Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 397: Chương 397: Không đi được




**********

*

Tầng chín, phòng cho khách VIP, có mấy người mặc Áo da cũ đứng bên cạnh, có một người người đàn ông trung niên ngồi trên cái ghế salon rất lớn, chân ông ta thả trong một cái chậu bằng gỗ, rất thoải mái ngâm chân

Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng, anh ta đeo một cặp kính không tròng, mắt một mí, trên người mặc một chiếc áo kiểu tôn trung sơn màu đen, tạo cho người khác có cảm giác sắc bén.

Trên tay vịn ghế có để một tờ báo, trên đó có một tờ giấy, người đàn ông trung niên cầm tờ giấy lên rồi hỏi: “Các người có biết hai người này không?” “Có quen!” Áo da cũ và Râu quai nón đồng thanh trả lời. "Các người cũng biết người này chứ?" người đàn ông trung niên lại hỏi tiếp. “Biết a, bọn họ cùng một nhóm, Tông giám đốc Kha, còn có một người phụ nữ nữa, bọn họ đã giảm lên khay của chúng tôi... "Khay? Là sao hả? Giống với rổ ở Đông Bắc hay không?” Kha Bình Vân tò mò hỏi.

Ro?

Áo da cũ không kìm được xì một tiếng bật cười, rồi vội vàng dừng lại ngay. “Tổng giám đốc Kha, khay là chỉ địa bàn, bọn họ móc túi ở trên xe lửa, là khay như vậy, rổ mà ngài nói kia là có ý không sạch sẽ. Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Lương Tử Huy giải thích. “Là như vậy sao? Một tồng giám đốc sao lại ngồi xe lửa được chứ, lại còn ngồi toa ghế cứng." Kha Bích chau mày suy nghĩ, ông ta lại cầm tờ báo lên tỉ mỉ quan sát một lúc.

Cẩn thận tỉ mỉ thưởng thức những thứ trong

Chuyện này không hề đơn giản! “Tổng giám đốc Kha, tên Lục Tam Phong này có khí thể rất mạnh, lại có thể trực tiếp dính dáng đến bắt nguồn của chuyện này. Lương Tử Huy thấp giọng nói. "Mạng lưới cửa hàng này cũng quá lớn rồi, nếu chúng ta không thể khống chế được thì tôi sẽ báo cáo lên!” Kha Bình Vân nhìn mấy người mặc Áo da cũ nói: “Nhóm các cậu hãy ở lại đây, làm một ít công việc lặt vặt cho tôi, lúc cần tôi sẽ gọi các cậu

Làm công việc vặt sao?

Áo da cũ và Râu quai nón hơi sững sờ, bản thân mình cũng là người có tay nghề, chưa nói đến tiền lương đã 6 triệu, làm sao lại sa sút đến mức phải đi làm công việc lặt vặt được chứ?

Lương Tử Huy nhìn hai người đứng yên bất động ở đó, dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Còn đó. không nhanh cảm ơn tồng giám đốc Kha đi?" “Cảm ơn tồng giám đốc Kha!” “Đi ra ngoài đi!” Kha Bình Vân phất tay nói.

Trong lòng hai người kia rất bất mãn, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, ra khỏi phòng thì thấp giọng nói với người bên cạnh: "Không phải nói cho 6 triệu hay sao? Sao bây giờ lại thành làm việc vặt rồi?” “Hai người muốn nhận một lần 6 triệu, hay là ở lại chỗ này và một tháng được nhận 1 triệu rưỡi tiền lương, hai người chọn đi.” “Bao nhiêu cơ?" Áo da cũ trợn mắt nhìn. “1 triệu rưỡi!” “Chúng tôi sẽ ở lại đây!” “Đi đến bộ phận an ninh điểm danh đi! Đi theo

Hai người vội vàng đi theo. tôi.”

Kha Bình Vân đứng trước điện thoại, bấm một dãy số.

