Mọi người nhìn Lục Tam Phong với ánh mắt hết sức kinh hãi, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ khó tin. Chuyện xảy ra bây giờ đã đi ngược lại với thường thức trong nhận thức của bọn họ.
"Làm sao có thể? Các người bắt tay với nhau để đùa giỡn tôi có phải không?" Tổng giám đốc Vương hoàn toàn không tin, không cần biết chuyện này là thật hay giả, ông ta đều sẽ lâm vào thế bí.
"Là thật, vừa rồi tôi cũng không dám tin, nhưng mà quả thực đã quẹt ra mười tỷ, hơn nữa số trên tài khoản rất đáng sợ."
Chị Lệ đứng dậy hỏi: "Trong tài khoản có bao nhiêu tiền?"
Hạ Lan Chi căng thẳng liếc nhìn Lục Tam Phong, ngón tay vẫn đang nắm chặt lại, lắp bắp: "Hai... hai trăm..."
“Hai trăm triệu?” Có người thắc mắc.
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm tỷ?"
Những người có mặt cảm thấy điều đó là không thể. Ai lại có hai trăm tỷ tiền trong thẻ của mình?
"Hai trăm bốn mươi tỷ!"
Hai trăm bốn mươi tỷ???
Con số này đang thách thức giới hạn suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt ở đây. Mặt mũi ai cũng đầy rẫy "không thể, tuyệt đối không thể xảy ra".
Nếu nói một người có tài sản hai trăm bốn mươi tỷ thì họ sẽ tin. Vốn cũng có nhiều người giàu khiêm tốn mà, chỉ là hai trăm bốn mươi tỷ mà thôi nhưng đây lại nói là có hai trăm bốn mươi tỷ trong thé.
Đây đúng là một điều viển vông.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Tổng giám đốc Vương xua tay cười to, nói với chị Lê: “Muốn lừa tôi phải không? Thật sự cho rằng tôi chưa từng thấy người giàu có à? Mẹ nó, có ai ra ngoài mà mang theo tấm thẻ hai trăm bốn mươi tỷ không?"
Nhóm của Chị Lê cũng cho rằng chuyện này thật kỳ quặc. Nếu là hai tỷ thì bọn họ còn cảm thấy đáng tin, nhưng hai trăm bốn mươi tỷ chẳng phải là quá nhiều hay sao?
Trước sự nghi ngờ của mọi người, cô gái lên lầu kiểm tra vừa rồi cũng có chút bối rối, không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.
Hai trăm bốn mươi tỷ?
Chưa nói đến những người bán hàng này, ngay cả Trương Phượng Tiên cũng có chút nghi ngờ không tin mà nhìn Lục Tam Phong. Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, trừ khi đó là tài khoản công ty, trong đó có các quỹ đặc biệt, và một số quỹ dự án chưa được thanh toán kịp thời.
"Cô lừa tôi à? Còn mua đến hai căn nhà?" Tổng giám đốc Vương bắt được sơ hở trong chuyện này, lớn giọng mắng: "Lý Hoa Lệ, cô thiết kế trò này tốn nhiều công sức thế này cũng có phần thú vị đó, lại còn mua đến hai căn nữa sao? Muốn lừa quỷ à? Nếu cậu ta thực sự mua hai căn, tôi sẽ ăn hết hai căn. Nói cho cô biết, ông đây vốn muốn mua, nhưng bây giờ tôi không mua con mẹ nó nữa."
Chị Lệ bị oan ức đến nỗi suýt khóc. Chuyện này thật sự không liên quan gì đến bản thân cô ta mà. Cô ta hỏi Hạ Lan Chi: "Anh ta mua thật à?"
"Đây là hóa đơn!"
Chị Lệ cầm hóa đơn lên xem kỹ càng, nhìn không ra có chỗ nào là giả, ngày tháng và tài khoản đều chính xác. Cô ta vẫn có chút nghi hoặc trong lòng, lại đưa mắt đánh giá Lục Tam Phong một lần nữa.
“Nhìn cho kỹ, tiền trong thẻ của tôi hẳn là đã quét xong rồi.” Lục Tam Phong dựa vào sô pha, mở miệng nói: "Đưa hợp đồng cho tôi trước. Còn nữa, chẳng phải vị tổng giám đốc Vương này đã nói tôi mua bao nhiêu thì ông ta cũng sẽ bấy nhiêu hay sao? Nhân tiện lấy hợp đồng đến ký với tổng giám đốc Vương đi."
"Tôi có thể đi, cậu còn muốn nói dối tôi sao? Mười tỷ, mà nói quét là quét? Cậu đang mua bắp cải ở chợ à?" Tổng giám đốc Vương khinh thường gào lên: "Chỉ dựa vào chút thủ đoạn nhỏ đó mà muốn lừa gạt tôi? Ông đây cũng đã từng nếm trải sự đời rồi đó, biết không?"
