Tiếng hô vừa kết thúc, Liễu Thành lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, Triệu Yên Nhiên và anh Hào đều sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Thành, không ngờ Lục Tam Phong còn có mối quan hệ này nữa.
Mọi người tản ra nhường đường cho Liễu Thành dẫn người vào.
“Đây là người của cậu? Chỉ dẫn theo vài ba tên thế thôi à?” Anh Hào châm một điếu thuốc rồi quát: "Mày là tổng giám đốc quái nào?”
“Người phụ trách của công ty điện tử nghiên cứu và phát triển Thủy Hoàn, Liễu Thành!” Liễu Thành lớn đến từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tham gia vào chuyện như vậy nên nói năng không trôi chảy lắm.
Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn là học sinh giỏi, thi lên đại học thuận buồm xuôi gió, tiếp đó xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, có thể nói anh ta là người sinh ra đã ở vạch đích nên đâu thể nào gặp được kiểu người du thủ du thực dưới đáy xã hội như anh Hào chứ.
“Người anh em, cậu ra mặt nhưng đừng hoảng sợ thế chứ, bắp chân đừng run lẩy bẩy như vậy!” Anh Hào chế nhạo vì anh ta đã nhìn ra dáng vẻ miệng cọp gan thỏ của anh.
Đám người xung quanh vừa cười phá lên vừa nhìn Liễu Thành mang mắt kiếng kia, điệu bộ hào hoa phong nhã đó không giống như người biết dàn xếp chuyện này đâu.
Chỉ dẫn theo vài người vậy, nếu thật sự phải đánh nhau thì không phải là đối thủ của bọn họ.
Người tụ tập càng lúc càng đông, thậm chí có người một tay cầm đồ nướng xiên que, một tay cầm bia ngồi hóng hớt. Chợt có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi chui vào, đi theo sau cô ta là hai cô gái trẻ.
“Chuyện gì vậy?” Cô gái hỏi người bên cạnh.
“Hình như là đánh nhau đấy, chị Ngô, em cũng phải vào hóng chuyện mới được.”
“Em không nghe thấy có một ông tổng giám đốc nào đấy sao?” Chị Ngô đưa mắt nhìn Liễu Thành, trong đầu không có ấn tượng gì, sau đó cô ta nhìn qua Lục Tam Phong thì nhận ra được đây không phải là ông chủ quèn hôm đó đã ăn cơm cùng với tổng giám đốc Hứa và tổng giám đốc Hác sao?
“Anh ta dính vào chuyện gì rồi à?” Chị Ngô trỏ vào Lục Tam Phong.
Những người bên cạnh gật đầu rồi thuật lại mọi chuyện cho cô ta nghe. Cô gái đằng sau vội hỏi: “Chị Ngô, chị quen hả?"
“Anh ta từng tiếp các ông chủ lớn ăn cơm, lúc ấy chị thấy anh ta không phải sếp bự gì cả nhưng không ngờ còn mở xưởng nhỏ nữa, chắc là kiểu dân kinh doanh tầm trung vài trăm triệu thôi.” Chị Ngô khinh thường nói.
Trong mắt cô ta, dân kinh doanh thấp hơn mấy chục tỉ đều là chủ quèn, hai ngày qua đi dạo ở thành phố mỹ phẩm, cô ta cũng có nghe thấy đôi điều về Lục Tam Phong.
“Đừng bị anh ta hù dọa, chỉ là dân làm ăn nhỏ thôi, thường niên trà trộn vào các tiệc rượu để làm quen với mấy ông tổng đấy mà.” Chị Ngô nói.
Lục Tam Phong nghe vậy thì nhìn sang chị Ngô, ngẫm nghĩ một hồi anh mới nhớ tới, lần trước ăn cơm với nhóm tổng giám đốc Hứa và tổng giám đốc Hác, cô gái này làm phục vụ tiếp khách, ăn nói khéo léo lắm, thế nhưng không ngờ họ lại chạm trán ở đây.
Chị Ngô thấy anh ta nhìn mình thì lại nói với hai cô gái đứng bên cạnh: “Lúc ấy anh ta ở cùng với các sếp, dạo này rồng rắn lẫn lộn, chúng ta phải học cách nhìn người nhé, một khi nhìn lầm thì em sẽ bị toang ngay”
Hai cô gái gật đầu liên tục, toàn kiến thức không đấy!
