau có vẻ không quá thích hợp thì phải?” Lục Tam Phong hỏi. “Tôi chỉ đùa chút thôi mà, cậu còn trẻ mà đã học được cách phân tích vấn đề rồi, chúng tôi hoan nghênh các công ty lớn vào đóng quân. Hà Gia Nhạc bắt chéo hai chân cân nhắc nhìn Lục Tam Phong, ông ta cảm thấy thật khó kiểm soát trường hợp này. Ông ta nói: “Tôi tổ chức một buổi giao lưu đơn giản ở đây, cùng đến phòng tiếp khách trò chuyện đi.

Lục Tam Phong đứng lên bắt tay với mọi người, khi đến phòng tiếp khách thì người đã thưa thớt dần. Sau khi Hà Gia Nhạc ngồi xuống, ông ta bảo người khác đi ra ngoài nên cả phòng tiếp khách chỉ còn lại hai người. “Uống nước đi!” “Cảm ơn bí thư Hà!" “Dự án khu công nghiệp là một dự án lớn, tổng đầu tư lên đến gần 12 nghìn tỷ, phải thông hết đường ray và quốc lộ, chúng tôi dự định sẽ xây dựng nơi này thành một khu công nghiệp, bước đầu hoạch định là năm mươi mét vuông, giai đoạn đầu của dự án là mười lăm nghìn mẫu, nhà máy lớn nhất chiếm vài nghìn mẫu, về cơ bản đây đã thành chìa khóa trao tay rồi." “Trước đó tôi đã nghe đoàn đội nói những điều kiện và yêu cầu đó rồi, chúng tôi có thể thỏa mãn nhưng tôi muốn biết phải mất bao lâu chính sách và số tiền được hứa hẹn mới kết được.” Lục Tam Phong dứt khoát hỏi. “Vậy phải xem khi nào cậu mới vào lưu trú, con người tôi rất dễ nói chuyện!” “Vậy thì tốt quá, hiện nay xưởng làm cứng đã hoàn thành, theo yêu cầu thiết kế của nhà máy sản xuất có thể làm xong trước cuối năm, sang năm cơ khí nước ngoài có thể quay lại, năm tới sang xuân là lúc thời cơ đến, chính là thời điểm tuyệt vời để cắt băng khánh thành. Lục Tam Phong vui vẻ nói. “Nhưng mà… Chậc chậc chậc!”

Hà Gia Nhạc chép miệng, tỏ vẻ khó xử. “Có khó khăn gì xin ông cứ nói.” “Nhà xưởng các cậu xem trọng cũng có người khác hợp ý nó, phía này có chút thể lực, tôi đã nói với cậu rồi, năm ngoái tôi được điều từ công ty nhà nước về, trước kia đây là một huyện, trong huyện chỉ có một cơ cấu sản xuất, nhân viên có mối quan hệ đơn giản, không phức tạp như trong thành phố.

Lục Tam Phong suy ngẫm về những gì ông ta đang nói, sao anh cảm thấy như ý của ông ta là nhà xưởng này đã được cá nhân có liên quan chiếm giữ nhưng khoảng một năm trước khi ông ta được chuyển về đây thì người ta đã cho rằng nó không thích hợp. “Vậy tôi đổi nhà xưởng khách cũng được, chỉ cần thuỷ điện và giao thông ổn thỏa là được.” Lục Tam Phong nói,

Hà Gia Nhạc hằng giọng rồi đổi tư thế, sau đó châm một điều thuốc và nói: “Tôi nghe Hoàng Hữu Danh nói nếu cậu tham gia vào chính trị, sẽ rất có khả năng phát triển nhưng sao bây giờ tôi lại cảm thấy cậu không có ngộ tính ấy vậy hả người trẻ tuổi!”

