Một cái xác không đầu nằm trên mặt đất, trên người hắn mặc âu phục, phần bụng hơi lồi ra, mấy người Tần Uyên bước lên khán đài, nhìn cái xác này.
Đường Dật há to mồm: “Quả nhiên là ở chỗ này.”
Hồng Mai cũng cảm thấy hết sức thần kỳ: “Mộc Cửu, sao em lại nghĩ tới thi thể được giấu chỗ này?”
Nhóm người Triệu Cường đều nhìn về phía Mộc Cửu, cho dù đã làm việc chung với cô rất lâu, nhưng cô vẫn khiến bọn họ kinh ngạc, làm ra những chuyện khó tin, giống như việc cô ấy có thể đưa ra những suy luận chính xác.
Mộc Cửu chỉ vị trí của bánh ngọt ở phía trước, giọng điệu nghiêm túc: “Từ vị trí của bánh ngọt, hung thủ để cho đầu thi thể trợn to mắt chính là muốn hắn nhìn rõ thân thể của mình, đứng ở đây cũng có thể ngửi được mùi xác chết.” Cho dù thi thể được ướp lạnh, nhưng sau một thời gian ngắn cũng bốc mùi.
Lam Tiểu Nhã kiểm tra đơn giản, ngẩng đầu lên nói: “Cổ tay và cổ chân đều có vết bị trói, vì mặc âu phục, nên tôi không thể nhìn rõ tình hình trên người anh ta, nguyên nhân tử vong còn phải chờ sau khi kiểm tra thi thể, nhưng đây có phải là xác của Cung Vi hay không, vẫn phải làm rõ mới biết được.”
Bọn họ nghĩ cũng đúng, trước mắt vẫn chưa thể xác định đây là thi thể của Cung Vi
Lam Tiểu Nhã đứng thẳng người, nói với Tần Uyên: “Đội trưởng, tôi đưa thi thể trở về cục trước.”
Tần Uyên gật đầu: “Được.”
Một lát sau, Trần Mặc từ phòng quan sát trở về nói: “Đội trưởng, tôi đã điều tra camera, chú rể Trịnh Dịch Nhiên, trước khi chúng ta đến, anh ta đã rời khỏi sảnh tiệc cưới rồi lên một chiếc taxi.”
Đường Dật hỏi: “Có phải đến bệnh viện không?”
Trần Mặc khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không, hướng anh ta đi ngược hướng với bệnh viện, tôi đã bảo Thạch Nguyên Phỉ điều tra vị trí của taxi rồi.”
Tần Uyên sắp xếp thật nhanh: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng là mau tìm được Tưởng Kim Ký và Trịnh Dịch Nhiên, Mộc Cửu với Triệu Cường cùng tôi đến nhà Tưởng Kim Ký, Trần Mặc với Đường Dật tiếp tục điều tra vị trí, chị Mai nhanh chóng điều tra tư liệu về người chết, còn có tất cả những người bị hại liên quan đến hai vụ án này.”
“Dạ, đội trưởng.”
00:11 / 10:14
Khi sắp xếp xong hiện trường, SCIT cũng rời khỏi sảnh hôn lễ, Tần Uyên lái xe đưa Mộc Cửu với Triệu Cường đến nhà Tưởng Kim Ký.
Cha mẹ Tưởng Kim Ký lần lượt mất khi anh ta mới lên đại học, nên sau khi tốt nghiệp, anh ta ở lại thành phố S làm việc, thuê nhà ở đây.
Tần Uyên liên lạc với chủ nhà, lấy giấy chứng nhận và nói rõ mục đích xong, chủ nhà mới mở cửa cho bọn họ.
Tưởng Kim Ký thuê một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, chủ nhà nói căn nhà này đã cho anh ta thuê nhiều năm, ấn tượng về anh ta không tệ, hơn nữa anh ta đã chuẩn bị đủ tiền để mua lại căn nhà này.
Nhóm người Tần Uyên bước vào nhà, xung quanh rất sạch sẽ, có thể thấy được bình thường rất hay được dọn dẹp.
Vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy ảnh kết hôn của Tưởng Kim Ký với Dư Minh Na, trên tấm ảnh tuấn nam mỹ nữ, thân mật hạnh phúc, trên bàn trà cũng để ảnh chụp chung của hai người, hoàn toàn giống căn nhà của đôi vợ chồng mới cưới.
Dừng lại ở phòng khách một lát, bọn họ đi vào phòng ngủ, đầu giường phòng ngủ cũng treo ảnh kết hôn của hai người, Triệu Cường liếc nhìn một vòng rồi bắt đầu nêu lên suy đoán của mình: “Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, vợ chồng mới cưới, tình cảm hẳn là rất tốt nhưng hai chú rể, phản ứng đầu tiên của bọn họ là rời đi, sau khi cô dâu mất, hay là hai người bọn họ quen biết nhau? Sau đó cùng nhau âm mưu giết cô dâu với phù rể? Á không đúng, hay là giữa cô dâu với phù rể có gì đó, chú rể phát hiện nhưng không vạch trần, sau đó lên kế hoạch giết phù rể rồi lại sắp xếp giết cô dâu trong lễ thành hôn?”
Không ai để ý đến anh ta, Tần Uyên đã rời khỏi phòng còn Mộc Cửu đang phối hợp điều tra căn phòng.
Triệu Cường nói xong cũng hơi cảm thấy hoang mang, sau đó tự mình bác bỏ: “Cảm thấy có gì đó không hợp lý, có phải chú rể đều bị hung thủ uy hiếp hay không? Trước đó nhận được thư uy hiếp nếu như không làm theo thì hung thủ sẽ tự mình làm, rồi càng giết nhiều người hơn?”
Nghĩ đi nghĩ lại: “Nếu như nhận được thư uy hiếp thì nên báo cảnh sát? Vì sao anh ta lại muốn che giấu? Chẳng nhẽ bị hung thủ bắt được điểm yếu gì đó?”
Mộc Cửu xem xét phòng ngủ, hình như không có phát hiện ra gì cả nên cô đi ra ngoài, Triệu Cường nhìn cô rời đi, đi theo phía sau cô: “Cửu muội, em thấy như thế nào, trong suy luận của anh có cái nào chính xác không?”
“Không có.”
“Á.” Vẻ mặt Triệu Cường thất vọng nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Thật sự không đúng chút nào sao?”
Ở thư phòng, Tần Uyên nghe tiếng nói quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Cường đi sau Mộc Cửu nói chuyện không ngừng, mà Mộc Cửu lại lười để ý đến anh ta, vẫn đi thẳng về phía trước, Tần Uyên thấy vậy cười khẽ, lên tiếng cản cậu ta lại: “Được rồi Triệu Cường, bây giờ có suy đoán lung tung cũng không dùng được, quan trọng là nhanh chóng tìm được Tưởng Kim Ký. Xem ra anh ta rời khỏi sảnh hôn lễ xong vẫn chưa về nhà, không mang theo tiền hay quần áo gì.”
tuyen tung linh chu
Triệu Cường gật đầu, không quấy rầy Mộc Cửu nữa, mở tủ ra rồi nói: “Đúng đấy, ngay cả thẻ căn cước cũng không đem theo.”
Tần Uyên bỏ vật trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Mộc Cửu, phát hiện cô đang đứng trước bàn đọc sách, vẫn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó không chớp mắt, thấy vậy anh bèn hỏi: “Mộc Cửu, sao thế?”
Mộc Cửu chỉ lịch trên bàn: “Số 16, là ngày bọn họ tổ chức kết hôn, anh ta đã khoanh vòng tròn lên đó, bắt đầu từ ngày một, mỗi ngày anh ta đều đánh dấu gạch chéo, nhưng đến ngày mười ba thì dừng lại.”
Phát hiện này khiến Tần Uyên nhíu mày: “Ngày mười ba là ngày Tạ Thanh tử vong.”
Triệu Cường cũng bước qua nhìn: “Có phải đã quên rồi không?”
Tần Uyên với Mộc Cửu không cho là vậy: “Từ khoảng thời gian trên cho thấy, như vậy quá trùng hợp.”
