Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 368: Chương 368: Thị trường đô cổ






Ngụy Nhiễm Đan kiểm kê hàng không có thiếu, tiếp tục dự trữ hàng ở đây, tiếp theo cần kéo từng xe từng xe về, kéo về tiến hành gia công lần hai, rồi tiếp tục dự trữ ở đây.

Chỉ cần một ngày không bán, thì mỗi ngày đều có hơn một trăm hai mươi nghìn phí dự trữ, đây đều là tiền đó!

Quay về phòng làm việc, Triệu Yên Nhiên gọi cuộc điện thoại rồi lại ra ngoài, không lâu sau thì cô ta ở trong một nhà hàng, ngồi đối diện với một người đàn ông ngoài bốn mươi

tuổi.

“Chuyện gì vậy? Còn gọi đến đây?" Người đàn ông mở lời hỏi.

"Mấy ngày trước không phải nói với ông là giúp tôi làm một chuyện sao. Mấy ngày nữa ông đi thu mua hàng tồn kho, gia cả có thể không cần cao, cứ trả ba triệu trước, nếu không mua được thì trả 4 triệu rưỡi. Triệu Yên Nhiên dặn dò.

“Hàng tồn kho gì mà mắc như vậy?” Người đàn ông kinh ngạc nói.

“3 triệu tiền hàng sẵn có đó!"

“Cho dù là 3 triệu hàng tồn kho, thì giá này cũng hơi cao nha!"

"Người ta là giá thành, chứ đâu phải hàng loại hai, ông cho phải làm gọn gàng chút, biết không?"

"Yên tâm đi, tôi nhìn ra được CÔ lại sắp kiếm được một số tiền không chính đáng rồi." Người đàn ông ăn một miếng rồi hỏi: “Có phải cái tên ngốc mua hai tấn dầu sáp đó không?”

“Còn có thể là ai được?"

“Tôi nói cho cô biết, sau khi chuyện hai tấn dầu sáp truyền ra, thì tôi biết ngay là do cô tung ra. Cái loại coi tiền như rác, nghìn năm khô gặp này cũng có thể để có đụng được, cô cũng may mắn đấy!” Hai người nhìn nhau một, cụng ly một cái, mọi thứ đã rõ ràng không cần nói gì nữa.

Vắng lặng được vài ngày thì nhà xưởng lại hoạt động trở lại, cấp quản lý mới rất có quy tắc. Giang Hiểu Nghi đột nhiên nhận ra bây giờ mình không bận rộn nữa, những chuyện lúc trước mà cô làm, bây giờ đều do cấp quản lý làm.

Lúc trời chập tối, Ngụy Nhiễm Đan lái xe đưa Giang Hiểu Nghi về đến trước cửa biệt thự, thì thấy Lục Tam Phong đang chống đẩy trên mặt sàn ở trước cửa.

“Anh ấy mãi mãi đều nhàn nhã như vậy." Giang Hiếu Nghị lẩm bẩm một câu rồi xuống xe, cảm giác mình mãi mãi bận tâm lo nghĩ.

Ngụy Nhiễm Đan thì không cảm thấy như vậy, ngược lại cho rằng trạng thái này của Lục Tam Phong là đang nằm chắc mọi thứ, khi năng lực đủ để khống chế mọi thứ thì anh sẽ có rất nhiều thời gian rồi. Bởi vì anh biết lúc nào là làm việc nào, mọi thứ đều thành thạo.

“Về rồi à?" Lục Tam Phong đứng dậy, lau mồ hôi, nói: "Cơm xong cả rồi, có sườn xào chua ngọt, cua hấp và còn một con cá đuối nữa.

“Hôm nay gia công hai xe hàng, bên đó đòi hơn ba triệu tiên phí dự trữ, một đồng cũng không kiểm được...