Mọi người lên tiếng hùa theo, cứ nghĩ đây là sếp lớn nào, không ngờ chỉ chạy theo sau mông sếp thôi làm người ta sợ đến phát khiếp.
Anh Hào nghe vậy thì cười khẩy, vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, tiện tay nhặt một chai bia chưa khui nắp lên, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Tam Phong rồi cầm chai bia đập xuống bàn.
“Xoảng!”
Bia và mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe, anh ta cầm chai bia chỉ vào Lục Tam Phong: “Tao đã cho mày đầy đủ thời gian và cơ hội rồi, con mẹ nó mày vô dụng quá mà còn giả vờ giả vịt gì ở đây? Nói cho mày biết, mày chưa đủ tầm đầu, biết chưa hả?”
“Vậy thêm tôi nữa thì sao? Có đủ chưa?” Một tiếng hét lớn vang lên bên ngoài đám đông.
Mọi người đồng loạt nhìn ra, đây lại là nhân vật nào nữa vậy?
Một người đàn ông khoảng bốn năm mươi mươi tuổi hơi đậm người đang ưỡn bụng bia và đằng sau ông ta có khoảng tám chín người cùng đi tới. Ông ta gằn giọng nói: “Chủ tịch của bất động sản Vạn Sơn, Hồng Vạn Sơn!”
“Xôn xao!!”
Mọi người sợ hãi ồ lên, lại là một ông tổng, nom không phải người giàu bình thường đâu!
Anh Hào lập tức luống cuống rồi nhìn sang Triệu Yên Nhiên, không phải nói người đó là người ngoại địa sao, sao lại có nhiều mối quan hệ trong vùng thế hả, hơn nữa còn toàn là ông tổng có tiền.
Triệu Yên Nhiên cũng sững sờ, không biết tại sao lại có đến tận hai sếp bự chạy đến.
Không đợi hai người hoàn hồn, bên ngoài lại có thêm một giọng nói vang lên.
“Còn tôi nữa, Điền Mẫn, chủ tịch của công ty Phong Mẫn!”
“Hác Minh Tuấn, chủ tịch của tập đoàn Phú Địa!”
“Lưu Ánh Nguyệt, chủ tịch của công ty Thiên Ý!”
"Lý Vạn Trung, chủ tịch của công thương nghiệp Vạn Trung!”
Từng cái tên lần lượt được thốt lên, mỗi một cái tên đều như một nhát búa nặng nề nên vào trái tim của những người đang có mặt khiến họ có cảm giác như thể bị sét đánh trúng làm đầu óc ai nấy đều rơi vào trạng thái trống rỗng.
Triệu Yên Nhiên đực mặt ra tại chỗ, cái quái gì vậy? Cái quán nướng tồi tàn này như đại hội tập trung các công ty lại với nhau vậy.
Tay đang cầm chai bia của anh Hào run lẩy bẩy, trong lòng không ngừng tự nhủ, tôi chỉ là một tên du côn ngu ngốc mà thôi, mấy người đang làm gì đấy? Thế là ức hiếp người ta lắm đó, dạo gần đây các công ty tổ chức thành đoàn thể ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau à?
Sắc mặt chị Ngô cũng trắng xanh, những gì cô ta vừa nói với hai cô bé sau lưng giờ phút này như một cái tát mạnh vào mặt mình vậy.
“Chị Ngô... Không phải chị nói anh ta là chủ quèn thôi sao?”
“Sao em cảm thấy ông chủ này ngoài việc còn nhỏ tuổi ra thì không giống sếp quèn gì hết vậy!”
Trong đầu chị Ngô điên cuồng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm hôm đó, tổng giám đốc Hác và tổng giám đốc Hứa chủ yếu xoay quanh Lưu Quý Khương kia, còn Lục Tam Phong chỉ ngồi đó cúi đầu ăn cơm thôi, thật sự không hề có gì nổi bật cả.
Nhìn lầm rồi!
Chắc chắn là nhìn lầm rồi, cô ta kinh qua trên bàn tiệc mấy năm trời và đã gặp biết bao nhiêu kiểu sếp lớn nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn lầm, nhân vật cỡ nào mới có thể buộc tổng giám đốc Hứa và tổng giám đốc Hác đến giúp anh ta chống lưng đây chứ.
Cô ta không thể tin nổi đó là nhân vật có tầm cỡ thế nào.
Giờ phút này trong não cô ta chỉ còn lại hai từ thôi, thứ dữ, chắc chắn là thứ dữ rồi!
