**********
Trong bóng đêm, dì đứng trong trạm điện thoại gọi qua dãy số kia, trong phút chốc khi điện thoại kết nổi, bà ta nói: “A lô, Lục Tam Phong có ở đó hay không? Để cậu ta nghe điện thoại đi."
Diệp Vô Thanh một mạch chạy chậm đến trước cửa phòng Lục Tâm Phong, gõ cửa nói: “Tổng giám đốc Lục, Tổng giám đốc Lục có ở đây không?"
"Có chuyện gì?" Lục Tam Phong mở cửa phòng hỏi. “Người phụ nữ kia gọi điện thoại
toi!"
"Người nào?"
"Nói là cái người mà anh quen biết ở trên xe lửa kia!"
"Không có tất điện thoại đó chứ? Người đó ở đâu?” Lục Tam Phong vội
vàng hỏi.
"Gọi điện thoại tới phòng của tôi."
Lục Tam Phong lao ra cửa, đi về phía phòng của anh ta, cầm điện thoại ở trên bàn nói: “Tôi là Lục Tam Phong đây!”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại giống như thả lỏng, nhẹ nhàngđáp "Sau lần tạm biệt trên tàu hoá, cuộc sống của tổng giám đốc Lục trôi qua như thế nào rồi?"
Thanh âm của bà ta rất bình thản, nhưng mà anh lại từ trong giọng nói kia nghe được một chút tan nát cõi lòng, phảng phất như trong thời gian này bà ta đã trãi qua một cuộc bể dâu.
“Nhìn chung mà nói cũng còn được, bà thì sao?”
“Tôi sao? Sau khi xuống xe lửa, vận mệnh của tôi giống như con diều đứt dây, không biết một giây sau sẽ phát sinh cái gì, một đạo của cậu cắt đứt cái túi, tất cả thu nhập của chúng tôi đều bị mất, bôi nhọ cả gia đình, phải mở két sắt an toàn ra, lấy được một khoản tiền phong phú và một cuốn sổ sách
Sổ sách gì?
Trái tim Lục Tam Phong thả
xuống, sổ sách quả nhiên ở trong tay bà ta, anh mở miệng nói: “Sổ sách gì?"
“Nội dung trong sổ sách thật sự rất điên cuồng, thu được bao nhiêu tiền, cảm giác ngủ cùng với người những phụ nữ nào, thay bọn họ đi làm những chuyện gì, còn có mấy trang nhật ký. Tôi biết thứ này chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không có cách gì thay đổi được hiện tại. Nhưng mà tôi nhớ tới cậu, cậu rất có tiên, tôi có đọc báo, thấy cậu chuẩn bị mở nhà máy ở bên cạnh, số sách này chính là "sách quý kinh doanh của cậu!”
"Bà muốn bán lại cho tôi à?” Lục Tam Phong hỏi.
“Đúng!”
“Vậy bà muốn bao nhiêu tiền?”
“Cậu cho được bao nhiêu?” Đối phương hỏi ngược lại.
“Mười lăm triệu!
“Quá ít. “Tôi cũng không muốn tới lui dính dáng, sáng ngày mai tôi có hẹn trước với ngân hàng rồi, buổi chiều nhiều nhất có thể cầm ra được sáu mươi triệu. Đây đã là giới hạn cao nhất, mà tôi có thể nói cho bà biết, cuốn sổ trong tay của bà, rất nhanh sẽ không còn đáng giá một đồng.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
"Những thương nhân như các người đều rất gian xảo, rõ ràng là thứ rất muốn, lại phải khăng khăng trước hết nói nó không đáng một đồng. Tôi không phải thương nhân, sáu mươi triệu!” Dì trầm giọng nói: “Đưa số hiệu của cậu cho tôi, xế chiều ngày mai tôi sẽ cho cậu biết địa điểm, đến lúc đó chỉ cho phép một mình cậu đến mà
thôi!”
Anh vừa mới nói xong số hiệu của bản thân, điện thoại trực tiếp gác máy.
