Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 107: Chương 107: Trương Phượng Tiên






Nếu như nói thế hệ 10x chúng ta là ngồi tên lửa bay thẳng lên trên thì thế hệ 9x là thế hệ được mặc định như một nền móng, đi lật tìm lại niên đại này sẽ phát hiện đây là những tháng ngày thô sơ.

Cả nền kinh tế đang trong thời kì khôi phục, công nghiệp chế tạo là kĩ thuật đi đầu, "mở xưởng" trở thành danh từ thay thế cho người giàu, chủ thể kinh tế tập trung ở hợp tác khung kinh tế, thực phẩm, thủ công, may dệt, gia công, nhiên liệu năng lượng.

Tính kĩ thuật đặc biệt rẻ, chủ yếu là loại hình thâm dụng lao động, khởi nghiệp gia tăng, các đại gia giàu có cũng bắt đầu nảy sinh trong những lĩnh vực này, Lục Tam Phong và Hoàng Hữu Danh đã nói rất nhiều với nhau.

Không thể không nói rằng con người này rất có tầm nhìn và chiều sâu.

"Tôi nói cậu nghe, chỉ cần cậu không có vấn đề gì lớn, tuyệt đối sẽ trở thành tỷ phú!" Hoàng Hữu Danh đập bàn, nói với giọng chắc như đinh đóng cột: "Tôi nhìn người chuẩn lắm, tôi làm đội trưởng đại đội từ năm 1963 đến bây giờ, trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người rồi, cậu là một nhân tài, nhưng tôi hy vọng cậu đừng vì tiền mà bất nhân bất nghĩa."

"Tôi còn chưa giàu mà!" Lục Tam Phong cười bất lực.

"Cậu không giàu? Cậu bây giờ tuyệt đối là người giàu, nhất định phải nhớ lấy câu nói đó, người giàu trước sẽ kéo theo nhiều kẻ giàu sau, thâm dụng lao động nhất định sẽ rất có thị trường đấy, nhưng tính kĩ thuật rất thấp, những thứ người ta không cần, xí nghiệp đã bị ô nhiễm gì đó, xí nghiệp không kiếm ra tiền gì gì cũng là của chúng ta hết, chúng ta sẽ làm những việc dơ bẩn nhất, mệt mỏi nhất trên thế giới này, kiếm những đồng tiền bèo bọt nhất."

"Đương nhiên rồi, các người kiếm được rất nhiều tiền, nhưng công nhân sẽ rất mệt, mô hình cấu tạo thế giới này đã được định sẵn rồi, muốn phát triển thì phải chen chúc vào bước chân của toàn cầu, cậu phải làm một học sinh nhỏ, nhưng không thể làm một học sinh nhỏ cả đời được!"

"Quét nhà cả đời đấy, cậu có bao giờ làm học sinh người khác chưa?

Đám người đó cơ bản là không hề dạy tay nghề gì cho cậu đầu, sợ cậu sẽ học được cái gì đó hay họ thì không nghe lời họ nữa, cậu không biết gì thì phải nghe người ta dạy dỗ, phải nhìn sắc mặt người ta, hiểu chưa?"

Lục Tam Phong gật đầu liên tục, đứng trên cột mốc thời gian này mà chứng kiến năm mươi năm trước lẫn sau của đất nước, làm người ta cảm thán không ngớt lời!

"Cậu đừng cho rằng tôi quan liêu, tôi hiểu biết nhiều hơn cậu, có phải cậu thấy tôi suốt ngày chỉ biết uống rượu thôi không?" Hoàng Hữu Danh cười lên, ăn thêm mấy miếng nữa rồi nói: "Tôi hy vọng sau khi cậu kiếm được tiền rồi thì đập tiền vào những chỗ khó kiếm tiền ấy, thúc đẩy sản nghiệp thăng cấp, chúng ta cũng nên làm thêm vài thứ có tính kĩ thuật một tí."

"Vâng!" Lục Tam Phong nâng ly rượu lên: "Tôi kính ông một li, hy vọng ông có thể bước xa hơn!"

Mãi đến hơn chín giờ tối mới tàn cuộc, Lục Tam Phong về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau đến xí nghiệp, trong lòng vẫn còn đang phân vẫn xem có nên thu mua hợp nhất xí nghiệp của Nhậm Thiên Bác không.

Nghĩ đến những gì Hoàng Hữu Danh nói tối qua, vẫn là từ bỏ, nếu không phải đã thầu bên ngoài rồi, chuyện bên trong cũng khá nhiều, giá cả mấy trăm triệu đúng là rẻ thật, không thể nào mà chuyện tốt gì cũng nhảy tới trên đầu Lục Tam Phong được.