Người đàn ông trong tòa nhà Tiểu Dương cả một đêm đều không ngủ được, ngồi một chỗ nhìn chăm chăm, vành mắt anh ta đã thâm đen, điện thoại trên bàn vừa reo lên một tiếng đã bắt may ngay, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?" "Không tìm được người, nhưng chuyện bên trong đã điều tra được rồi, hai người đó là thuộc hạ của công ty công nghệ Thủy Hoàn của Lục Tam Phong

Mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu, sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng khó coi. “Tên Lục Tam Phong này có chuẩn bị mà đến, không ngờ cậu ta còn trẻ tuổi mà lòng dạ lại thâm sâu đến vậy, sắp đặt lớn như vậy, từ lúc bước lên xe lửa cũng đã bắt đầu rồi, không biết đã mưu tính từ bao giờ. "Đúng vậy, loại người như vậy thật sự quá đáng sợ. “Tìm mấy người, cho dù có lật hết cả cái thành phố này cũng phải tìm được hai người bọn họ, lỡ ngày nào đó rơi vào trong tay Lục Tam Phong thì tất cả mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Còn nữa, nói cho Lục Tam Phong, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu." "Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người đi thăm dò tin tức của hai người bọn họ.

Cúp điện thoại, người đàn ông khổ sở vò đầu bứt tai, người phụ nữ đi đến quan tâm hỏi anh ta: “Mọi chuyện thế nào rồi?” “Chuyện này chính là một cái bẫy, anh cảm thấy người tên Lục Tam Phong này không chỉ đơn giản như vậy, nếu như sổ sách rơi vào tay anh ta, anh đoán anh ta sẽ muốn nắm lấy thứ đồ đó làm một cuộc giao dịch với Hà Gia Nhạc.” Người đàn ông nói ra những suy đoán trong lòng.

Cả khuôn mặt người phụ nữ đều là vẻ khiếp sợ, những thứ này đều là sự tính toán, từ giây phút bước chân lên tàu hỏa, tất cả sự phát triển đều nằm trong sự điều khiển của anh ta, trong ván cờ này, những người được gọi là kẻ mạnh đều giống như con chuột để mặc cho anh ta tự do vuốt ve.

Tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ thâm sâu, thật là khủng bối

Nếu Lục Tam Phong mà biết được bọn họ đã suy nghĩ nhiều như thế chỉ sợ anh sẽ phát điện ngay tại chỗ mất.

Bố cục gì chứ?

Lòng dạ gì chứ?

Ông đây cùng lắm chỉ mua cổ phiếu, ngồi trên chiếc tàu hỏa thôi, làm sao lại biến thành bày binh bố trận kinh thiên động địa rồi? "Reng reng!"

Có tiếng chuông reo, người phụ nữ đứng lên nói: “Em đi mở cửa!"

Người đàn ông đứng lên cầm lấy chén trà trên bàn, đặt bên miệng nhưng không uống, chau mày thành một chữ xuyên, trong lòng rối loạn như ma.

Cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ mặc vest bước đến, rất đúng khuôn mẫu, người phụ nữ hỏi: “Chào cô, cô có chuyện gì sao?” “Chào cô!” Người phụ nữ mặc vest với khuôn mặt đầy vẻ chuyên nghiệp nói: “Tôi là người của kế ủy!" "Bop!"

Chén trà trong tay người đàn ông rơi xuống đất vỡ tan nát, cả người anh ta đơ ra tại chỗ, chuyện này sao lại nhanh đến thế? Như vậy cũng nhanh quá rồi! “Ủy... Ủy ban kỷ luật sao?” “Đúng vậy, tôi đến xem gia đình anh chị muốn đăng ký sinh mấy con, mong anh chị phối hợp.

Người đàn ông nghiêng đầu hỏi: "Mấy người phụ trách đăng ký sinh mấy con à?" “Đúng vậy, tôi là nhân viên ban kế hoạch hóa gia đình, gọi tắt là kế ủy, làm sao vậy?" “Tên gọi tắt ư?" Người đàn ông cười có chút dữ tợn, bước về phía trước mấy bước, giơ tay lên định đáng, hét lớn: “Malgobi, con mẹ nó cô làm cho tôi sợ đến mức suýt lên cơn đau tim đấy, nhân viên ban kế hoạch hóa gia đình, ngược lại lại bị cô gọi bằng tên tắt " “Đừng đánh, đừng đánh...