“Nhưng điều đó nói lên cái gì?” Triệu Cường nhập lại mọi thứ nhưng nghĩ không ra.
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Uyên vang lên, anh lấy di động ra nhìn là Trần Mặc gọi đến: “Alo, Trần Mặc...Đã tìm thấy rồi sao? Được, chúng tôi sẽ về cục ngay.”
Tần Uyên cúp điện thoại, vẻ mặt hơi phức tạp: “Đã tìm được Tưởng Kim Ký rồi.”
Mộc Cửu nhìn vẻ mặt với giọng nói của anh thì biết được đáp án: “Thi thể của anh ta?”
Nét mặt Tần Uyên ngưng trọng, gật đầu: “Đúng vậy, anh ta đã chết.”
**
Ba người Tần Uyên lái xe trở về cục cảnh sát, khi về đến văn phòng SCIT, những người khác cũng có mặt.
Vừa vào phòng, Mộc Cửu cảm thấy hơi khát nước, cô cầm ly nước lên uống ừng ực hết một ly, vì uống quá nhanh nên bị sặc, Tần Uyên ở bên cạnh thấy thế vỗ lưng cho cô, nói với Trần Mặc đứng ở một bên: “Trần Mặc, nói tình hình đi.”
Trần Mặc lập tức nói sơ tình hình với ba người: “Thông qua hệ thống định vị trên xe taxi của Thạch Đầu, có thể xác định vị trí chiếc taxi đó dừng lại, đó là một nơi chếch với ngoại ô, gần đó có một nhà máy bỏ hoang, chúng tôi đã tìm thấy xác của Tưởng Kim Ký, nhưng chưa phát hiện ra Trịnh Dịch Nhiên, bởi vì xung quanh không có camera nên không xác định được phương hướng của anh ta.”
Triệu Cường nghe xong thì giật mình: “Lần theo dấu vết của Trịnh Dịch Nhiên lại phát hiện xác của Tưởng Kim Ký, đây là tình huống gì vậy? Tưởng Kim Ký do Trịnh Dịch Nhiên giết hay sao?”
Đường Dật lắc đầu, chậm rãi nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ, tôi đã hỏi tài xế taxi, ông ấy nói sau khi lên xe, Trịnh Dịch Nhiên nói địa chỉ xong thì không nói gì nữa, khi đến nơi trả tiền xong thì xuống xe, cả quãng đường không có gì bất thường.”
Tần Uyên hỏi tiếp: “Khi các người nhìn thấy Tưởng Kim Ký, tình hình thi thể anh ta thế nào?”
Trần Mặc: “Anh ta mặc bộ âu phục hôm cử hành hôn lễ, phía sau có vết thương, Tiểu Nhã đang tiến hành kiểm tra thi thể.”
Một mực xem camera, Thạch Nguyên Phỉ thò đầu ra từ sau màn hình: “Đội trưởng, tôi đã điều tra những camera xung quanh.”
“Được, chúng ta cứ chờ báo cáo khám nghiệm cái đã.”
Hơn mười phút sau, cửa phòng làm việc vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lam Tiểu Nhã vọt vào, trên tay còn cầm báo cáo khám nghiệm: “Mọi người, báo cáo khám nghiệm xong rồi.”
Văn phòng đang bận rộn bỗng dừng lại nhìn về phía cô ấy.
Trên mặt Lam Tiểu Nhã lộ vẻ phức tạp: “Tôi muốn nói cho mọi người biết một chuyện ma quỷ.”
Triệu Cường nghe xong thì giật mình: “Quỷ? Chuyện ma quỷ? Chị, chị đừng làm em sợ! Chị nói kết quả báo cáo xét nghiệm là được rồi, nói chuyện ma quỷ làm gì?”
Trần Mặc vỗ anh ta một cái ý bảo anh ta im lặng nghe Lam Tiểu Nhã nói tiếp.
Lam Tiểu Nhã ho khan một tiếng, nhìn bọn họ rồi từ từ mở miệng: “Tưởng Kim Ký đã chết vào hôm trước, vào buổi sáng hôm trước.”