CHƯƠNG 57: GẶP NHAU (HAI)
Vừa nhìn thấy tình cảnh thế này, mọi người lại một lần ngầm hiểu nhịn cười.
Hạ Ải vừa đi vào liền thấy ánh mắt mọi người tập trung hết lên người mình, hơn nữa cười vô cùng mập mờ, mặt liền đỏ rực. Lúc soi gương trước khi ra ngoài nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh đã cố ý mặt một cái áo cao cổ để che đi, xem ra cũng chẳng có hiệu quả, hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ chủ mưu, đi đến ngồi bên cạnh mọi người.
Mà Sở Mộ lại biểu hiện rất phóng khoáng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hạ Ải, mặt không đổi sắc nắm lấy tay anh.
Hạ Ải thấy ánh mắt mọi người lại chuyển tới tay mình, ai lại chẳng biết xấu hổ như thế, liền giật ra một chút nhưng chẳng thành công, liền liếc Sở Mộ thầm oán một cái, trong mắt còn mang theo chút cầu xin, giống như nàng dâu nhỏ hay thẹn thùng.
Sở Mộ biết da mặt Hạ Ải mỏng, không muốn có những cử chỉ thân thiết như vậy ở nơi công cộng, nhưng cơ bản anh ta không muốn thả tay ra, anh ta là người đã trưởng thành, trong lòng anh ta Hạ Ải chính là bạn đời, có ai qui định trước mặt mọi người thì không được nắm tay bạn đời mình hả? Anh ta cứ mặc kệ đấy, nắm tay càng thêm chặt, áp sát vào tai ai đó uy hiếp: “Nghe lời chút, không thì anh lập tức kéo em về phòng.”
Thông qua khoảng thời gian cùng chung sống này, Hạ Ải đã sớm biết Sở Mộ là một tên quỉ háo sắc có thể phát tình ở mọi lúc mọi nơi, cũng biết nếu không nghe theo lời anh ta, thì chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, liền không vùng vẫy nữa, cứ mặc kệ, chỉ là biểu tình trên mặt rất mất tự nhiên, cổ cũng hồng hồng.
Sở Mộ cảm thấy cô dâu nhỏ của mình sao mà dễ mắc cỡ quá, thật sự quá dễ thương, cổ đỏ ửng lên thì mấy dấu răng cùng dấu hôn phủ từ tai xuống cổ càng thêm rõ ràng, vô cùng mị hoặc, Sở Mộ cảm thấy người anh em của mình lại rục rịch, nếu hiện tại không phải đang ở ngoài, anh ta thật sự rất muốn bổ nhào vào người kia. Người đã không thể hành động, thì cũng phải làm cho cái miệng đã ghiền một chút, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai hồng hồng trêu ghẹo, “Anh muốn dùng đại kê của anh chơi em.”
Không cần hoài nghi, lời tục tĩu trắng trợn này đúng là được phun ra khỏi miệng Sở Mộ, bởi vì anh ta là một gã thô tục. Lúc đầu mới chung sống anh ta còn có chút e dè, sợ từ ngữ quá kinh khiến cho Hạ Ải bị sợ, nhưng qua thời gian, bao nhiêu tính cách kém cõi của anh ta liền bị lộ ra hoàn toàn, anh ta cho rằng quan hệ của hai người đã thân mật như vậy, cũng chẳng cần phải giấu diếm làm cái gì, cho nên trong miệng anh ta thường xuyên phun ra những lời tục tĩu không chịu được, nhất là lúc làm tình thì phun ra càng nhiều, hơn nữa lại vô cùng trắng trợn.
Người thư sinh giống như Hạ Ải, cho dù tính tình có phóng khoáng thế nào, nghe những lời nói kiểu như vậy cũng có chút bài xích, huống chi mỗi lần trên giường Sở Mộ còn ép anh phải nói hùa theo, tất nhiên anh làm sao mà có thể nói nên lời, bị ép quá cũng chỉ ư ư a a phụ họa vài câu, mà bây giờ đang ở nơi công cộng tên kia lại nói như vậy, anh liền nổi cáu, giật tay rút về, quát nhỏ: “Chơi cái con khỉ! Lưu manh!”
Tuy rằng đã ép giọng xuống, nhưng từ khi hai người đi vào, đại sảnh liền im phăng phắc, nên những lời này tự nhiên mọi người ai cũng nghe thấy.
Mọi người đổ mồ hôi lạnh! Hai người này đúng là không biết tự kềm chế nha, làm cho người ta cảm thấy mà ghê, tại sao không ve vãng nhau cho đủ đi? Tại sao cứ phải trước mặt mọi người tán tỉnh nhau thé này, thật sự là làm người ta mắc ói muốn chết luôn!
Thế là Hạ Ải tội nghiệp bị mọi người xếp vào chung một loại người như Sở Mộ, phản đối cùng chống cự của anh rơi vào trong mắt mọi người cũng bị xem như là đang liếc mắt đưa tình.
Lúc này cửa mở ra, bên ngoài có một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, ngũ quan cương nghị tuấn lãng bước vào, ánh mắt người đàn ông đảo quanh sảnh chờ một vòng, thấy tấm bảng đề khu vực server Phù Vân Các liền đi đến, cười với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Long Sát.”
Long Sát vừa nhìn liền biết đó là con người thành đạt, một thân sơ mi hàng hiệu, quần tây hàng hiệu, đồng hồ hàng hiệu, giày da hàng hiệu,… đúng là quá chói mắt, mọi người nhìn mà đỏ hết cả mắt.