Lúc Lục Tam Phong tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng, có một khoảng thời gian anh không ngủ nướng, những ngày mệt mỏi trên xe lửa cuối cùng đã hoàn toàn chấm dứt rồi.

Bò dậy khỏi giường rửa mặt, chuẩn bị nói lời từ biệt với Hà Gia Nhạc để đi Thành Minh.

Đúng lúc anh đang đánh răng, cửa phòng bị ai đó gõ, Lục Tam Phong vội vàng súc miệng hỏi: “Ai vậy?” “Tổng giám đốc Lục, là tôi, Diệp Vô Thanh, có chuyện xảy ra rồi.” Ngoài cửa Diệp Vô Thanh hơi lo làng nói.

Có chuyện xảy ra?

Lục Tam Phong mở cửa phòng ra hỏi: “Chuyện gì vậy?” “Tổng giám đốc Lục, anh tỉnh lại rồi, đây là bảo địa phương hôm nay. Anh ta đưa một xấp báo ra.

Lục Tam Phong liếc nhìn tiêu đề, sắc mặt hoàn toàn trở nên nặng nề.

Thật sự không biết xấu hổ. “Ai nói đã giải quyết xong rồi? Đây không phải lỗi vớ vẩn sao, giống như chúng ta sẽ ở ở đây vậy, đã gọi điện thoại cho tòa thị chính chưa?” Lục Tam Phong hỏi Diệp Vô Thanh: "Gọi điện thoại cho Hà Nhạc Gia đi!” “Đã gọi rồi, là thư kí của ông ta nhận, nói đó là sai sót của bộ phận tuyên truyền phát hành, đã làm sai, bây giờ đang thông báo, báo chí đã dừng phát hành. “Đã làm sai? Lỗi cơ bản như vậy mà cũng làm sai được sao? Còn nữa, không phải lúc chúng ta đến đã chuẩn bị xong bản thảo rồi sao, cho dù kết quả là gì đi nữa, gửi trực tiếp, đây không phải là ăn chắc tôi rồi hay sao?" Lục Tam Phong tức giận ném luôn tờ báo xuống đất.

Ông ta là một tên lừa đảo, gặp phải một tên khốn nạn.

Một nhân viên chạy đến nói với Lục Tam Phong: “Có người gọi điện thoại đến tìm tổng giám đốc Lục. “Là ai vậy?” Lục Tam Phong hỏi. “Người đó nói là bạn trên đường của anh. “Trên đường?” Trong đầu Lục Tam Phong đầy dấu chấm hỏi, chuyện này đến cùng là gì chứ, mặc dù anh cũng không rõ lắm nhưng vẫn nói: “Tôi đi nhận điện thoại."

Đến bên cạnh điện thoại, Lục Tam Phong cầm điện thoại lên nói: “Tôi là Lục Tam Phong, anh là ai?" “Tôi là ai không quan trọng, tổng giám đốc Lục tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn thật cao, trước khi xuất phát đã bố trí xong mọi thứ! Năng lực bày bố như vậy khiến cho tôi thật khâm phục!” "Bố trí? Bố trí gì? Anh nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu” Lục Tam Phong không hiểu nói. “Tông giám đốc Lục, anh là người thông minh, tôi mới là kẻ ngốc, anh thông mình như vậy không cần phải tiếp tục chơi đùa kẻ ngốc như tôi đây đâu! Hãy giao thứ đó ra đây, tôi đảm bảo anh có thể an toàn ra khỏi chỗ này, nếu không đừng trách anh em không nể tình!” “Đồ gì chứ? Anh gọi nhầm điện thoại à? Tôi là Lục Tam Phong của công ty điện tử Thủy Hoàn, anh đang nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu gì hết!” Lục Tam Phong cảm giác người kia đang đùa giỡn với mình. “Xem ra tồng giám đốc Lục cơ bản là coi thường tôi, cũng được, với thủ đoạn và lòng dạ của anh thì tôi không đáng được nhắc đến, tôi biết tôi không xứng, nhưng bây giờ tôi là người đại diện phát ngôn cho người kia, anh có hiểu không?"