Lục Tam Phong bưng ly nước đá trước mặt đã không còn lạnh lên, vẫy tay nói với Hạ Lan Chi: "Cầm hợp đồng lại đây. Mặc kệ ông ta, tôi đến đây để mua nhà, không phải để tìm thêm cục tức!"
"Lấy hợp đồng qua đây, ghi tên của cô vào. Tiền hoa hồng có tới vài chục triệu đấy."
Hạ Lan Chi đặt bản hợp đồng trước mặt Lục Tam Phong, lúc này vẫn có chút không thể tin được. Chuyện này thật sự quá khó tin, giống như một cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Lục Tam Phong xem qua một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì mới ký tên lên hợp đồng.
Một nhân viên bán hàng ở bên cạnh giúp đỡ. Ngay khi vừa xong việc, một chiếc Santana dừng ở ngoài cửa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trạc ba mươi, bốn mươi tuổi bước xuống, tóc húi cua, mặc vest, đi giày da, vừa mở cửa bước vào vừa hào hứng hỏi: “Đại gia nào mua nhà ở đây vậy? Hai căn nhà kia là bán cho cùng một người hả?"
"Quản lý, sao anh lại đến đây?"
"Làm sao anh biết nhà đã được bán?"
“Hỏi thừa, nhiều tiền như vậy vào sổ sách, không biết sao được?” Quản lý đưa mắt nhìn về phía tổng giám đốc Vương, bước tới, kích động nắm lấy tay ông ta: "Tổng giám đốc Vương thật hào phóng!"
“Hả?" Vẻ mặt tổng giám đốc Vương vô cùng xấu hổ. Hiện tại ông ta đã tin Lục Tam Phong quả thực đã thanh toán mười tỷ, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem về sau mình sẽ còn phải che giấu giả mạo như thế nào đây.
“Không... không phải ông ta, là ông chủ này!" Hạ Lan Chi nhỏ giọng nói thầm.
“Cái gì?” Bấy giờ, người quản lý mới chú ý đến nhóm người Lục Tam Phong ngồi bên cạnh. Anh ta nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, sau đó nhìn về phía tổng giám đốc Vương.
Tổng giám đốc Vương hận không thể tìm một cái khe để chui vào, liền từ từ buông tay quản lý ra!
“Xin chào, xin chào, không biết phải xưng hô như thế nào?” Quản lý quay đầu lại hỏi.
"Lục Tam Phong, đây là gia đình và bạn của tôi!"
"Không biết tổng giám đốc Lục làm trong ngành sản xuất nào? Rất lạ mặt!" Người quản lý tìm kiếm trong đầu rất lâu cũng không nhớ được có người nào như thế. Người có thể mua được một căn nhà ở đây, trong cái giới này cũng không lớn, cho dù không biết thì chắc chắn cũng phải quen mặt.
"Tôi làm thực phẩm, nhưng không phải ở Thành Minh, mà ở phía bắc!"
"Là người phương bắc à? Tôi sẽ dẫn anh đi xem nhà một chút. Có vẻ như anh muốn phát triển ở đây, chúng ta có thể giữ liên lạc." Người quản lý tỏ vẻ muốn thân cận.
Điện thoại trên bàn vang lên, chị Lệ ba bước làm hai bước, tiến lên nghe điện thoại, nói: "Alo, là ai vậy? Được, được rồi, tôi sẽ nói cho quản lý Giả."
Cúp điện thoại xong, chị Lệ vội vàng nói: "Quản lý Giả, ông chủ sắp qua rồi?"
"Cái gì? Tổng giám đốc Hồng tới đây làm gì vậy?" Vẻ mặt quản lý Giả mang theo vài phần kinh sợ.
Tổng giám đốc Vương vốn dĩ đứng bên cạnh muốn lặng lẽ lẻn đi cũng đã dừng bước lại. Nếu ông chủ đến thì dù có mặt dày cũng phải xông tới nói gì đó. Nghe nói ông chủ ở đây trị giá con người hơn một trăm tỷ. Thậm chí còn có nhiều tin đồn ông ta là người giàu nhất nước.
Không ai biết đó có phải là người giàu nhất hay không vì tất cả tài sản cá nhân hiện đã được giấu kín, và Forbes vẫn chưa vào cuộc.
Vài phút sau, một chiếc Bentley dừng ở cửa, tài xế bước xuống mở cửa xe, một người đàn ông trạc năm mươi sáu mươi tuổi bước ra, tóc mai có hơi hoa râm nhưng mang theo vài phần khí chất lịch sự nho nhã.
Những người bán hàng này vội vàng đi tới cửa, quản lý Giả cũng chạy về phía trước, mọi người vừa mở rộng cửa vừa hô to: "Chào tổng giám đốc Hồng!"
