**********
Chu Hoài Đông nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, anh ta đã đến Tử Vĩnh hai ngày rồi, tài chính tài vụ đã vào tài khoản rồi, khải trương cửa hàng đều thuận lợi đầu vào đấy, không có ai quấy rối, tất cả đều đặc biệt suôn sẻ.
Công ty điện tử Thủy Hoàn lại lần nữa khuếch trương với thị trường bên ngoài, đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người, khoảng thời gian này mọi người tranh cãi không ngừng nghỉ về hình thức phát triển của Lục Tam Phong.
Chín mươi phần trăm người đều thấy không ổn, người càng chuyên nghiệp càng thấy nó không có khả năng.
Công nghệ điện tử trong nước, so với bằng sáng chế và vốn đầu tư của nước ngoài thì giống như có khoảng cách rất lớn, muốn đuổi kịp thì phải có nguồn tài chính lớn đến chừng nào cơ chứ, đừng nói là một công ty điện tử Thủy Hoàn có vốn hàng tỷ đồng, cho dù gấp mười lần như thế thì cũng không thể làm được.
Chỉ có mấy công ty cho rằng hình thức này của Thủy Hoàn không sai, trong đó có một công ty nhỏ tên là Hoa Vi.
Hai ngày nay Chu Hoài Đông phát biểu với bên ngoài, thể hiện tình trạng tài chính của điện tử th rất bình thường, những ngày cuối năm còn đả thông được cửa ngõ buôn bán ở Tử Vĩnh, còn định đả thông cửa ngõ ở Ninh Giang, đang chuẩn bị vì trận chiến lớn trước cuối năm.
Mấy người phóng viên hỏi chuyện công ty điện tử Thủy Hoàn đi công xưởng Đông Lưu, Chu Hoài Đông trả lời chuyện này cũng không phải do mình phụ trách, có tin tức gì mới sẽ thông báo sớm, hy vọng mọi người quan tâm đến công ty điện tử Thủy Hoàn.
Người bên ngoài đối với nhiều lần đối ngoại công bố tình trạng tài chính như vậy, cộng thêm việc báo cáo tình hình khai thác thị trường và bảo cáo kế hoạch tương lai thì rất nhanh đã cho rằng công ty điện tử Thủy Hoàn đang làm công tác chuẩn bị đầu tư.
Kinh doanh, tài chính, thị trường, trò chơi đánh cược của những công ty lớn, những thứ này đều có khoảng cách rất xa vời với một cô gái mới đến từ nông thôn như Bạch Mai Hà
Đã hơn mười giờ đêm, cô ta đang ngủ gật, trên bàn có đặt một tấm vé tàu hỏa, cô ta thoải mái ngồi trên ghế salon nhìn xung quanh gian nhà này.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày nay, là sự chấn động lớn với cô ta.
Nhìn tấm vé tàu hỏa, cô ta không muốn đi, những thứ tốt đẹp trong này đều khiến cho người ta phải lưu luyến, lúc trở về nghe quầy lễ tân nói cái gì mà căn phòng này một đêm có giả bốn trăm năm mười nghìn, rồi nói cái gì mà là phòng căn hộ, rất đắt tiền.
Không có ai đã từng cảm nhận được mùi vị thiên đường mà sau đó còn có thể không có do dự gì mà muốn quay về địa ngục nữa không
Nông thôn bẩn thỉu hỗn loạn với Bạch Mai Hà mà nói là địa ngục.
Cô ta ngồi yên tại chỗ ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, sự xấu hổ trong lòng cứ ngo ngoe rục rịch, sâu trong lòng đang không ngừng tự nói với bản thân mình, ở lại đây đi, Lục Tam Phong rất dễ nói chuyện, ở thêm mấy ngày.
Trông anh ta là người có tiền, sẽ không thiếu một chút tiền này, ngày mai sẽ nói với anh ta.
Bạch Mai Hà hạ quyết tâm, cô ta cầm tấm vé tàu hỏa trên bàn rồi xé nát.