“Sáu mươi triệu sao?” Diệp Võ Thanh đầu óc mơ hồ hỏi.
Lục Tam Phong không nói chuyện, sáu mươi triệu này chỉ đơn thuần là mua một cái bảo hiểm ngoài ý muốn. Chỉ cần sổ sách thật đến tay, tất cả đều dễ xử lý, anh cũng cảm giác được, ý thức dò xét trở mặt của đối phương rất mạnh, tới một khắc cuối cùng mới cho biết, báo ra địa điểm gặp mặt. "Buổi sáng ngày mai cậu giúp tôi đi ngân hàng hẹn trước một chút, rút sáu mươi triệu ra." Lục Tam Phong đứng dậy phân phó nói.
"Được!"
Bạch Mai Hà nằm ở trên giường có chút khó ngủ, trong đầu cô ta vẫn là mấy thứ như cửa hàng và vũ trường, cũng giống như câu nói kia, con cá đã biết được nơi biển rộng rồi thì làm sao có thể cam tâm sống ở vũng nước đục trong cổng được nữa chú?
Trước đây cô ta cảm thấy ở lại trong thôn cũng rất tốt, mỗi khi chi họ trở về, tuy rằng chị của cô ta nở mày nở mặt, nhưng những người trong thôn đều nói chị của cô ta không đứng đắn.
Bây giờ tư tưởng của cô ta đã thay đổi, những người trong thôn ở trong mắt của cô ta chính là ngu muội, là người nhà quê lạc hậu, cơ bản không biết được thế giới bên ngoài tốt đẹp bao nhiêu.
Cô ta không hề nghĩ tới chuyện trở về, về phần công việc giáo viên kia, cô ta cũng không được hài lòng cho lắm, dạy dỗ bọn nhỏ quá mệt, khi còn ở trong thân cô ta đã chịu đủ rồi.
Bây giờ ở trong ký túc xá chênh lệch dơ dáy bẩn thỉu đã kích thích khứu giác lần thị giác của cô ta, từ tưởng trong lòng cô ta từng bước một nới lỏng, trong đầu không ngừng vọng tới lời nói của chị họ.
Chẳng qua em chỉ là một người khách qua đường mà thôi, người ta chỉ là mua không được vé máy bay cho nên mới ngồi xe lửa màu xanh một lần, còn em cả đời đều phải ngồi xe lửa màu xanh!
Đã qua nửa đêm, cô ta vẫn còn chưa ngủ, những người khác trong ký túc xá trở về, hi hi hạ hạ cười nói, trong ký túc xả khói thuốc lượn lờ, trò chuyện về những khách nhân hôm nay. Cheng 417 Ti
Một người phụ nữ nhìn thấy Bạch Mai Hà, nhả ra một ngụm khỏi, hỏi: "Mới tới à, tại sao phía trên không có chuông vậy?”
"Chuông phía trên gì?”
"Bán!”
"Ha ha ha ha!"
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi bề ngoài
thôi à?”
“Một người phụ nữ chỉ biết dựa vào bề ngoài, không phải chính là một con chó cái hay sao? Ha ha ha!”
Lòng tự trọng mong manh của Bạch Mai Hà giờ phút này hoàn toàn bị đâm đến nhức nhói, cô ta đưa tay chỉ vào người phụ nữ kia quát lên: “Cô chửi ai hả? Tôi chỉ là tạm thời ở lại đây mà thôi, quản cho tất cải miệng của cô đi!”
"Sao thế? Chẳng lẽ tao nói sai à? Mày giả bộ thanh thuần làm cái gì, mẹ nó chứ!”
“ồn ào cái gì, muốn ăn đập có phải hay không?”
“Được rồi được rồi, đừng gây chuyện nữa, là người do quản lý Bạch đưa đến."
“Quản lý Bạch trâu bò thì sao chứ? Bây giờ tao là phó quản lý, qua mấy ngày nữa phải đóng gói hành lý cút đi, tao mẹ nó không chấp nhặt với mày, chọc mẹ mày nóng lên, nhất định sẽ tìm mấy anh trai tới xử chết mày!"
