Lục Tam Phong không ngờ bây giờ khi làm bảng dữ liệu thị trường, dữ liệu doanh nghiệp thì đã có người bắt đầu làm từ phạm vi cả nước, anh không kìm được nên hỏi:
“Ai đã bảo anh làm bài tham khảo này?”
"Là tổng giám đốc Chu đã căn dặn a, anh ấy nói số liệu này rất có tính hướng dẫn đối với thị trường
"Được, tiếp tục nói
“Tỷ lệ gia tăng GDP năm ngoái là ba phảy tám tư phần trăm, thu nhập binh quân đầu người là hơn năm mươi nghìn, trong đó thu nhập bình quân đầu người của đô thị loại I là một trăm ba mươi nghìn, sự cách biệt đã vô cùng lớn. Còn số người sở hữu ti vi thì đã tăng từ ba phẩy bảy lãm chiếc trên một trăm nhà từ cuối những năm tám mươi lên mười hai phầy sáu ba chiếc trên một trăm nhà vào năm ngoái.
"Chỉ trong thời gian hai năm mà đã tăng gấp ba lần, theo số liệu được đưa ra mới nhất của cục thống kế thì tỷ lệ tăng trưởng GDP quý một của năm nay đã vượt qua tỷ lệ tăng trưởng nửa năm của năm ngoái, ngân hàng cũng sôi động trở lại, lĩnh vực đầu tư cho vay cũng bắt đầu được đẩy mạnh. Sở dĩ GDP năm ngoái giảm sút mạnh là vị vốn bị thu hẹp
“Bài báo cáo này nói các hạng mục thu hút đầu tư ở các nơi hỗn loạn, đâu đâu cũng có kẻ rút ruột, trục lợi, lừa lọc để vay tiền, đột nhiên thu hẹp lại là vì có một tên đã chạy khắp các tỉnh trong nước, trục lợi khắp nơi..."
“Khặc, khắc, khắc!” Lục Tam Phong họ mấy tiếng.
Trương Phượng Tiên cười như không cười, nhìn anh một cái rồi nói. “Bỏ qua đoạn này đi, nói vào trong tâm!”.
“Mấy năm trước rất nhiều ngân hàng cho vay nên đã gây ra lạm phát nghiêm trọng, hai năm nay, tiền lương tăng lên gấp đôi nhưng vật giả cũng tăng mạnh, nghe bên trên nói thì mấy năm tới sẽ đẩy mạnh cho các doanh nghiệp vay, thúc đẩy việc làm và kinh tế. Rất nhiều chuyên gia kinh tế cho biết số tiền này sẽ quay lại bù đạp cho ngành điện gia dụng.
“Đặc biệt là các loại như ti vi màu, tủ lạnh, điều hòa, máy quạt. Trong thành phố lớn thì tỷ lệ tăng trường của tủ lạnh và máy giặt khá cao, còn ti vi màu thì ngược lại, tỷ lệ tăng trưởng ở các thành phố nhỏ, thị trấn và nong thon thì cao hơn. “Theo như dự báo được đưa ra năm nay thì cả thị trường ti vi rất có khả năng sẽ đạt đến mức mười lăm triệu chiếc, một thị trường khiến người ta phải thấy kinh ngạc, mà năm nay chúng ta có hi vọng chiếm được một phần mười lầm thị trường. Bây giờ chủ thể của thị trường là Trưởng Hồng, hiện tại Trưởng Hồng đang chiếm ba mươi hai phấy chín phần trăm thị trường cả nước, cũng tức là trong ba chiếc ti vi được bán ra thì có một chiếc là của Trưởng Hồng.