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong ngủ thắng đến khi mặt trời đã lên quá ba sào mới tỉnh lại, anh vừa tỉnh lại đã nhận được điện thoại của Lưu Quý Khương, đối phương đột nhiên truy hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lục Tam Phong muốn cùng ông ta nói chuyện này, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể thở dài.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong lại gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông, hỏi một chút tình hình thị trường, nói chuyện một lúc cũng sắp một tiếng đồng hồ, Lục Tam Phong cúp điện thoại rồi lại gọi cho Ngụy Nhiễm Đan, hỏi cô ta một lượt tình hình thị trường đồ điện gia dụng.
Bạch Mai Hà vẫn luôn đi lại trước cửa phòng của Lục Tam Phong, cô ta gõ cửa hai lần, nhưng có lẽ tiếng gõ cửa quá nhỏ nên Lục Tam Phong đã không nghe thấy, cô ta đứng ở cửa đi đi lại lại.
Diệp Vô Thanh đi đến nhìn Bạch Mai Hà, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Không phải cô đã mua về rồi sao?” “Tôi... Chuyện đó. “Có phải cô ta không có xe để đến trạm tàu hỏa phải không? Có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tổng giám đốc Lục rất bận rộn, tôi gọi xe đưa cô đi nhé.” Diệp Vô Thanh nói. "Không phải, không phải vậy” Bạch Mai Hà quẫn bách liên tục xua tay, cũng không thể nói ra được, bản thân cô ta cảm thấy ở đây rất tốt, nghĩ muốn ở đây thêm mấy ngày!
Diệp Vô Thanh nhìn biểu hiện này của cô ta, nghĩ rằng cô ta muốn nói tạm biệt với tồng giám đốc Lục, dù sao kiểu con gái như thế này, thấy tồng giám đốc Lục đẹp trai tài giỏi chắc chắn sẽ muốn tiếp xúc nhiều hơn mấy lần, trong lòng có suy nghĩ cũng là chuyện bình thường, anh ta cũng có thể hiểu được. “Vậy thì cô chào tạm biệt rồi đi!” Diệp Vô Thanh vừa nói chuyện vừa gõ cửa một cái, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh đã tỉnh chưa?" “Tinh rồi, đợi tôi một chút."
Lục Tam Phong nói xong thì nói vào điện thoại: “Thiết bị điện gia dụng chúng ta nghiên cứu cũng khá muộn, nhưng cho dù muộn cũng không thể hiện là sẽ không làm được, làm tốt công tác phối hợp, cô ấy, hãy lập một tổ hạng mục trong thành phố, phụ trách theo dõi hạng mục, chủ yếu là nhằm vào những sản phẩm trên thị trường, công ty, thị trường để tiến hành theo dõi, phân tích, làm thành báo cáo để trình lên trên, cô đã hiểu chưa?” “Tôi hiểu rồi thưa tồng giám đốc Lục!” Ngụy Nhiễm Đạn đồng ý nói. “Vậy trước tiên cứ như vậy đã, tôi cúp đây. Lục Tam Phong nói xong thì cúp điện thoại, đứng lên mở cửa ra. “Tồng giám đốc Lục, đi ăn cơm thôi.” Diệp Vô Thanh nói.
Lục Tam Phong gật đầu, nhìn thấy Bạch Mai Hà thì hơi bất ngờ, hỏi: “Không phải cô đi tàu hỏa chuyến buổi sáng sao? Sao chưa đi?" “Tôi... Tôi ngủ quên mất" Bạch Mai Hà lắp bắp nói. “Buổi chiều còn tàu để về không?" Lục Tam
Phong hỏi cô ta. “Tôi muốn... Muốn."
Bạch Mai Hà cúi đầu, mắt nhìn tay của mình, hai tay vò nát góc áo, một câu cứ mắc trong miệng cả buổi, giọng nói nhỏ giống như đứa trẻ mắc lỗi. “Lát nữa tôi sẽ đến nhà ăn, cậu đi trước đi.” Lục Tam Phong nói với Diệp Vô Thanh.