Còn năm ngày nữa là đến mười lăm tháng giêng, Cao Chí Dũng đáng lẽ sẽ về sau ngày mười lăm lúc này đã xuống xe lửa, trong trạm xe chỉ toàn là người, Lục Tam Phong vẫy tay hô to với anh ta: "Ở đây!"

Cao Chí Dũng mang một cái cặp sau lưng, theo sau là ba người, một nữ hai nam, trong ba người đó không vui vẻ gì lắm, tầm mắt nhìn lướt đánh giá trạm xe lửa cũ kĩ, tỏ rõ sự chán ghét.

Hai người nam thì một người có râu quai nón, trông có vẻ đã ba mươi mấy tuổi, người còn lại vừa cao vừa gầy, sắc mặt không nói rõ được gì, trẻ nhất là người nữ kia, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khá xinh đẹp, ăn mặc sửa soạn rất gọn gàng, giống một người lãnh đạo.

Cao Chí Dũng đánh tiếng với ba người kia, chạy bước nhỏ sang, cất lời: "Tổng giám đốc Lục, anh tự tới đón à, để tôi giới thiệu với anh."

Ba người kia đi qua dò xét Lục Tam Phong, nếu không phải Cao Chí Dũng hứa sẽ được có lời nhiều, ba người này đã quay đầu đi mất rồi.

"Vị này là Trịnh Vũ Minh, từng đàm phản rất nhiều hạng mục, trước kia có làm cố vấn đàm phán cho doanh nghiệp nhà nước, sát nhập đất đai và sát nhập công ty rất là giỏi." Cao Chí Dũng giới thiệu.

"Chào anh, tôi là ông chủ của thực phẩm Phong Giai, tôi tên Lục Tam Phong!" Lục Tam Phong bắt tay: "Hoan nghênh! Hoan nghênh!"

"Vị này là Lý Kỳ Nguyên, người ta có đội ngũ của riêng mình đó, thường niên nhận những phi vụ đàm phán khắp trong nước, đặc biệt là những vụ của doanh nghiệp nhà nước với chính phủ địa phương, cực kì chuyên nghiệp, thường thì đều giúp các doanh nghiệp lấy về lợi ích tối đa hoá."

"Chào anh, hoan nghênh!" Lục Tam Phong tiếp tục bắt tay.

"Vị này là Trương Phượng Tiên." Cao Chí Dũng nói nhỏ: "Người ta chủ yếu đàm phán ở hai nơi Hà Nam và Hà Bắc, người khác giới thiệu đấy, nói quan hệ của hai nơi này không tầm thường"

"Không cần bí ẩn vậy đâu, tôi có người thân ở hai nơi này, tôi cũng không phải đàm phán chuyên nghiệp gì, mồi lái thương nghiệp thôi, nhưng nếu ông chủ Lục làm ăn lớn, chúng tôi xuống máy bay không ai đón thì thôi, còn phải tự ngồi xe lửa tới, có phải hơi keo kiệt không?" Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong cười, chỉ là trong nụ cười đó ngập tràn sự bất mãn.

"Thật sự ngại quá, gần đây xí nghiệp vừa bắt đầu vận chuyển, nhiều chuyện chất đống quá, bạc đãi mọi người quá, tôi tạ tội với mọi người, đã chuẩn bị khách sạn rồi, bây giờ chúng ta qua đó, lên xe nào."

Trương Phượng Tiên nhìn chiếc xe, cất lời: "Chiếc Santana này ấy hả? Tổng giám đốc Lục có phải hơi xem thường chúng tôi không?"

"Điều kiện có hạn, ngại quá!" Cao Chí Dũng hơi ngượng ngùng.

Lục Tam Phong phát hiện hai người còn lại tuy rằng cũng chán chường nhưng người ta không nói ra, thường niên phải chạy khắp nơi, muốn nhận những việc đàm phán thế này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Còn về Trương Phượng Tiên này, vừa nhìn đã biết là một cô tiểu thư được nuông chiều.

"Cô ngồi đằng trước đi, giám đốc Cao, anh gọi xe đến đó, tôi đưa mấy vị này sang." Lục Tam Phong nói xong thì lên xe.

Trương Phượng Tiên ngồi lên vị trí phó lái, nhìn Lục Tam Phong: "Anh bất mãn với tôi đấy à? Cao Chí Dũng nói anh có năng lực tôi mới tò mò đến đây, bây giờ nhìn anh nhăn nhó cái mặt thì thấy cũng vậy mà thôi."

"Tôi mời người đến đàm phán chứ không phải mời người đến chọc tức mình, nếu cô không vui vẻ thì có thể rời đi bất cứ lúc nào." Lục Tam Phong thấp giọng nói.

Mặc kệ hai người ở đằng sau đã không chịu nổi nữa rồi, mở lời: "Khách thì nghe lời chủ mà, đừng làm phiền tổng giám đốc Lục quá."