“Được rồi được rồi!” Lục Tam Phong thấy cô cong môi lên thì liên đẩy sau lưng cô, nói: “Ăn cơm ăn cơm thôi, giám đốc Ngụy cũng vào ăn cùng nhé."

Lúc ăn cơm, Giang Hiểu Nghi tức hồng hộc nói Triệu Yên Nhiên như thế này thế nọ, lúc chiều còn gọi điện thoại cho Triệu Yên Nhiên, hai người cãi nhau một trận, ngồi trên bàn ăn nói một mạch trách mình là mắt mù.

"Tổng giám đốc Lục, số thỏi son đó ước tính trong năm ngày sẽ gia công xong, tiếp theo phải làm gì nữa?” Ngụy Nhiễm Đạn nghĩ sơ qua rồi nói tiếp: "Chúng ta có phải tuyên truyền ra bên ngoài, số son môi này chính là được vớt lên, sau đó tiến hành thổi phồng nó lên tạo nên hiệu ứng tranh giành mua, rồi bán ra ngoài."

"Cô đó, làm thị trường thì rất bình thường” Lục Tam Phong nhận xét năng lực về mặt thị trường của Ngụy Nhiễm Đan, anh ăn một miếng cả rồi nói tiếp: "Cái loại quảng cáo thị trường, marketing, kế hoạch có trình tự này, hiệu quả tuyệt đối sẽ rất bình thường, bởi vì thứ mà cô nghĩ đến thì cũng khách cũng có thể nghĩ đến được. Năm nay không thiếu người thông minh, đầy cả ra đó.

Ngụy Nhiễm Đan nghe Lục Tam Phong nhận xét như vậy thì có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Tôi không hiểu lầm về mảng thị trường, mà nghiêng về phương diện quản lý, cũng từng là người phụ trách trong mảng mở rộng thị trường được hai năm."

"Cô không hiểu về thứ đồ cổ này?” Lục Tam Phong buột miệng hỏi.

“Đồ cổ?” Ngụy Nhiễm Đan lắc lắc đầu, nói: "Tôi chưa tiếp xúc với mấy thứ này, những thứ này rất đắt.

“Có từng nghĩ qua tại sao lại mắc như vậy không?”

“Bởi vì hiểm có

"Hiếm có? Thế đến viện bảo tàng xem thì đều có thể nhìn thấy được những thứ đẹp, quý giá. Những thứ này là thị trường bên mua hay là thị trường bên bán?” Lục Tam Phong hỏi.

"Chắc là thị trường bên mua, ra giá cao nhất thì được mà."

“Ví dụ như đấu giá một đồ cổ, ba người đều thích, ba người này là ba người đấu giả có sức cạnh tranh nhất, thế thì ba người này có thể âm thầm tự thỏa thuận với nhau, vốn dĩ chuẩn bị bỏ ra 300 triệu để mua, nhưng ba người bàn bạc giả cả với nhau, đấu giá trước với 150 triệu, ba người cùng nhìn cùng nghiên cứu, sau đó ba người này lại tiếp tục tiến hành đấu giả với món đồ cổ mới vừa mua được đó. Như thế thì vừa kết giao được bạn bè, vừa có thể có một thời gian yêu thích thứ mà mình muốn."

Ngụy Nhiễm Đan nghĩ một hồi, gật gật đầu nói: "Quả thực là vậy, nhưng mà điều kiện đầu tiên là ba người phải biết nhau."

“Không cần quen biết, giữa người giàu với người giàu có sức hấp dẫn nhau, sẽ hút lại với nhau, bản thân đồ cổ không sinh ra giá trị, mà nhiều hơn là truyền thống văn hóa lịch sử. Có câu nói là vật quý trong thời loạn lạc trở thành đồ cổ trong thời hoàng kim, tại sao có thể trở thành tình huống như bây giờ, có cuộc đấu giả với hơn ba tỷ được đưa ra, có thị trường thì có nhu cầu.