"Từ những báo cáo này có thể nhìn ra được, mỗi trường tổng thể đang chuyển biến tốt, năm nay thị trường ti vi màu sẽ có bước đột phá. Chúng ta được chào đón trên thị trường chủ yếu là vì giá rẻ, bây giờ việc cạnh tranh giả ở thị trường đầu ra rất khốc liệt, hơn nữa, cả thị trường đang không ngừng được mở rộng, tiền lương thị tăng lên nhưng gia ti vi thì lại giảm "
“Số liệu dự đoán GDP năm nay sẽ không thấp
hơn bảy phần trăm, theo số liệu tăng trưởng này thì tiền trong túi của mọi người sẽ càng lúc càng nhiều, tí vì sẽ càng ngày càng dễ bản hơn, tổng giám đốc Lục, đây là báo cáo sơ bộ mà chúng tôi đã làm
Lục Tam Phong ngôi ở đó trả lời anh ta bằng ảnh mạt Lúc này anh nghe thấy những con số đó thì trong đầu anh đã hội tưởng lại rất nhiều việc, nếu như anh không nhỏ nhằm thì năm 1991, tốc độ tăng trưởng GDP là chín phẩy hai phần trăm, hơn nữa, suốt những năm 90 đều chưa từng thấp hơn bảy phần trăm, thị trường ti vi không phải mười lăm triệu chiếc mà là hơn hai mươi triệu chiếc.
Anh nhớ rất rõ một con số, năm 1992 chỉ tính thị trường ti vi màu trong nước không thôi thì đã vượt mức hai mươi triệu chiếc rồi, các nhà sản xuất bắt đầu cuộc chiến lớn về giảm giá, Trưởng Hồng vô cùng nổi trội, giữ chức lão đại trong ngành mãi đến đầu năm 2000.
“Một phần mười lăm?" Lục Tam Phong liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó rồi nói: "Đúng là tôi đã từng nói về mục tiêu doanh thu năm là một triệu chiếc, đối với một doanh nghiệp tư nhân mà nói thì có thành tích như thế đã là rất khá, nhưng vấn đề là phải có chỉ cầu tiến, mục tiêu năm nay sẽ định ở mức một triệu năm trăm chiếc thể nào hả?”
Một vài tiếng vô tay lác đác vang lên, Lục Tam Phong có thể nhìn ra được, người của phòng thị trường không mấy vui. “Nếu hoàn thành được mục tiêu một triệu chiếc
thi phần thưởng cuối năm vẫn như cũ, nếu hoàn thành mục tiêu một triệu năm trăm chiếc thì phần thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi!” Lục Tam Phong nói.
Anh vừa mới dứt lời thì máy phó tổng giám đốc của phòng thị trường liền vội vỗ tay, mặt mày hớn hở, không phải mục tiêu không thể hoàn thành mà là tiền thưởng chưa đủ lớn mà thôi.
Hơn tám giờ sáng thì cuộc họp sáng sớm kết thúc, Lục Tam Phong đến thẳng nhà ăn để ăn cơm, Trương Phượng Tiên bưng một tô mỳ đến ngồi bên cạnh Lục Tam Phong rồi nói: "Có thể nhìn ra được anh rất có lòng tin với ngành này”
“Không phải có lòng tin với ngành mà là có lòng tin với quốc gia, môi trường trong nước sẽ càng ngày càng tốt, kinh tế phát triển mạnh, công nghiệp được nâng tâm, tiêu dùng trong nước cũng sẽ tăng theo Lục Tam Phong vừa húp cháo vừa nói
“Thị trường rộng thì đương nhiên là việc tốt nhưng cạnh tranh cũng lớn hơn, không chỉ có doanh nghiệp nhà nước mà còn có các doanh nghiệp tư nhân, nếu chúng ta không thể thu được lợi nhuận thì sẽ bị đánh đố
Trương Phương Tiến căng tháng nói,
"Có thể vay thì cú vay, không vay được thì đi huy động vốn, không có khó khăn gì là không thể vượt qua, đây khi phải là vấn đề mà cô cần phải suy nghĩ." Lục Tam Phong lặng thinh ăn cơm và nói:
"Nếu không huy động được văn thì sao? Đi gạt
Sao?”
Lục Tam Phong trưng cỏ ta một cái rồi không thèm để ý đến cô ta.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trương Phượng Tiên lên tiếng: "Vào đi!”
