Kẻ Chi Phối Tâm Lý Iii

Chương 19: Chương 19: Kẻ giết người tự thú (3) – Thú vui ghê tởm




Edit: Cải Trắng

“Tôi đang nhìn bạn.”

Vốn câu đó đã kỳ quái rồi, qua giọng của Mộc Cửu lại càng khiến người ta sởn tóc gáy. Triệu Cường cảm thấy cánh tay hắn đang nổi hết da gà lên: “Hắn… đang nhìn?” Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh xem có camera không.

“Hắn đang nhìn anh.” Triệu Cường đã run rồi Mộc Cửu còn bồi thêm: “Nhìn tôi… Hoặc có thể nói hắn đang nhìn chúng ta.”

Mộc Cửu quay người nhìn về phía trước, ngay giây sau cô đã híp mắt lại, con ngươi đen nhánh trong đôi mắt nhìn vào một trong số những con lợn chết ở đây. Trong số đó có đôi mắt của một con lợn có vị trí chiết xạ ánh sáng khác hẳn.

Đúng lúc đó Tần Uyên cũng phát hiện ra, anh cúi người xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Cửu một cái: “Là camera.”

“Cho nên… hắn thực sự đang nhìn chúng ta à.”

Mộc Cửu nhìn chằm chằm vào vị trí đó, dường như qua cái camera ấy cô có thể nhìn được cả người đang quan sát.

Thi thể Lưu Lan được đưa về phòng pháp y. Ngay cả tám cái đầu lợn bị giết cũng giao cho Lam Tiêu Nhã, còn camera mini được phát hiện gắn trong mắt con lợn thì giao cho phòng kỹ thuật phân tích.

“I.C.U” Nhìn ba chữ này trên tờ giấy, Đường Dật suy nghĩ một lát rồi buột miệng thốt ra: “Tôi nhớ là có một phim điện ảnh có tên như này. Đây là phim kinh dị, nội dung xoay quanh việc quan sát, rình rập, nếu tôi nhớ không nhầm.”

Thông qua mạng, Thạch Nguyên Phỉ tra ra được chút tin tức: “Không sai, đây là phim của Australia, ra rạp vào năm 2009, Aash Aaron làm đạo diễn. Phim nói về mọi người trong thành phố bị quan sát, rình rập và khủng bố bằng những câu chuyện xưa.”

Trần Mặc hỏi: “Có liên quan gì tới bộ phim điện ảnh này à?”

Tần Uyên nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: “Camera không bị giấu ở nơi không dễ phát hiện, thế nên cụm từ ‘I.C.U’ ở đây chỉ là đang ngầm báo cho chúng ta mình đang bị quan sát. Có lẽ ý của hung thủ ở đây là muốn cung cấp cho chúng ta nhiều tin tức hơn.”

“Năm 2009?”

Hồng Mi nói xen vào: “Là tin tức về nạn nhân A à?”

“Nạn nhân A sinh năm 2009?” Liên tưởng tới tin tức trước đó được hung thủ cung cấp, Triệu Cường thốt lên: “Tôi biết rồi, nạn nhân sinh năm 2009, vào mùa hè, là nam.”

Nhưng suy đoán của hắn lập tức bị Mộc Cửu gạt đi: “Không có khả năng, lá thư này được viết từ góc độ của A, A không phải là một đứa bé.”

Ngay sau đó, Đường Dật nghĩ tới một khả năng khác: “Chẳng lẽ nạn nhân A bị bắt cóc từ năm 2009?”

“Bắt cóc từ năm 2009? Nếu đúng là như vậy thì A đã bị cầm tù 10 năm rồi.”

Tuy xác suất khả năng này xảy ra rất nhỏ nhưng Tần Uyên không muốn buông tha bất kỳ manh mối nào: “Có khả năng đấy, Nguyên Phỉ, cậu thử tra xem vào năm 2009 có người dân nào mất tích sinh vào mùa hè, là nam không.”

“Ok!” Vài phút sau, Thạch Nguyên Phỉ lắc đầu đầy vẻ thất vọng: “Đội trưởng, những người dân mất tích không ai phù hợp với miêu tả.”

“Thế năm 2009 thể hiện cho cái gì?”

Trong chốc lát, mọi người rơi vào hoang mang: “Rồi còn tám cái đầu lợn xung quanh nạn nhân nữa.”

Đường Dật chép miệng: “Nói như thế thì lễ tế người chết dùng đầu heo.”

“Không phải lễ tế, mà là thú vui ghê tởm.” Giọng nói bình tĩnh của Mộc Cửu vang lên: “Hắn đang vũ nhục nạn nhân.”

“Tôi đồng ý với quan điểm của Mộc Cửu.” Đột nhiên, ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Lam Tiêu Nhã, cô bước nhanh tới, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Sau khi chết, thi thể nạn nhân đã bị giải phẫu, hung thủ lấy nội tạng trong cơ thể cô ấy để vào phần thân của tám cái đầu lợn kia. Còn nội tạng lợn thì hắn lấy ra để vào cơ thể nạn nhân, chắc chắc là đang vũ nhục nạn nhân.”