Bạch Mai Hà cuối cùng cũng không thể chịu đựng được loại hoàn cảnh này, xách theo đồ đạc của bản thân, mở cửa phòng đi ra ngoài, dọc theo đường đi cô ta còn nhìn thấy những người phụ nữ kia ôm đàn ông hỏi đầu ca hát nịnh nọt.
Còn có ở bên ngoài phòng trọ anh anh em em, đủ loại xa hoa truy lạc, âm nhạc vang vọng bên tai, những khuôn mặt nói cười giống như bị ấn nút yên lặng.
Trong đầu Bạch Mai Hà nhớ lại những lời mà Lục Tam Phong đã nói với cô ta, cô là một cô gái thanh thuần, phải tìm một cái nghề nghiệp tốt để làm, cô gái hay cười thì vận khí sẽ không quả kém.
"Cô làm gì? Sao lại đấu đá lung tung như vậy? Tìm ai?” Một tên bảo vệ ngăn cô lại.
“Tôi tìm Bạch Lan Dương!”
Mấy phút sau, Bạch Mai Hà ngồi ở trước mặt một cái bàn làm việc, quản lý Bạch đặt một ly nước nóng ở trước mặt cô ta, nói: "Đang ở thời điểm buôn bán, em đấu đá lung tung ở khu giải trí làm cái gì?”
“Ký túc xá mà chị sắp xếp cho em có một số ít phụ nữ không sạch sẽ, còn cãi nhau với em, muốn đánh em!" Bạch Mai Hà trầm giọng nói.
“Có chỗ ở đã là không tệ rồi, em nghĩ em đang ở chỗ nào? Nếu không thì đi làm cái này đi, chị sắp xếp cho em tới bộ phận nhân sự, ký túc xá bên kia rất tốt.”
Quản lý Bạch ngồi xuống nói: “Chị cũng không giúp gì cho em được, cái này là do em tự mình lựa chọn.
Bạch Mai Hạ ngồi ở bên kia do dự, nói: "Chị nói đúng, tụi em chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, ngày đó anh ta ngồi chung với một người đàn ông trong xe, nói với người đàn ông kia
Cô ta thuật lại từ đầu tới cuối tình huống ngày hôm đó, quản lý Bạch lập tức dẫn theo cô ta đi tới văn phòng của Kha Bình Vân, ông ta liên tục hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Bạch Mai Hà đều khẳng định cô ta không có nói sai.
Kha Bình Vân ngồi ở đó vỗ ngực, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thốt lên vài tiếng nguy hiểm thật
“Đi, cấp cho cô ấy một gian phòng, chăm sóc tốt một chút, ngày mai dẫn đi làm. Quản lý Bạch, đây đều là người trong nhà, không cần khách khí!” Kha Bình Vân phân phó nói. "Ngài yên tâm." Trên mặt quản lý Bạch lộ vẻ tươi cười, lần này bản thân cô ta hoàn thành được một chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ được coi trọng.
Mọi thứ trong phòng đều hết sức đẹp để tinh tế, Bạch Mai Hà nhìn căn phòng xinh xắn như vậy có chút hốt hoảng, vừa mới từ ký túc xá hôi hám đi đến gian phòng khách sạn xa hoa, trước sau chẳng qua chỉ mới có mười mấy phút mà thôi.
Tổng giám đốc Kha ngồi trên ghế mắng Lục Tam Phong hai câu, người này thật là âm hiểm, vậy mà lại dám gài bẫy ông ta. Ông ta đứng dậy đi đến két sắt đẳng trước, mở cửa lấy hai cuốn sổ bên trong ra nhìn thoáng qua, đề phòng bản thân không kiên định lại dao động, dùng bật lửa trực tiếp đất rụi.
Quản lý Bạch gõ cửa, bị sặc khói thuốc bên trong, họ khan hai tiếng, hỏi: "Tổng giám đốc Kha, ngài đốt cái gì vậy?”
