Chớp mắt đã là chín giờ tối, Lục Tam Phong cầm một đống danh thiếp trong tay, mọi người xem thường anh, cảm thấy anh là kẻ đồi bại, ngoài trừ tiêu tiền ra thì chính là tiêu tiền.
Nhưng mà đối mặt với tiền tài, bọn họ vẫn lựa chọn mỉm cười chào đón, nhiều công ty hỗ trợ nói rằng họ có thể cung cấp và họ tăng giá một chút. Các công ty này đa dạng từ màn hình hiển thị, ống hình ảnh, phân tích dữ liệu, vỏ máy, và thậm chí nhiều dây hỗ trợ khác nhau.
Lục Tam Phong đem những giá cả không rõ ràng của đám người này tính toán một chút, giá thành của một chiếc ti vi tăng lên mười bảy triệu, cộng thêm phí vận chuyển, nhân công, điện nước và các loại phí linh tinh khác, không bán hai ba chục triệu một cái đến quần ba lỗ cũng không có mà mặc.
Hai ba chục triệu?
Quỷ mới tốn nhiều tiền như vậy để mua một hãng tivi chưa từng nghe qua. “Các vị lãnh đạo lãnh đạo, tiên sinh, nữ sĩ tôn kính, đại hội kĩ thuật điện tử sẽ diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, tôi nghĩ các vị đã trải qua cuộc thảo luận thân thiết và hữu nghị, đều có được đạt được không its lợi ích, tôi chú đến vừa nãy chủ tịch Lục Tam Phong của kĩ thuật Thủy Hoàn và ông Tiêu Nhất Bính người sáng lập ra điện tử Nhất Bính đã có cuộc thảo luận vô cùng kịch liệt...
Nếu là những năm trước, vào thời điểm này đều rút lui cả rồi, người quen thì cùng nhau ra ngoài uống rượu, không quen thì quay về khách sạn ngủ một giấc.
Nhưng năm nay cứ mười người thì có tám chín người ở đây, mỗi người đều đang chờ dài cổ cả đây, kịch hay vừa mới bắt đầu thôi.
Người chủ trị nói một đoạn dông dài, những người ở dưới có chút bực bội, phía dưới có người khua tay về phía cô ta, ám thị cô đừng có nói dài dòng nữa, vô trọng điểm “Được rồi, tôi sẽ không dài dòng nữa, cuộc đọ sức đỉnh cao hôm nay tuyệt đối là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của giới điện tử, tiếp theo tôi trân trọng kính mời Phó chủ tịch hiệp hội Công Nghệ Điện Tử, ông Thường Gia Thống, mọi người cùng nhiệt liệt hoan nghênh”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, với sự dẫn dắt của một thanh niên, một ông lão tóc trắng, râu bạc trắng, hơi gầy nhưng nước da hồng hào và đầy sức sống đang tiến lên khán đài.
Hội trưởng Thường nhìn Tiêu Nhất Bính trên khán đài nở nụ cười ẩn ý, trong ánh mặt ngập tràn sự yêu mến, ngồi xuống, Tô Ái Linh lần đầu tiên nói: “Quan hệ giữa hai người này vô cùng thân thiết.” “Quan hệ gì vậy?” Trương Phượng Tiên có chút ngơ ngác.
Trong chốc lát, hai người đa đưa ra phán đoán cao thấp, Tô Ái Linh đương nhiên sẽ chú ý đến người cần chú ý ở hiện trường, còn Trương Phượng Tiên không tập trung, Lục Tam Phong nói thêm: “Vị trọng tài lớn tuổi này có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Tiêu Nhất Bính, thậm chí còn không giấu giếm chuyện đó.
Một người đứng kế bên nhỏ giọng nói: “Tôi nói với anh, Thường phó hội trưởng là ông nội của Tiêu Nhất Bính, điều này mấy năm nữa anh sẽ biết.”