Hiểu gì?

Lục Tam Phong tức giận mắng: “Hiểu cái con mẹ nhà anh ấy!” “Anh hãy nhớ kỹ lời tôi nói, đưa đồ ra thì cái gì cũng dễ nói chuyện, nếu không lấy ra, đừng trách tôi không khách sáo, anh cứ xem lấy mà làm!” Dối phương uy hiếp Lục Tam Phong một trận rồi cúp máy.

Khuôn mặt của những người ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Tam Phong cũng mê mang, hỏi mấy người: "Tôi chỉ mới ngủ có một đêm thôi đúng không? Không phải ngủ một năm chứ?" "Không không đâu, hôm nay là ngày 25 tháng 9." “Năm 92 à?” “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.”

Nếu không phải bọn họ chắc chắn thời gian không thay đổi, Lục Tam Phong cũng tự soi gương mấy lần, đúng là không thay đổi, nếu không anh thật sự sẽ nghĩ rằng mình đã xuyên không đi đâu đó, làm sao mọi chuyện lại biến thành râu ông nọ chắp cằm bà kia vậy chứ?

Khung cảnh im lặng khoảng mấy phút, trực giác của Lục Tam Phong nói cho anh biết anh không đi được.

Mười giờ sáng, không đợi được nữa, Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Hà Gia Nhạc, tất cả đều do thư ký nhận, lần nào cũng đều lấy cớ lừa bịp, anh tự mình lái xe đi tòa thị chính. “Ông ta đâu?” Lục Tam Phong đứng ở cửa phòng làm việc của Hà Gia Nhạc, hỏi thư ký của ông ta. “Tổng giám đốc Lục? Sao anh lại đến đây vậy? Ông ấy đang họp, sẽ đến đây ngay thôi, trước tiên anh cứ vào trong phòng tiếp khách ngồi một lát, uống cốc nước, là do cấp dưới làm việc không nhanh nhẹn nên mới làm ra chuyện như vậy, anh nhanh ngồi xuống đi “Không nhanh nhẹn?”Lục Tam Phong hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng khách, anh biết sẽ không nói được gì với một thư ký cả, chỉ đành hỏi thắng Hà Gia Nhạc.

Mấy phút sau, cửa phòng được mở ra, Hà Gia Nhạc đi tới, ông ta nhìn Lục Tam Phong, trên mặt đầy vẻ tươi cười, đi lên trước bắt tay với Lục Tam Phong, rất xảo quyệt cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi cậu, tuy rằng đó là sai sót nhưng cũng vừa hay chứng minh được cái duyên phận gì đó?” “Duyên phận?” Lục Tam Phong ngồi xuống nhìn ông ta, nói: "Ông cũng đã sai anh em trên đường gì đó uy hiếp tôi, tôi sao dám đi chứ?" “Trên đường? Ai trên đường chứ?” “Ông nói xem, người kia gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi giao đồ ra, nếu không tôi sẽ không để tôi đi ra khỏi chỗ này được.” Giọng nói của Lục Tam Phong chứa mấy phần giận giữ nhưng anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế. “Không thể nào có chuyện này được, tuyệt đối không thể nào." Hà Gia Nhạc cũng hoang mang, ngồi xuống nói: “Tông giám đốc Lục, tuyệt đố không hề có chuyện này, có phải cậu đã đắc tội với ai hay không? Tôi có thân phận gì chứ, sao lại làm chuyện như vậy được?”

Lục Tam Phong nhìn khuôn mặt chân thành của ông ta, chuyện báo chí in nhằm ông ta đã thoải mái thừa nhận, chuyện này có vẻ không phải do ông ta làm. “Tôi cũng không đắc tội với người này, huống hồ còn là người trên đường, còn bắt tôi ra giao đồ ra, còn chỉ đích danh họ tôi, không gọi nhầm điện thoại." Lục Tam Phong nghi ngờ nói.

Trong lòng Hà Gia Nhạc mừng rỡ, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa! Lần này Lục Tam Phong quay lại thì sẽ không đi được nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.