Diệp Vô Thanh gật đầu rời đi, Lục Tam Phong nhìn Bạch Mai Hà đang đứng đó, trên người vẫn là bộ quần áo cũ mộc mạc như vậy, chân đi một đôi giày trắng được giặt sạch sẽ.
Trên người cô ta có một sự đơn thuần có thể nhìn thấu được, hơn nữa ba của cô ta bị bệnh nặng nên phải ra ngoài làm việc. Lục Tam Phong không có sức chống cự với kiểu con gái như thế này, giống như Giang Hiểu Nghi lúc trước vậy, anh luôn muốn giúp đỡ cô ta một tay. “Vào nhà đi, ngồi xuống rồi nói." Lục Tam
Phong nói.
Bạch Mai Hà cúi đầu đứng đó không nhúc nhích, bả vai rung rung, không ngừng hít mũi. “Làm sao vậy?” Lục Tam Phong cúi người xuống nhìn mặt của cô ta, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, anh vội vàng nói: "Sao cô lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc, đừng tủi thân, vào đây, vào nhà rồi nói.
Lục Tam Phong kéo tay cô ta vào phòng, ngồi xuống rồi nói: “Tôi không chăm sóc cô tốt, hay cô cảm thấy tôi làm sao à? Mấy hôm nay tôi cũng khá bận rộn, biết cô là một cô gái lần đầu xa nhà, trên đường còn bắt gặp nhiều chuyện như vậy, không dễ dàng gì, là do tôi không cẩn thận. “Không đâu, tôi không trách anh, anh đối xử với tôi rất... Rất tốt!” Bạch Mai Hà ngẩng đầu khóc nức nở nói. “Vậy cô khóc cái gì? Sợ không kiếm được tiền, không có tiền để chữa bệnh cho ba cô hay sao?” “Tôi... Tôi muốn ở lại."
Lục Tam Phong nhìn cô ta thở dài, người chị họ kia của cô ta là gì chứ, Lục Tam Phong dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cô gái đơn thuần như vậy, anh không thể trơ mắt nhìn cô ta nhảy vào hố lửa được.
Nếu Lục Tam Phong không thể giúp được gì thì chỉ đành cảm thán một câu mọi người trên thế gian này đều khổ, nhưng bây giờ anh đã giúp đỡ cho cô ta rồi, đối với Lục Tam Phong mà nói thì đó cũng chỉ là một cái nhấc tay, tự nhiên động lòng trắc ẩn.
Lục Tam Phong nghĩ rằng cô ta muốn ở lại để đi làm, muốn nhờ mình giúp đỡ tìm một công việc tốt một chút. "Vậy thì cô ở lại đi, đừng khóc nữa, sau này sẽ ổn thôi, cô phải nhớ kĩ, thế giới này sẽ đối xử tử tế với người lương thiện đơn thuần. Cười lên một cái nào, cô gái thích cười sẽ có vận may không tệ đầu." Lục Tam Phong nhìn cô ta nói.
Bạch Mai Hà nghe nói mình có thể ở lại thì ngẩng đầu lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Cảm ơn anh!" “Đừng khách sáo, hai chúng ta coi như là có duyên, ba của cô phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?” “Hơn ba triệu!” “Thế này đi! Tôi trả tiền giúp cô, cô cũng đừng đi tìm chị họ của cô nữa, lúc tôi có thời gian rảnh thì sẽ tìm cho cô một công việc thích hợp, cô hãy đi làm ở đây đi, lúc ở nông thôn cô cũng đã từng dạy học rồi, vậy tôi sẽ tìm cho cô một công việc làm giáo viên ở đây. “Làm giáo viên ở đây có thể kiếm được bao nhiêu vậy a?” Bạch Mai Hà hỏi.
Lục Tam Phong thật sự cũng không biết bây giờ giáo viên có thể kiếm được bao nhiêu, cảm thấy cũng sẽ không ít hơn so với làm thuê trong xưởng, bèn nói: "Khoảng trên dưới 90 nghìn gì day!" 90 nghìn!