Tổng giám đốc Hồng vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngừng lại. Tổng giám đốc Vương vội vàng tiến lên và nói với nụ cười trên môi: "Tổng giám đốc Hồng, anh có nhớ tôi không? Tôi, lần trước ở bữa tiệc rượu ông còn đưa danh thiếp cho tôi đó."
Tổng giám đốc Hồng nhìn ông ta chằm chằm một lúc, hỏi: "Đó là lý do tại sao anh mua hai căn nhà?"
Tổng giám đốc Vương cảm thấy cơ mặt mình đang co quắp lại, miễn cưỡng cười nói: "Tôi tính mua. Tôi đang kinh doanh thép!"
HỒ, tôi hiểu rồi. Vị nào là ông chủ mua hai căn nhà vậy?” Tổng giám đốc Hồng hỏi quản lý Giả.
“Là vị này, một ông chủ người phương bắc.” Quản lý Giả vội vàng giới thiệu với Lục Tam Phong: “ Tổng giám đốc Lục, kinh doanh công ty thực phẩm, vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện.”
Lục Tam Phong giương mắt quan sát tổng giám đốc Hồng, đứng dậy bắt tay nói: "Lục Tam Phong của Thực phẩm Phong Giai ở phương bắc."
“Thực phẩm Phong Giai?” Tổng giám đốc Hồng thoảng có chút kinh ngạc, nắm chắc tay Lục Tam Phong, nói: “Chính là Thực phẩm Phong Giai mà Wahaha muốn trị sao?"
Lục Tam Phong gật đầu.
Tổng giám đốc Hồng trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, lúc này mới chú ý tới chuyện này, không ngờ Lục Tam Phong còn trẻ như vậy, thật sự khiến ông ta phải cảm thán một câu, anh hùng xuất thiếu niên.
"Tôi tên là Hồng Bình Định, hiện là chủ sở hữu của Khoa học và Công nghệ Hóa Châu. Đương nhiên, nhân tiện tôi cũng kiếm tiền từ một số bất động sản linh tinh." Hồng Bình Định cười nói: "Mua bán nhỏ mà thôi."
Hồng Bình Định?
Khoa học và Công nghệ Hóa Châu?
Lục Tam Phong hơi sững sờ đứng ở nơi đó, tên của người này và tên công ty có chút quen thuộc. Nhưng trong lúc nhất thời anh cũng không nhớ rõ mình đã từng nghe ở đâu, PHS đột nhiên lóe lên.
Đó là vài năm năm sau, ông ta sẽ tài trợ cho một người tên là Ngô Gia Long, người đã thành đưa công nghệ PHS đến nước nhà. Sau đó người đàn ông tên Ngô Gia Long này đã cố gắng làm trung gian giảng hòa trong "nhị mã chi chiến" nhiều năm sau đó.
Lục Tam Phong ngay lập tức biết ông ta chắc là một trong những lãnh đạo sớm nhất của Tập đoàn Tài chính ở phía nam.
"Anh đây cũng không phải là mua bán nhỏ thôi đâu, so sánh với ông thì tôi mới là mua bán nhỏ."
"Tổng giám đốc Lục cứ khéo đùa. Có ai mà không biết trong các công ty thực phẩm phía Bắc thì cậu mới vua chứ. Chế biến nguyên liệu thực phẩm của cậu đã chiếm một nửa khắp cả nước rồi."
"Quá khen, quá khen rồi!"
Nhân viên bán hàng và quản lý Giả ở bên cạnh đều run lên, không ngờ Lục Tam Phong trẻ tuổi lại có lai lịch lớn như vậy. Điều này khiến bọn họ không thể tin được.
Chị Lệ nhớ tới những lời mình vừa nói, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hạ Lan Chi thì đứng ngây ra như phỗng. Cô ta vốn tưởng rằng gia đình Lục Tam Phong cũng giống như cô ta, từ trong thôn ra ngoài trải đời, nhưng không ngờ lai lịch của người ta lại hùng hậu như thế.
Tổng giám đốc Vương lại vò đầu bứt tai, phân vân không biết có nên bỏ tiền mua nhà hay không, không chỉ có thể làm thân với tổng giám đốc Hồng mà còn có thể có chút quan hệ với Lục Tam Phong, bây giờ chỉ sợ người ta cũng không thèm nhìn tới mình nữa là.
Hai người trò chuyện rất lâu, đặc biệt là về chuyện TV. Tổng giám đốc Hồng luôn làm dịch vụ truyền thông không dây, tức là đài phát thanh, nên vẫn hiểu biết rất nhiều về trang bị kỹ thuật.
“Gần đây, nhiều người trong ngành đồn thổi rằng có sếp lớn muốn thâu tóm một tập đoàn nhỏ, chắc không phải là cậu chứ?” Tổng giám đốc Hồng băn khoăn.