Lục Tam Phong không nói gì, bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng ngắn ngủi, từ những gì ông ta nói thì Lục Tam Phong không khó nhận ra có chuyện rất khó giải quyết cần anh đi làm thay và cái nhà xưởng đó chính là điều kiện để làm thay. “Tôi nói một câu thật lòng, công ty nghiên cứu và phát triển Thủy Hoàn nằm ở Thành Minh, trụ sở chính mai sau cũng có khuynh hướng sẽ tọa lạc tại Thành Minh, công ty tập trung ở bên kia, đồng bộ tài sản tư hữu, tài trợ, trao đổi cũng vô cùng tiện lợi... "Đừng ngại đặt trụ sở chính của cậu ở Thành Minh, giao thông chỗ chúng tôi thoảng lắm. Hà Gia Nhạc rít một hơi thuốc rồi nói: “Tôi biết cậu thiếu tiền, tôi đã đọc bức thư cậu viết cho ngành điện tử, cậu hiểu cặn kẽ tình trạng kinh doanh của công ty các cậu đấy chứ. "Vậy thì sao?” “Cậu nhất định phải có được nhà xưởng lớn nhất đó, đúng không?” Hà Gia Nhạc mỉm cười khá gian trả. “Công ty nào đang giành nhà xưởng đó?” Lục Tam Phong hỏi, ít ra anh cũng phải biết mình đang tranh với ai. “Linh kiện Vạn Quỳnh, công ty địa phương làm về linh kiện xe gắn máy, công ty không lớn lắm chỉ có hơn một nghìn người thôi, ông chủ tên là Kha Bình Vân, có kinh doanh thêm quán ăn, khách sạn vân vân. "Công ty chỉ hơn một nghìn người mà chiếm nhà xưởng rộng mấy nghìn mẫu ư?" Lục Tam Phong cau mày, người bình thường khó thể có được mối quan hệ này. “Có phải cậu cảm thấy không khó khăn gì lắm đúng không?” “Ông cứ nói thẳng với tôi đi đó là đầm rồng hang hồ gì?” Lục Tam Phong di đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi nói tiếp: “Nếu tôi thấy mình làm được thì tôi sẽ làm, không ai chế tiền cả, huống hồ điều kiện ông đưa ra quá tốt.” “Người trẻ tuổi đừng sợ, chỉ là một công ty nhỏ thôi mà nhưng đã kinh doanh ở vùng này nhiều năm, tuy nhiên tôi không thể vừa lên đã gạt ngay công thần thuở ban đầu ra ngoài được, thế thì danh tiếng sẽ rất không tốt đấy, tôi tìm người nắm đầu dây cho cậu, cậu kéo gã ra ngoài rồi cậu vào chiếm, không phải sẽ danh chính ngôn thuận hơn sao”

Nối đầu dây cơ à?

Lục Tam Phong nhìn điệu bộ của ông ta, đầu dây bên kia không phải chó đâu, e là sẽ kéo ra một cái đầu cọp ấy chứ, lúc đó mình sẽ đi đời nhà ma ngay. "Để tôi suy nghĩ thêm đã!” Lục Tam Phong nói ra chiều suy tính: "Không phải một mình tôi định đoạt công ty, tôi cần phải bàn bạc với các quản lý cấp cao đã, chuyện này liên quan đến sự phát triển tương lai của công ty. “Được chứ được chứ, chúng tôi luôn hoan nghênh điện tử Thủy Hoàn mà. Hà Gia Nhạc đứng lên bắt tay và nói.

Hai bên khách sáo một hồi rồi anh ta tiễn Lục Tam Phong ra ngoài.

Hà Gia Nhạc tiễn Lục Tam Phong xong rồi trở lại phòng làm việc, lát sau có một người đàn ông đi vào hỏi: “Chụp hình xong xuôi hết rồi, chúng ta đăng lên chứ?” "Không phải cậu ta rất thích tính toán à, thắng oắt này tinh ranh đấy, thấy tiền thì chạy về phía trước, lường được nguy hiểm thì lại lùi ra sau. Hà Gia Nhạc ngồi đó với vẻ mặt khá bất mãn. “Người cam tâm làm đầy tớ rất nhiều, bây giờ không được thì chúng ta đổi người khác?” “Không được, cậu ta có kinh nghiệm, người đó đã kinh qua đủ loại chuyện trên đời, là dân biết kinh doanh, người bình thường thấy tình thế này chắc chắn sẽ hoảng sợ đến mức tè ra quần, phải cho cậu ta chút ít ngon ngọt rồi đấy cậu ta một cái, đăng tin đi, viết ác vào.” “Chúng ta sẽ nói hai bên đàm phán rất vui vẻ, điện tử Thủy Hoàn chính thức đầu quân?” “Quá nhẹ nhàng rồi, cứ viết điện tử Thủy Hoàn đã ký hợp đồng với tôi, hơn nữa đồng sự trưởng Lục Tam Phong tuyên bố sẽ đầu tư mấy tỷ vào nhà xưởng mới, sau đó giới thiệu về tôi, nói tôi giới thiệu về công ty địa phương và mong rằng có thể kéo theo công ty địa phương phát triển nhưng Lục

Tam Phong bày tỏ công ty địa phương chẳng là gì, liệt kê tên vài công ty ra "Vậy có phải... quá. “Trước tiên phải tạo ra cớ để giữ người lại!” “Được, tôi sẽ đi làm!”

Trên đường về, Lục Tam Phong và Diệp Vô Thanh trao đổi với nhau, trước đó anh không nói những chuyện này với anh ta, anh chỉ nói toàn là điều kiện tốt, cho tiền, cho đất, cho chính sách các kiểu. “Lúc trước tôi có nghĩ đến chuyện này và đã bí mật hỏi không ít người thị chính, tất cả đều là điều kiện tốt, tuy vùng này thiếu công ty nhưng giờ không còn thiếu thốn đến vậy nữa!”