Một nhân viên phục vụ bước vào, cô ta nhìn thấy
Trương Phượng Tiên thì hơi lo lắng, sợ sệt nói: "Có
người tìm
“Ai thế?"
Thư ký Thôi sải bước tiến vào trong, nhìn thấy Trương Phượng Tiên thì mỉm cười rồi nói: "Tổng giám đốc Trương lại xinh đẹp thêm nữa à, tổng giám đốc Lục đang ăn cơm sao?”
Lục Tam Phong liếc nhìn anh ta một cái rồi ngày ra và nói: “Thư ký Thôi? Khách quý à, sao ông lại đến
day?"
“Tới đón cậu đến văn phòng ăn sáng, xem ra tôi đã chậm một bước, có vẻ như cậu đã sap ăn no rồi." Thư ký Thôi cười tít mắt và nói.
"Ngồi xuống cùng ăn chung đi." Lục Tam Phong khách sáo mời
Thư ký Thôi cũng không khách sáo, ông ta ngôi xuống, cầm đôi đũa lên rồi dặn nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi một tô mỳ xat, một qua trứng luộc trà, thêm một đĩa thức ăn kem, nếu có thịt trên thì lấy thêm một phần
Lục Tam Phong đã an no, anh lau miệng, nhìn bao nhiêu là đĩa to đĩa nhỏ đặt đầy trước mặt thì nói: “Thật không giống với bọn thương gia chúng tôi, ăn một tô mỳ mà cũng khí thế như thế”
“Tổng giám đốc Lục nói đùa rồi, sao tôi có thể bì kịp cậu, nghe anh họ tôi nói cậu không trả tiền cho người ta mà trả bằng cả đống ti vi hả?"
"Đúng vậy, tôi chẳng phải nể mặt ông sao? Tôi định trả thêm ít tiền nhưng rồi lại nghĩ trả thêm thì chắc chắn không được, nếu ông ấy lấy thì đồng nghĩa với việc hối lộ ông, vấn đề là tôi thật sự muốn trả thêm. Lục Tam Phong cười hề hệ rồi nói, "Tôi thông minh biết bao, tôi đã giao hàng giá trị bốn trăm năm mươi triệu cho ông ấy, ông không cần phải cảm ơn tôi, ông chạy đôn chạy đảo cũng không dễ dàng gì.
Vốn dĩ thư ký Thôi định kiếm chuyện hỏi anh một lúc nhưng bây giờ lại bị anh chặn hong nói không ra lời, vốn dĩ anh họ của ông ta bị thiệt thòi nhưng theo như anh nói thì cứ như thế ông ta đã lợi dụng anh vậy.
Ông ta im lặng một lúc lâu vẫn không nói nên lời, chỉ lặng thinh ăn mỳ Lục Tam Phong ngôi đó xem ông ta ăn xong rồi hỏi. “Tổng giám đốc Hoàng tìm tôi sao?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi đến tìm cậu đi ăn sáng, đi thôi Thư ký Thôi nói xong thì đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa
Trương Phương Tiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhìn sang Lục Tam Phong và hỏi: "Chuyện này là sao? Anh đã đắc tội với ông ta à?”
"Đắc tội với ông ta thì đã sao? Không có chuyện gì hết, cô làm việc của cô đi!”
Thư ký Thôi lái xe đến, anh lên xe thì ông ta đúng thật là đã lái xe đến thẳng hàng bán đồ ăn sáng.
Hoàng Hữu Danh định ăn sáng rồi nói chuyện với Lục Tam Phong nhưng tô đậu hủ trước mặt đã sắp nguội rồi mà vẫn chưa thấy người đầu, ông ta có vẻ không vui.
Xe dừng lại, Lục Tam Phong xuống xe, nhìn thấy Hoàng Hữu Danh ngồi trên chiếc ghế đầu bên vệ đường thì vội vã bước qua và nói: "Sao ông lại ngôi đây ăn sáng thế?”