"Là anh ta mời tôi đến, nhìn anh ta thế này khác gì chỉ được cái vẻ bề ngoài."

Lục Tam Phong liếc cô ta một cái, không nói gì, dừng xe lại dưới khách sạn lớn Thiên Hương, đã đặt phòng trước.

Lầu sáu, ở sảnh lớn, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng nói: "Sao anh lại mang một phiền phức về thế? Mẹ kiếp, trên đường đi cô ta cứ lải nha lải nhải tôi muốn đấm cô ta lắm đấy."

"Tôi cũng hết cách, quan hệ người ta rộng mà, nghe nói ông nội cô ta là cán bộ về hưu, đàm phán kiểu này thường nhờ quan hệ thôi, còn ba người nữa sẽ đến sau nữa!" Cao Chí Dũng tỏ vẻ bất lực nói.

Lục Tam Phong hít sâu một hơi, thật lòng rất muốn đuổi cô ta đi, thà là anh tự mình vác đạo đi còn hơn, nhưng anh biết đó là điều không thể, khoảng thời gian sản xuất đầu tiên của xí nghiệp sẽ quyết định vận mệnh nước đi này của anh, thời cơ thị trường ở đó, không nắm lấy được thì chịu chết.

"Tôi nhịn đấy, tôi cố hết sức mà nhịn đấy!" Lục Tam Phong ngồi xuống rồi nốc hết li nước.

"Tổng giám đốc Lục, Đầu To đi rồi à?"

"Đi rồi, tôi kêu quản lí Lý tìm một trường học cho người trưởng thành cho cậu ta theo học, hình như học ba năm thì phải, còn có vụ lon đựng cũng ổn thoả rồi, tôi đã bảo quản lí Lý đi thành phố Bạch Nhiên rồi, xí nghiệp bên đó anh đi thêm lần nữa, tôi không có thời gian cho mấy thứ này, biết không?"

"Tôi rõ rồi, hôm nay về tôi sẽ mở cuộc họp chỉnh lí một tí, thu về xí nghiệp của Nhậm Thiên Bác chưa?"

"Không mua, thịt ít, việc lớn, không đáng." Lục Tam Phong lắc đầu.

"Hả?" Cao Chí Dũng tưởng đã mua về rồi, với sự hiểu biết của anh ta với Lục Tam Phong, loại chuyện hời thế này anh chạy nhanh hơn ai hết, anh nhắm vào cái xí nghiệp đó lâu lắm rồi mà.

Anh ta phát hiện Lục Tam Phong rất lo lắng, sự lo lắng đến từ thị trường, chính xác mà nói thì đến từ tổng giám đốc Tôn.

"Thiết kế bao bì sản phẩm, định vị, doanh tiêu cứ giao cho tôi, cái lon gì gì ấy, còn lại thì tuỳ anh, một lát nữa kêu họ đến mở cuộc họp, gần đây bắt đầu bận rộn rồi!"

"Nhanh vậy sao?"

"Đánh nhanh thắng nhanh đi, tôi nghỉ một tí, cả đường đi cứ chíu chít bên tại, tôi đau hết cả đầu." Lục Tam Phong có hơi buồn bực mà xoa bóp huyệt thái dương.

Bốn giờ chiều, ba người kia ngồi đối diện với Lục Tam Phong, Cao Chí Dũng đơn giản giới thiệu tình hình, cất lời: "Tiếp theo chúng ta nghe tổng giám đốc Lục giới thiệu một chút với mọi người về tình hình tiếp theo và hai xí nghiệp."

Lục Tam Phong biết mình không giấu tiếp được nữa, hằng giọng: "Tôi đính chính một chút, không phải hai cái xí nghiệp, mà là sáu cái, đây vẫn chỉ là phần trước, tổng quy hoạch của tôi là trong năm nay có mười sáu cái xí nghiệp cần đàm phán, cũng là nói các người phải xoay chuyển liên tục, đàm phản xong chỗ này thì lập tức đến chỗ khác ngay."

Ba người không kinh ngạc mấy, chỉ có Cao Chí Dũng cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, Lục Tam Phong cứ luôn cho anh ta bất ngờ thôi, nhưng bất ngờ này là quá lớn, lớn đến nỗi anh ta phải dùng tay giật tóc mình, không ngừng lắc đầu, lầm bầm "không thể nào" trong miệng.

"Tổng giám đốc Cao, anh không sao chứ?"

"Sao thế?"

"Mười sáu xí nghiệp? Anh khùng hả?" Cao Chí Dũng đứng dậy trừng to mắt mà nhìn Lục Tam Phong, nói: "Còn là vận chuyển hết trong năm nay, anh có biết một khi hình thành phản ứng dây chuyền thì liên kết sẽ phát nổ không...

"Những thứ anh nói tôi biết hết!"






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.