Diệp Vô Thanh rầu rĩ nói: “Đây không phải là lường gạt à.” “Đúng vậy, đại loại như với đối tượng yêu đương chẳng hạn, trước tiên phái nam nói mình có nhiều tiền, sau khi dụ dỗ được con gái nhà người ta rồi thì mới nói cho cô ấy biết thật ra mình chẳng có đồng nào. Lục Tam Phong bình tĩnh nói. “Tổng giám đốc Lục, anh nói rất đúng, tôi phát hiện loại đàn ông này nhiều vô kể. “Đúng, loại đàn ông cặn bã!”

Lục Tam Phong tựa vào ghế và không nói gì, anh đang thầm suy nghĩ, chuyện ở đây e là không ít, đối phương càng che giấu thì chứng minh hố càng lớn, không chừng muốn bắt mình làm trò gì đấy.

Quả nhiên, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, ngoại trừ có được do lừa gạt người khác.

Xe đến tầng dưới của khách sạn, Lục Tam Phong mở cửa ra bước xuống xe, sau khi về phòng, anh gọi cho Hoàng Hữu Danh trước. “Gì thế?” Đầu dây bên kia có tiếng của Hoàng Hữu Dang vang lên. “Tổng giám đốc Hoàng, tôi là Lục Tam Phong." “Chuyện gì?” "Hà Gia Nhạc ở Đông Lưu đã gọi điện thoại cho ông sao?” Lục Tam Phong hỏi. "Đúng vậy, người ta muốn biết về sự phát triển của các công ty thông qua tỉnh lý, lúc ấy tôi còn không vui cơ. Hôm đó có buổi tiệc rượu linh đình do thu mua được công ty nước ngoài, cậu làm ầm với tôi một trận, lúc đó tôi đã nghĩ dù gì cũng không giữ được cậu, xem như tặng một cái ơn thôi!” Hoàng Hữu Danh thờ ơ hỏi: “Sao thế?" “Ông đã nói gì vậy? Tôi uống chút rượu nên hơi kích động, ông đừng bản tôi chứ!” Lục Tam Phong cạn lời. “Chưa nói gì cả, tôi chỉ nói cậu đang rất thiếu tiền và sắp nghèo đến điên rồi, lý tưởng phát triển của cậu chính là... Kinh doanh công nhân kỹ thuật, sau đó chúng tôi trò chuyện về những việc phiền lòng gần đây, còn kể về Hiệp hội công nghiệp đồng, trong lòng tôi cũng cất giấu vài chuyện khuất tất, đều là người ngoài cả nên cứ thoải mái kể lể chứ sao

Hay đấy, thiếu điều nói quần lót màu gì nữa thôi là đủ, bản đứt không còn một mảnh!

Lục Tam Phong thuật lại chuyện hôm nay, bên đầu kia Hoàng Hữu Danh bật cười rồi nói: "Phải đi ra ngoài một chuyến cậu mới thấy tôi tốt với cậu nhường nào, cậu mở một cái xưởng chơi chơi ở Bình Châu đi.” “Ông bỏ tiền đi, tôi sẽ vui lòng làm theo!” “Cậu nhìn cậu kìa, luôn mồm nhắc đến tiền, dễ gây tổn thương lắm biết không? Tôi không thích giao thiệp với thương nhân các cậu chút nào, cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết tiền tiền tiền.” Hoàng Hữu Danh rất khó “Xin chào!!! Còn các ông suốt ngày suốt đêm chỉ biết thành tích và thành tích, không nói tiền thì nói gì hả, chẳng lẽ nói tôi yêu ông à?” "Nếu tôi nói yêu cậu thì cậu quay về mở xưởng chứ, vậy mỗi ngày tôi đều nói với cậu thế nhé. “Đừng làm tôi mắc ói chứ, tổng giám đốc Hoàng tôi sai rồi, ông đừng bán tôi nữa, tôi cảm ơn ông nhiều!” “Tôi quá tốt với cậu khiến cậu lầm tưởng những thị chính khách cũng dễ ăn nói thế à, tôi che chở cậu như đang che chở đóa hoa Tổ quốc ấy, đi ra ngoài xông xáo cũng hay mà, vậy nhé. Hoàng Hữu Danh cũng thấy vui vì những gì mình nói, quả thật ông ta đã xem Lục Tam Phong như con trai của mình.

Cúp điện thoại, tâm trạng của Hoàng Hữu Danh không tồi, Lục Tam Phong đi ra ngoài dò thăm tình hình hiện nay, còn mình hứa hẹn thêm với cậu ấy, không chừng cậu ấy sẽ quay lại, dù không phải Bình Châu thì thành phố trong những tỉnh khách cũng tính cho cậu ấy luôn.

Lục Tam Phong ngồi đó chỉ với một ý tưởng trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.