Sau lưng Lục Tam Phong có khoảng hai mươi người đang đứng, bất kỳ ai trong số họ cũng đáng giá tận nghìn vạn, ai nấy đều mặc vest thẳng thớm, có người vừa xong cuộc họp thì vội vã chạy tới, nếu có thể họ đều đứng ở phe bên này để làm màu cho ông tổng của công ty điện tử Thủy Hoàn thấy.
Chuyện vậy thì ai cũng muốn tham gia thôi!
Lục Tam Phong quay qua nhìn mọi người và chắp tay nói: “Cảm ơn mọi người đã đến giúp đỡ.
“Tổng giám đốc Lục khách sáo quá rồi.”
“Đúng đấy, có rảnh thì hẹn nhau ăn com."
“Không sao đâu, mấy tên du côn cỡ này thì cậu chỉ cần hô một tiếng, tôi sẽ gọi điện thoại lo liệu cho cậu.”
Mọi người nhao nhao khách sáo, những gì họ nói nghe cực kỳ nhẹ tênh nhưng mọi người xung quanh nghe vào chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Gọi điện thoại là lo liệu xong hả? Mấy ông tổng thế này nói lo liệu e là sẽ lo liệu thật đấy.
Tay đang cầm chai bia của anh Hào run rẩy, anh ta chẳng thể dây vào nổi bất cứ một ai trong số mấy ông tổng này, huống hồ còn nhiều người đến vậy.
Rốt cuộc Lục Tam Phong là ai?
Đây không còn nằm trong khả năng tưởng tượng của anh ta nữa rồi.
Anh ta quay qua nhìn Triệu Yên Nhiên, nhận công việc này đồng nghĩa với đập chén cơm của mình rồi.
Da bọc xương đứng ở một bên, vẻ mặt rất hưng phấn, gã nói: “Em nói đúng chưa, người nào nói mình rửa tay gác kiếm đều sẽ.....
“Câm miệng đi, đồ xui xẻo!”
Anh Hào thầm hiểu, hôm nay xem như mình đã đá trúng cây thiết bản rồi, anh ta nhìn Triệu Yên Nhiên rồi nhỏ giọng nói: “Không phải cô nói là người ngoại địa sao, không phải nói không có thực lực gì à?”
Giờ phút này Triệu Yên Nhiên rối như tơ vò, chị ta chỉ biết một chuyện là chị ta không thể lấy lại được 150 triệu của mình được nữa.
Dĩ nhiên anh Hào muốn bỏ đi lắm, vấn đề là anh ta sợ Lục Tam Phong sẽ tính sổ về sau, hơn nữa nếu anh ta quay đi, vậy thì chút danh tiếng ở đây coi như đổ nát hết.
Sau này anh ta còn phải làm ăn ở thành phố mỹ phẩm nữa.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh Hào lập tức hiểu ra hôm nay anh ta không cần thắng, chỉ cần không thua thì sau này dù có phải đối diện với bao nhiêu kẻ trâu bò đi chăng nữa thì bản thân cũng không còn gì để sợ.
Lục Tam Phong nhìn Triệu Yên Nhiên và nói: “Không phải nói so tài với tôi sao? Nói gì đi chứ!”
Triệu Yên Nhiên đứng đó không nói được câu nào.
“Tôi cho chị biết, làm ăn thì phải chịu rủi ro, dù cho hôm nay thế nào thì từ tối nay, chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nếu chị dám âm thầm kiếm chuyện nữa thì đừng trách tôi ra tay vô tình” Lục Tam Phong hỏi Triệu Yên Nhiên: “Giải quyết thế này chị đã hài lòng chưa?"
Triệu Yên Nhiên hít sâu một hơi rồi gật đầu, chị ta bắt đầu khóc, chị ta không biết mình khóc vì sợ hay do phải bồi thường nhiều tiền quá nên khóc nữa.
Lục Tam Phong hỏi anh Hào: “Hôm đó người của anh có đập quầy của tôi không?”
Cách hỏi cung này luôn là anh Hào hỏi người ta, hôm nay bị người khách hỏi thế nên trong lòng chắc hẳn hơi khó chịu, dù gì cũng đã đi đến nước này rồi, hôm đó người của anh ta không có đập quầy nhưng anh ta có nói do mình đập.
“Đúng vậy, người của tôi làm đấy thì sao?”
“Sau này tôi không mong anh sẽ ra tay với mỹ phẩm Hoa Sa nữa, nếu