Ánh mắt của Thường Gia Thống nhìn về phía Lục Tam Phong, hai đôi mắt đục ngầu khó chịu nhìn anh, đôi mắt rũ xuống, không nhìn thêm nữa. “Ông Thường là trụ cột của ngành công nghệ điện tử và cùng là người đầu tiên sáng lập ra nó, ông ấy đã tạo ra bước đột phá trong lĩnh vực công nghệ điện tử còn đang bỏ trống trong nước, mọi người hãy cùng vỗ tay lần nữa để hoan nghênh ông”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay. “Sau đây xin mời vị tiến sĩ trẻ tuổi và đầy triển vọng, người sáng tạo ra Công Nghệ Nhất Bính, và là ngôi sao đang nổi của ngành điện tử, anh Tiêu Nhất Bính
Trương Phượng Tiên cảm thấy khó chịu khi nghe một lai lịch dài như vậy, kéo Lục Tam Phong nói: “Đừng lên đó nữa, ở đây bắt đầu tâng bốc rồi, nịnh hót đến mức như này, anh đi lên cạnh tranh còn có tác dụng gì nữa?”
Thật ra bây giờ nếu Lục Tam Phong không lên cũng chẳng sao, Liễu Ngoạn đã được gia nhập, chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, đối mặt với khiêu khích như này, thậm chí còn bày ra cục diện làm mất mặt anh, anh cũng không cần phải đồng ý.
Lục Tam Phong cũng phát hiện ra, lời của ông cụ này vừa nói, cũng có chút sĩ diện, ủy quyền bằng sáng tạo công nghệ không dễ có được, vị này vừa mở lời, lại càng khó khăn thêm. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Liễu Ngoạn đứng kế bên nhìn Lục Tam Phong, nhỏ giọng nói: “Không cần đi lên, không đi lên thì còn có cơ hội mua bản quyền, anh đi lên người ta không hài lòng, anh còn khó lấy được hơn.” “Anh làm sao biết được tôi không thể lấy được bản quyền sáng tạo kỹ thuật?” Lục Tam Phong ngạc nhiên nói. “Tôi còn hiểu rõ hơn anh độ khó để lấy được cái ủy quyền này, bọn họ là doanh nghiệp nhà nước, không phải là doanh nghiệp tư nhân, nếu như doanh nghiệp tư nhân có thể lấy được dễ dàng, doanh nghiệp tư nhân làm ăn luôn có lãi, doanh nghiệp nhà nước không đặt lợi nhuận lên vị trí đầu, đừng xem tôi như đồ ngốc" Liễu Ngoạn nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi nhướng mày, dường như đang nói với anh, anh à tôi vẫn còn minh mẫn lắm.
Lục Tam Phong nhìn lên khán đài, đó là cục diện đã được bày sẵn, anh không muốn dẫm lên cũng phải dẫm lên, tại đó không ít người nhìn anh cười ảm đạm.
Do quá trẻ tuổi, chưa từng trải đời, đừng thấy những người này luôn nhún nhường trước những doanh nghiệp nước ngoài, nhưng Lục Tam Phong nghĩ họ rất tài giỏi, cũng là người có kỹ thuật đó.
Tiếp theo tôi xin được mời người đang nổi tiếng trong thời gian gần đây chủ tịch của công nghệ Thủy Hoàn, anh Lục Tam Phong, đối với cách làm của anh Lục Tam Phong, giới trong ngành cũng có lời khen ngợi và chỉ trích. Tối nay chúng hãy để những người lãnh đạo trong ngành cho anh ấy lời giải đáp,anh Lục mời bước lên khán đài.”
Những người bên cạnh Lục Tam Phong lần lượt lùi về phía sau, trong chốc lát anh giống như đang đứng ở trung tâm của vũ đài, tất cả ánh mắt đều dồn về phía anh, trên khuôn mặt của Tiêu Nhất Bính mang theo nụ cười phảng phất, thậm chí còn vắt chéo hai chân.
Lục Tam Phong bỏ ra số tiền nhỏ để được oanh oanh liệt liệt trên phương tiện truyền thông, đừng nói đến trong ngành, người bình thường trên đường đều biết công nghệ Thủy Hoàn vô cùng phát triển, số tiền này sẽ không tiêu vô ích, sản phẩm tương lai sản xuất ra sẽ mang lại mọi người một cảm giác cao cấp.