“Không có gì, cô còn có chuyện gì
sao?"
“Chính là hai người trước đó tiến vào bộ phận an ninh kia, có còn muốn dùng nữa không? Tiền lương của hai người kia cũng không thấp!
Kha Binh Vân nhớ tới Cựu Bảo Nam và Lạc Tuấn ANh, hai tên vô dụng này, khoác tay nói: "Để cho bọn chúng xéo đi, tiền lương một đồng cũng không có!
"Vâng!”
Xử lý xong xuôi hết thảy, Kha Bình Vận mở cửa sổ ra, thả điều thuốc, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, sắc mặt đặc biệt lạnh lùng, âm trầm nói: "Đùa giãn tôi sao, đã biết người như cậu sử dụng đầu óc rất tốt, ông đây không chơi trò giả vờ với cậu nữa, không phải là muốn buộc tôi hạ tử thủ à? Được thôi!”
Ngày kế tiếp, ngân hàng vừa mở cửa, Diệp Vô Thanh đã lập tức đi hẹn trước, ước định cẩn thận buổi chiều hai giờ rưỡi tới lấy tiền.
Buổi sáng, khi Lục Tam Phong thức dậy đã gọi điện thoại cho Kha Bình Vân đầu tiên, báo cho ông ta biết tối nay cùng nhau ăn cơm.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông,
không có ai tiếp, lần thứ hai anh gọi tới mới bắt máy:
“A lô, ai vậy?”
“Là tôi, Lục Tam Phong!”
“À, là cậu à, sao vậy?”
Lục Tam Phong nghe thấy giọng điệu này của ông ta, trong lòng hơi hồi hộp, luôn có cảm giác là lạ, ông ta giống như lại phát điên. "Tối hôm nay định ra một địa điểm đi, tôi, ông, Hà Gia Nhạc, ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Hôm qua tôi gọi điện thoại cho ông ta cầu xin tha thứ cho ông rồi, người ta đã đồng ý, chuyện này không còn liên lụy tới ông nữa, hiểu không?"
"Vậy thì tôi đây phải thiếu tổng giám đốc Lục một cái nhân tình thật lớn rồi. Lục Tam Phong à, cậu đúng là thông minh, đứng về phía Hà Gia Nhạc bên kia, muốn cạo chết chúng tôi, sau đó lập tức có thể dễ như trở bàn tay nắm được một số cửa hàng. Nhân tiện cậu cũng trở thành tâm phúc của Hà Gia Nhạc luôn đi. Điện tử Thủy Hoàn muốn phát triển ở chỗ này nhất định phải tìm chỗ dựa. Tôi cho cậu biết, chuyện này lôi kéo qua lại cũng đã hơn một năm rồi, nếu như sổ sách đã thất lạc thì còn tiếp tục giằng co để làm gì nữa!”
“Ông nói những thứ này để làm gì?” Anh đã cảm giác ra được có cái gì đó.
"Làm gì à? Tôi nói cho cậu biết, tất cả cứ khôi phục lại dáng vẻ giống như trước khi cậu tới đi, đừng tiếp tục giằng co, tối nay không gặp không về. Giọng Kha Bình Vân buồn rười rượi.
“Không gặp không về ở đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
"Tôi sẽ đi tìm cậu, không phải cậu nói có sổ sách sao, không phải nói rất chắc chắn sao, còn cầu xin tha thứ cho tôi nữa? Hừ, tôi sẽ cưỡi lừa xem hát nhởn nha nhởn nhơ chờ xem!” Kha Bình Vân nói xong cúp điện thoại, tiếp theo ông ta lại gọi điện thoại cho mấy bạn bè trong vùng đang hoảng sợ tới mức chịu không nổi chuẩn bị chạy trốn kia của ông ta.
Chuyện này ông ta không thể tự làm một mình được, cần phải tìm thêm nhiều người cùng làm!
Lục Tam Phong nghe điện thoại