Một năm là hơn 1 triệu, kiếm được rất ổn, cô ta dạy học trong thôn, một tháng chỉ có 33 nghìn, trên cơ bản đã gấp ba lần rồi.
Bạch Mai Hà tươi cười rạng rỡ. “Đi ăn cơm trước đã! Vui vẻ lên đi.” Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai cô ta nói một câu, thế giới sẽ đối xử tốt với người hiền lành đơn thuần.
Trong nhà ăn có không ít người, có mấy người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, so với bọn họ Bạch Mai Hà có vẻ yếu đuổi thiếu sức sống hơn, cô ta nhìn chăm chăm mấy người phụ nữ không chớp mắt, trong mắt có khát vọng.
Diệp Vô Thanh ngồi phía đối diện nói: “Tổng giám đốc Lục, hôm qua Thái Tử Huy đã gọi điện thoại đến nói mời chúng ta đi gặp mặt Kha Bình
Vân. “Bàn chuyện gì?” “Nói là tắm rửa, rửa chân, đi hát Karaoke, không nhắc đến những cái khách. “Tôi không đi!” Lục Tam Phong lập tức từ chối, nói: “Nói cho bọn họ biết, nếu không nói rõ ràng tôi đã trộm cái gì, tên trộm tôi đây sẽ không có mặt mũi nào gặp họ, bên phía cảnh sát có tin tức gì không?” “Có, tối qua đã bắt không ít người nhưng sáng sớm lại thả ra. Tin tức bên kia cũng rất rối loạn, lần đầu gọi cho tôi còn nói là đã bắt được người, chính là kẻ đã giúp để uy hiếp chúng ta, kết quả mấy tiếng sau lại gọi điện thoại đến, nói là chứng cứ không đủ, ngoài mấy kẻ tình nghi đánh nhau bị giữ lại, những người khác đều được thả “Sau đó lại gọi điện đến nói chắc chắn sẽ bắt người này lại, cho chúng ta một hoàn cảnh kinh doanh tốt, có phải người này có vấn đề về đầu óc hay không?"
Lục Tam Phong nghe tình hình như vậy thì cau mày, bắt thả, thả bắt, lời nói trước sau đều mẫu thuẫn.
Sắc mặt Lục Tam Phong hơi khó coi, nếu không phải kha Bình Vân kiếm chuyện chơi đùa, bây giờ anh sẽ lập tức đi ngay, để tạo ra loại tình huống tung hứng trái phải như vậy thì chỉ có một loại, có hai bên thế lực đang lôi qua kéo lại. “Tối nay tôi sẽ đi!” “Đi làm gì?” “Đi rửa chân, ngâm chân một chút, đi hát karaoke." Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Bạch Mai Hà ở bên cạnh lắng tai nghe, cô ta mở miệng nói: “Tôi có thể đi cùng không? Tôi cũng muốn nhìn ngắm thế giới. “Cô đừng đi, chỗ đó không phù hợp với cô. Lục Tam Phong thuận miệng đáp. “À!” Bạch Mai Hà cúi đầu ăn.
Lục Tam Phong thấy tâm trạng cô ta có hơi giảm sút, lại nghĩ cô ta mấy hôm này đều ở trong phòng ngần người, không ra công lớn không bước đến cổng nhỏ, bèn nói: “Đi, đi, dù sao cũng không mất tiền” “Cảm ơn anh!" Khuôn mặt Bạch Mai Hà hiện lên một sự vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lục Tam Phong gọi một cuộc điện thoại cho Hà Gia Nhạc, anh muốn biết rõ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? “Alo, tổng giám đốc Lục à?" “Là tôi, Kha Bình Vân mời tôi đến khách sạn của ông ta chơi, ông tính toán được lắm, tôi mơ mơ hồ hồ lại trở thành tay sai của ông" Lục Tam Phong trầm giọng nói. "Tổng giám đốc Lục, cậu đừng nói vậy chứ, tôi cũng mơ mơ hồ hồ có thêm một tên lính hầu, cậu không vì ai cả, cậu chính là vì bản thân mình.”