Việc mà Tiêu Nhất Bính phải làm đó chính là giẫm lên Lục Tam Phong, ngày mai Báo chí sẽ tung tin điện tử Nhất Bính mạnh hơn cả Thủy Hoàn, trong chốc lát hình tượng của nhãn hiệu sẽ tăng lên, số tiền mà Lục Tam Phong bỏ ra chính là tiêu cho anh ta rồi.
Chuyện quan trọng là nếu như lần này giẫm được Lục Tam Phong, sẽ lưu lại một vết nhơ trên đầu Lục Tam Phong, sẽ khiến người trong ngành cảm thấy anh ta lợi hại hơn Lục Tam Phong nhiều, anh không xứng nói chuyện với tôi! “Anh Lục, mời lên khán đài!”
Lục Tam Phong vội vàng nhìn Thường Gia Thống, hai con mắt hùng hổ của đối phương cũng nhìn chằm chằm anh, giống như đang nói với Lục Tam Phong, lựa chọn đi, anh chọn thế nào cũng không chọn được.
Anh có thể lựa chọn đối đầu, nhưng mà bản quyền sáng tạo kỹ thuật là không thể nào, với mối quan hệ của ông ta, chỉ là chuyện chào hỏi vài câu, nếu như ông ta tình nguyện làm hòn đá đệm chân cho Tiêu Nhất Bính, nếu như nghe lời, ông ta còn có thể giúp anh.
Đây không phải là âm mưu, đây là kế hoạch
Lựa chọn tốt nhất của Lục Tam Phong bây giờ chính là ngoảnh đầu đi, ngày mai báo chí viết thế nào là chuyện của họ, đến lúc đó bản thân nói sức khỏe không được thoải mái, cũng coi như có đường lui cho bản thân.
Tô Ái Linh thấp giọng nói: “Đi thôi!” “Đi thôi, quay về thồi.” “Tổng giám đốc Lục! Đi đi! Đây là lựa chọn tốt nhất, còn giữ được thể diện cuối cùng cho anh, đừng làm liều. “Tổng giám đốc Lục! Mời anh lên khán đài, anh không nghe thấy sao?” Người chủ trì trong lời nói có vài phần châm chọc. “Người chủ trì, giọng cô to thêm chút nữa đi, không chừng bây giờ anh ta thật sự không nghe được. “Bây giờ biết cái gì gọi là giả điếc giả câm rồi, hahaha “Có chút quá đáng rồi đó! “Được rồi! Không làm khó anh, im miệng. “Anh Lục? Tăng âm lượng lên. Người chủ trì đến trước mặt Lục Tam Phong đọc từng chữ nói: “Mời! Anh! Lên! Khán! Đài! Có nghe không vậy?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lục Tam Phong nắm chặt tay, lúc này thật sự bất mãn, không nói kiếp này, kiếp trước anh cũng chưa từng gặp phải tình cảnh khó khăn như vậy, vì sao bản thân mình phải làm hòn đá đệm chân cho anh ta, thành toàn cho anh ta?
Thôi Cửu thò cổ xem tình hình hiện tại, có chút khó hiểu, hỏi nửa ngày thì Trương Phượng Tiên mới phản ứng lại, vỗ mạnh đùi mình mừng rỡ, trong lòng thầm mừng đây không phải là cơ hội của mình sao?
Thôi Cửu đẩy đám người nói: “Cho nhường một chút, nhường một chút.
Lục Tam Phong nhìn hai người trên khán đài, kinh nghiệm kinh doanh lâu năm nói với anh rằng nếu như anh rút lui chính là một sự công kích khác, đang chuẩn bị mở miệng nói cáo từ, Thôi Cửu đi đến vỗ vai, nói bên tai anh. “Tổng giám đốc Lục, tôi có một nhà máy, toàn là máy móc mới nhập khẩu, còn có ủy quyền kỹ thuật.