“Hơn nữa, nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân đúng là do mất nhiều máu mà chết. Hung thủ chậm rãi lấy đi máu của cô ấy, giày vò trong một khoảng thời gian.” Đối với Lam Tiêu Nhã, thông qua quá trình khám nghiệm tử thi, cô có thể thấy hoàn toàn những gì khi còn sống nạn nhân đã phải trải qua.

Trong khi các thành viên tổ trọng án đang tiêu hóa tin tức này thì Mộc Cửu bồi thêm một nhát nữa: “Cái thú vui ghê tởm này của hắn chưa dừng lại đâu. Hắn không chỉ tra tấn Lưu Lan mà còn tra tấn cả bố mẹ cô ấy, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn giam giữ nạn nhân lâu như vậy.”

Tần Uyên gật đầu, nói: “Hung thủ không chỉ cảm thấy vui sướng khi hành hạ nạn nhân mà còn cả người nhà nạn nhân nữa.” Sau khi Lưu Lan mất tích, bố mẹ cô ấy chỉ biết chờ đợi tin con gái trong đau khổ, ngày qua ngày, mỗi giây mỗi phút đều bị giày vò. Bọn họ chưa từng trải qua cảm giác ấy nhưng cũng có thể đồng cảm được một chút, sự tuyệt vọng đau khổ của bọn họ đã trở thành niềm vui của hung thủ.

Bỗng nhiên Tần Uyên nhận ra câu nói ‘tôi đang nhìn bạn’ hung thủ không chỉ nói tới bọn họ mà còn nói tới người nhà nạn nhân nữa.

“Bố mẹ Lưu Lan lần lượt qua đời, niềm vui của hung thủ không còn nữa nên hắn chọn kết thúc cuộc đời Lưu Lan tại đây.”

Triệu Cường và Thạch Nguyên Phỉ đồng thời kêu: “Thật là biến thái!” Sao trên đời này lại có loại người như thế, lấy việc tra tấn người khác làm thú vui.

“Đúng rồi, còn một phát hiện quan trọng nữa.” Lam Tiêu Nhã đưa ảnh mình chụp được cho mọi người xem.

Tần Uyên nhíu mày: “Trên tai lợn có số.”

“Hơn nữa, con nào cũng có số.”

Tám đầu là tám con số.

Dựa theo số thứ tự từ trái sang phải, bọn họ sắp xếp được dãy số: “19893472.”

Triệu Cường suy nghĩ về nó: “Năm 1989 à? Nhưng mấy số sau đâu giống ngày tháng?”

“Số chứng minh nhân dân.” Ý nghĩ thoáng qua, Tần Uyên nói một cách chắc chắn: “Đây là số chứng minh nhân dân dùng để tìm danh tính nạn nhân nam.”

Đường Dật nhìn: “Số chứng minh nhân dân của nạn nhân A sao?”

“Số chứng minh nhân dân gồm 18 số, sáu con số phía trước là mã địa chỉ, tám số ở giữa là sinh nhật, phía sau còn ba số thứ tự và một số là mã kiểm tra.” Tần Uyên đứng ở trước bảng trắng, vừa nói vừa cầm bút viết số xuống: “Sáu số phía trước tạm thời chúng ta không quan tâm. 1989 là năm sinh, nạn nhân A sinh vào mùa hè nên ngày sinh là 0621, 3472 là bốn số cuối cùng, bởi vì số thứ tự trên chứng minh nhân dân của con trai bắt đầu từ số hai từ dưới đếm lên.”

Hồng Mi gật đầu: “Chúng ta đã có 12 số của số chứng minh nhân dân rồi.”

Giọng Mộc Cửu chậm rãi vang lên: “Không phải 12 mà là 15, nên phát hiện ra thi thể Lưu Lan cũng là khu nạn nhân A ở.”

“Nạn nhân A là người thành phố S?” Tuy rằng chỉ là giả thiết nhưng vẫn muốn thử một chút, Tần Uyên lập tức nói với Thạch Nguyên Phỉ: “Nguyên Phỉ, cậu thử tra số chứng minh nhân dân như thế xem.”

Một phút sau, thông tin hiển thị trên máy tính thiếu chút nữa dọa Thạch Nguyên Phỉ nhảy dựng lên: “Đội trưởng, có người thật này.”

“Hàn Binh, mất tích vào ngày 11 tháng 3 năm nay.”

Trần Mặc: “Mất tích được hơn năm tháng rồi.”

Thạch Nguyên Phỉ đang muốn nói cho mọi người rõ hơn về thân phận của Hàn Binh thì Mộc Cửu lên tiếng đặt vấn đề: “Anh Nguyên Phỉ, bố mẹ Hàn Binh thì sao?”

“Bố mẹ Hàn Binh…”

“Ôi…trời ơi…” Tin tức nhảy ra khiến Thạch Nguyên Phỉ vừa khiếp sợ vừa thấy nghiêm trọng: “Mấy ngày trước, bố mẹ cậu ấy đã bị tai nạn giao thông.”

“Qua đời rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.