Lục Tam Phong bỏ đũa xuống, nhả miếng xương trong miệng ra, nhìn sang Ngụy Nhiễm Đan và nói: "Mảng nào của thị trường?

Đầu Ngụy Nhiễm Đạn có chút truyền tải không nỗi nữa rồi, cô ta bối rối cười cười, nói: “Tôi không hiểu lắm."

“Đồ cổ không có thị trường, nhưng niêm giả cho đồ cổ thì rất có thị trường. Bản cho cô một cái chai giá ba triệu, cô mua không? Chắc chắn là cô sẽ không mua, nếu như cô tìm chuyên gia giải thích một chút về cái chai này, rồi tìm một phòng đấu giả, lượn một vò trong cơ quan vận hành này, rồi bán nó với giá ba triệu, cô cảm thấy nó có đáng ba triệu không?”

Ngụy Nhiễm Đan gật gật đầu

“Cho nên, đồ cổ không đáng giá, nhưng cái chuyện khiến đồ cổ trở nên có giá thì rất đáng giá. Tại sao chuyện này lại đáng giá, bởi vì có thị trường dị đoan, một thị trường mà cô không nhìn thấy được, là rửa tiền!” Lục Tam Phong cười híp mắt nói. Ngụy Nhiễm Đan hơi hiểu ra rồi, nhưng không nghĩ tưởng tận hết được, điều này có liên quan gì đến son môi?

“Anh nói cái gì vậy? Vòng tới vòng lui!” Giang Hiểu Nghi ngôi ở bên nghe mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

“Cô xem nha, không có thị trường, chỉ là cổ tạo ra thị trường. Cái kiểu đồ cổ này, thật ra chính là một loại marketing, không có nhu cầu thị tạo nhu cầu, cho dù đó là thị trường tự giải trí. Chỉ cần bọt đủ lớn, thì cũng sẽ có kẻ ngốc chui vào bên trong, cũng sẽ có người tiếp mâm!” Lục Tam Phong dựa vào ghế nói: “Nếu như không có kẻ ngốc tiếp mâm, thì bọt sẽ thổi lớn hơn.”

Ngụy Nhiễm Đạn nghe mà hai mất phát sáng, ánh mắt cô ta nhìn Lục Tam Phong cũng thay đổi, cải này quả thực là tuyệt diệu quả rồi, cô ta không nhịn được mà nói:

"Tổng giám đốc Lục, ý anh là định giá thị trường này cho đồ cổ, đúng không?"

"Đúng!”

Sự chấn động trong lòng Ngụy Nhiễm Đạn là không có gì sánh bằng, lúc trước cô ta họp với những người trong bộ phận marketing, mấy người phó giám đốc nói khoác Chu Hoài Đông rất giỏi trong mảng mở rộng thị trường, đặc biệt là một số phương pháp marketing rất xuất sắc.

Lúc đó tổng giám đốc Trương nói Chu Hoài Đông có đáng là gì, chút chiêu trò đó của anh ta đặt trước mặt tổng giám đốc Lục cũng không đủ xem. Nếu như nói trên thế giới này nhất định phải có một thiên tài marketing thì cô ta chỉ thừa nhận Lục Tam Phong thôi.

Không khí lúc đó có chút khó xử, Trương Phượng Tiên là tổng giám đốc, những người có mặt ở đó không thể phản bác lại, nhưng mà trong lòng mọi người đều rất rõ, người nào chuyên nghiệp nấy, Lục Tam Phong không thể mạnh hơn Chu Hoài Đông được.

Thế nhưng bây giờ Ngụy Nhiệm Đan lại không một chút do dự nào mà tin chắc rằng Lục Tam Phong mạnh hơn Chu Hoài Đông!

"Thế ngày mai làm như thế nào?” Ngụy Nhiễm Đan hỏi.