Lục Tam Phong nghe lời này xong, quay đầu trợn mắt nhìn Thôi Cửu hỏi: “Cái này là thật sao?” “Nếu như có điểm là giả, trời đánh tôi, nhưng mà tôi muốn phí trung gian. “Bao nhiêu?” “Bảy tỷ!” “Tôi đưa anh bảy tỷ
Lục Tam Phong quay đầu cười nhếch mép, nụ cười có chút dọa người, người ở đó đều bị dọa một trận, đây là biểu tình mất khống chế sao?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, tuổi vẫn còn trẻ mà trái phải đều khó tránh, dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy nhất định mất khống chế. “Tổng giám đốc Lục, tôi cảm thấy anh nên nghĩ kĩ, nên lùi thì phải lùi.” Có một số người kế bên nhắc nhở. “Lùi? Lùi cái rắm?”
Lục Tam Phong tiến về phía trước hai bước, mặt đối diện mặt, gần như muốn dán lên mặt của nữ chủ trì, vươn tay cầm chủ đề nói: “Tôi không có điếc, không cần làm to chuyện lên như vậy, tôi có thể bước lên, nhưng mà tôi phải nhắc nhở trước, nhìn cái người mà tóc bạc đó, tuổi tác đã lớn, huyết áp cũng sẽ cao, con người tôi nói chuyện nông nổi, nếu như ông ta bị tôi chọc cho tức chết tại khán đài, tôi không chịu trách nhiệm.
Người có mặt tại đó có nằm mơ cũng không ngờ, Lục Tam Phong lại lựa chọn cá chết lưới rách, kết quả sẽ không thay đổi, anh ta chỉ trong đoạn thời gian này mất hết vốn đầu tư, vĩnh viễn không bước chân vào cái ngành này nữa. “Dựa vào câu này của anh ta, điện tử Thủy Hoàn coi như xong rồi, Liễu Ngoạn quá nông nổi rồi.”
Người chủ trì có chút ngượng ngùng, cả người lùi phía sau một bước, nhìn về phía Thường Gia Thống và Tiêu Nhất Bính, Tiêu Nhất Bính có chút không nhịn được, đứng dậy cầm micro nói: “Tổng giám đốc Lục, vị trên khán đài là lão tiền bối của anh đó, anh đến cả sự tôn trọng cơ bản cũng không có sao?” “Thật xin lỗi, người thô kệch đều nói chuyện như thế này, có một số người giống như chó vậy, đất hoàng thổ đều chôn trên lông mày rồi, dựa vào thâm niên để áp bức người khác, chuẩn bị cho tiền đồ của mình, thật sự quá mất mặt, người già mất mặt không đủ, người trẻ càng mất mặt hơn, ra đời nhiều năm như vậy còn dựa vào một bộ xương trắng chống lưng cho mình, tốt nhổ vào!” Lục Tam Phong hung ác nói một tràn. “Woa!”
Cả toàn hiện trường kinh ngạc, có một số người phát ra tiếng cười ra, nhưng ngại sợ mình cười quá lố
Tiêu Nhất Bính tức đến nỗi mặt đều xanh lè, dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong hét lên: “Anh mắng ai vậy?” “Tôi đã chỉ đích danh tên anh, hay là chỉ họ của anh à? Tôi nhìn thấy có người nhặt tiền, chưa thấy có ai tự nhận bị mắng như anh, tôi còn chưa mắng anh, anh nhảy ra nhận làm gì? Chúng ta có tự giác với chỗ ngồi như vậy sao?” “Anh! Con mẹ nó!” “Yo! Du học sinh cũng biết nói con mẹ nó nha? Cái tố chất này, chậc chậc chậc!” “Ngồi xuống!” Thường Gia Thống nhìn thấy Tiêu Nhất Bính tức đến nỗi không nói được lời nào, đối mặt với Lục
Tam Phong này, anh ta không phải là đối thủ, nếu như nói về mắng chửi, tuyệt đối không phải là đối thủ của người ta. “Tôi cũng là đống một lão già xương trắng rồi, tổng giám đốc Lục cứ lên đó là được, anh lại lựa chọn bước lên. Thường Gia Thống vươn tay làm một động tác mới: "Moi!"