"Sao giờ cậu mới đến?”
Thư ký Thôi giành nói trước "Lúc tôi đến thì vừa đúng lúc gặp Lục Tam Phong đang ăn sáng, cậu ấy nói ăn xong rồi mới qua nên đã chậm trễ
Hoàng Hữu Danh chau mày và nói: "Tổng giám đốc Lục có tiền có thể rồi thì bỏ mặc người không quan trọng như tôi ở bên vệ đường, bữa sáng của tổng giám đốc Lục ăn những món xa hoa gì thế?”
"Bánh bao hap
“Chặc một cái bánh bao hấp của cầu cũng ba mười mấy nghìn nhị?" Hoàng Hữu Danh lấy một ít hệ bôi lên trên đậu hủ của mình và nói.
“Thư ký Thôi có thành kiến với tôi sao?"
“Không được sao? Bà con của người ta giới thiệu người cho cậu mở rộng quan hệ mà cậu đã nhảy bao lâu mới trả số tiền đó? Mà còn lấy hàng để trả nữa, ông ấy không chỉnh cậu thì chỉnh ai nữa?"
Hoàng Hữu Danh khó chịu nói: “Không gian không làm ăn được, cậu gian hơi quá rồi."
“Ông ta kiếm được hơn một ba trăn triệu thật sự rất dễ dàng, giới thiệu ông cho tôi, khoan hãy nói có hiệu quả thế nào trong dự án thu mua xưởng sản xuất điện tử, chỉ cần tôi và ông không quen biết nhau thì tôi cũng sẽ trả số tiền này.”
"Không nói những chuyện này, cậu gặp rắc rối rồi đây, có biết không?” Hoàng Hữu Danh cầm một cây quầy lên và cần một miếng
"Phương diện nào? Ngày nào tôi cũng liên tục gặp rác rồi."
“Tôi nhận được tin bên Tú Vĩnh, Trưởng Hồng đang muốn bóp chết cậu, cậu sẽ không thể nào mở rộng thị trường bên đó được. Tổng giám đốc đo của câu ở bên đó đã bị trúng kế nghe một người bạn của tôi nói thì công ty mới thành lập bên đó đã có đụng độ với bên cậu về các mặt logo, bằng sáng chế và thương hiệu, hơn nữa còn thực hiện đàn áp trên thị trường, nhiều nhất là một tháng nữa thì cuộc cạnh tranh thị trường mới nhất sẽ diễn ra.
Lục Tam Phong nhìn ông ta, sao cái ông này còn biết nhiều hơn cả anh?
“Ông còn giống với thương gia hơn cả tôi.”
“Vốn dĩ tôi là một thương gia, trước đây tôi luôn làm việc ở trong các doanh nghiệp nhà nước, làm kinh doanh mới là nghề gốc của tôi, để ý chút đi, tôi thấy đợt này cậu sẽ đỡ không nổi đâu, cậu không có đủ tiền mặt, bên có có thể đánh đổ cậu đấy.
“Làm sao đánh đổ?"
"Tôi nghe nói có một người trung gian dân đường, kết hợp Waypod và Trưởng Hồng lại với nhau, họ cùng sử dụng một kênh bán hàng và thành lập nên một công ty mới, nếu cậu muốn bán thì phải bỏ vào do hơn ba tỷ
Lục Tam Phong khẽ gật đầu rồi nói: “Dùng chung một kênh bán hàng là một môi nhử, họ muốn tôi đổ vào đó hơn ba tỷ trên mặt sau đó họ tiến hành giảm giả thị trường đầu ra buộc tôi cũng phải cắn răng giảm giả theo, nếu không thì coi như xong đời."
“Đúng thế, thông minh đấy, nói chuyện với câu rất sảng khoái!” Hoàng Hữu Danh khắp một đũa dưa muôi đưa vào miệng và nhai rột rột rồi nói: "Đây không phải là âm mưu mà là mưu kế
"Chu Hoài Đông không dám chui vào nhưng