"Cú gia công son môi trước đi, sau đó thuê một quầy hàng đi bán, đến lúc đó tìm vài kẻ lừa đảo để tạo ảo giác về nhu cầu thị trường. Lục Tam Phong châm điếu thuốc rồi nói: "Đợi sau khi bản xong số hàng này, thì quay về công ty đi, tôi cũng nên quay về rồi.”

"Ok!" Sau khi Ngụy Nhiễm Đạn rời đi, Giang Hiếu Nghi nhìn anh nói: "Lúc nãy anh nói gì vậy?”

"Không có gì, tâm rửa đi ngủ đi.”

“Mới mấy giờ mà ngủ.

“Ngủ sớm rất tốt, có ích cho có thai." Lục Tam Phong cười hi hi nói.

Sáng ngày hôm sau, mọi thứ trong nhà máy vẫn như thường, từng lô hàng một được gia công lần nữa, khắc logo Dior trên thỏi son, đồng thời giấy ni lông bọc bên ngoài thì được in chữ tiếng Anh.

Hơn mười giờ sáng, một chiếc xe Honda dừng trước cổng nhà máy, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi bước xuống xe, mặc bộ đồ vest, trong tay xách một cái cặp da, dáng vẻ cả lơ phất phơ, liếc nhìn bảng hiệu trước cửa nhà máy.

Ông ta đi đến đập đập cửa.

"Có ai không? Mở cửa l

Có ông cụ gác cổng, mở cửa sổ thò đầu ra nói: "Đập cái gì mà đập? Làm gì thế hả? Đến đây đập cửa cái gi."

"Ôi chao, còn có người gác cổng nữa, đi nói với chủ của mấy người, nói là ông thần tài đến rồi, mau ra nghênh tiếp." Sắc mặt người đàn ông vô cùng ngang ngược, ông ta tùy tiệnnói: "Bên đó là phòng làm việc!"

Người đàn ông bước đi chữ số tám, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, bước đi qua đó, liếc nhìn một cái thấy phòng làm việc của tổng giám đốc có người, ông ta trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Ông là ai?” Ngụy Nhiễm Đan nhìn người này, bực bội hỏi: “Vào không biết gõ cửa sao?"

Người đàn ông cũng không để ý cô ta, tự ý ngồi xuống sô pha, tùy tiện để cái cặp da qua một bên, ngồi vắt chéo chân, hút thuốc.

“Tôi khuyên cô tốt nhất là nên khách sáo với tôi một chút, nếu không lát nữa tôi đi rồi, cô phải quỳ xuống xin tôi đừng đi đấy” Người đàn

ông ngạo mạn nói.

"Ông là ai chứ?"

"Tôi nghe nói ở đây mấy người có một hàng tồn kho? Gần đây tôi đang thu mua son môi tồn kho, có hứng thủ với số hàng trong tay mấy người, nghe nói số lượng cũng không ít. Thế này đi, tôi có thể cho cô một con số này!” Người đàn ông giơ một năm đấm ra.

"Ồ, tôi hiểu rồi.” Ngụy Nhiễm Đan phản ứng lại, nói: "Xem ra ông nói đúng, tôi không thể để ông đi.

“Tôi nói rồi mà, chú ý lời nói của cô, tôi cũng là người thoải mái, cho cô giả cao nhất, ba triệu

Ngụy Nhiễm Đan cười giếu, nói: "Tôi không cho ông đi, vì ông đi chậm quả, tôi phải bảo ông cút, cút ra cho tôi, ai nói với ông chỗ tôi có hàng tồn kho hả? Chúng tôi không có hàng ton."

"Ha?"

“Giá cả có thể thương lượng mà thế này đi, bốn triệu, tôi xem hàng một chút, quả thực không được thì có thể tăng thêm chút.”

“Tôi bảo ông cút không nghe thấy sao?” Ngụy Nhiễm Đan đứng dậy đi ra ngoài, gọi mấy người ông nhân cao lớn ở bên phòng làm việc lại, trầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.