Người thành đạt lúc nào cũng bận rộn, Long Sát vừa mới chào mọi người được một cái, nói chuyện với ban tổ chức được mấy câu liền đi đi, thật sự mà đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, nhưng làm sao được ai bảo người ta có công việc bận rộn, đến thành phố Z không chỉ để đánh vài trận đấu mà còn tiện thể xử lí luôn vài chuyện của công ty.
Thời điểm trước khi Long Sát đi thì nhìn nhìn Sở Mộ, ánh mắt lại rơi xuống người Hạ Ải, cười với anh một chút.
Xuất phát từ lịch sự, Hạ Ải cũng cười đáp lại.
Nụ cười này làm cho Sở Mộ bất mãn, Long Sát đã đi rồi, anh ta vẫn còn hung tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng, hận không thể khoét ra vài cái lỗ, trừng một hồi rồi quay qua nổi cáu với Hạ Ải: “Em cười cái con khỉ gì!”
Hạ Ải vẫn còn bực vì chuyện hồi nãy, quăng cho anh ta ánh mắt coi thường, bực bội nói: “Người khác cười với em, em không cười chẳng lẽ khóc sao?”
Chậc chậc, đôi vợ chồng son lại liếc mắt đưa tình. Mọi người cười chọc ghẹo rồi lập tức giải tán.
Bây giờ đang ở bên ngoài nên Sở Mộ không có cách nào xử lí Hạ Ải, đành phải nén lại bất mãn ở trong lòng, đợi tới tối về rồi xử lí sau.
Sự thật chứng minh, trình độ khoái ăn giấm của Sở Mộ cũng không thua gì Phương Thư Dương thường xuyên uống giấm lung tung.
Trưởng ban tổ chức thấy người cũng đã đến đông đủ, liền thông báo thời gian thi đấu cùng những điểm cần lưu ý, sau khi thông báo xong mọi người có thể hoạt động tự do.
Phương Thư Dương đã nói trước là sẽ tận tình chiêu đãi mọi người một chầu, mọi người đều là người trẻ trung liền chọn đi hát Karaoke, sau liền kéo nhau lên taxi đến KTV.
Nguyên một bầy hào hứng kéo nhau vào KTV lớn nhất thành phố Z, thuê một căn phòng lớn, ăn uống đánh chén, offline chính thức bắt đầu.
Một vài người chẳng ăn chẳng uống vừa vô liền bắt đầu rống lên, không giống như Trần Vũ Khả chỉ nghe không hát ngồi bên cạnh ăn nhẹ một chút, không biết là ai bày ra trò chơi nói thật hoặc phải làm hành động mạo hiểm liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Số Phương Thư Dương không tốt, ngay lần đầu tiên đã rơi trúng anh, suy nghĩ một chút anh chọn nói thật, dù sao ở đây cũng có hai bà dì có bệnh, lỡ đâu người ta đưa ra yêu cầu kì quái nào đó, ví như phải hôn một người không quen nào đó, trước mặt Trần Vũ Khả anh đúng là không thể nào làm được.
Mắt Tất Sát đảo một vòng, hỏi: “Anh nghĩ sao về chuyện phản công? Nếu tiểu thụ nhà anh muốn phản công, anh có đồng ý không?”
Phản công luôn là vấn đề nhạy cảm, Sở Mộ và Hạ Ải vừa mới nghe thấy hai chữ này thì trong lòng liền kêu “Răng rắc”, ở ngoài mặt làm bộ như không có để ý, thật ra thì lỗ tai đã vểnh lên rất cao, muốn nghe ai đó trả lời câu hỏi này thế nào.
Phương Thư Dương mỉm cười, nhìn Trần Vũ Khả đáp: “Thật ra cũng không có gì, nếu cậu ấu có suy nghĩ này, tôi cũng sẽ không để ý.”
Nghe lời này xong, Hạ Ải hung hăng trừng mắt liếc Sở Mộ, giống như đang nói: Học người ta đi, phong độ biết bao nhiêu chứ! Ai như anh vừa nghe tới phản công thì đòi sống đòi chết, còn trước đòi giết em sau đó tự sát? Có mỗi mình anh mới nghĩ ra!
Sở Mộ không phục gầm gừ, tự nhiên thấy Phương Thư Dương sao mà đáng ghét quá.
Nhưng mọi người không có nghĩ thế, đều cho rằng Phương Thư Dương là một người luôn dịu dàng quan tâm đến người yêu. Lại đem ánh mắt chuyển qua Trần Vũ Khả, hiếu kì hỏi: “Tiểu Khả, còn cậu nghĩ sao? Tình nguyện phản công không?”
Trần Vũ Khả cười ngượng ngùng, nói nhỏ: “Tôi không nghĩ tới…”
Nghe xong câu này, Sở Mộ lại tìm lại được tự tin, chém mắt qua Hạ Ải, giống như đang nói: Học hỏi đi, ngoan ngoãn biết bao nhiêu hả! Ai giống như em cả ngày chỉ biết phản công, ăn nhiều bài học vậy mà còn chưa chịu nhớ!
Hạ Ải không để ý đến anh ta, nhưng thật ra lại thay Trần Vũ Khả bối rối, đứa bé này sao mà hiền quá vậy, sao lại để cho nửa kia ăn sạch mà không biết chống lại? Đều là tiểu thụ anh quyết tâm phải giảng cho Trần Vũ Khả biết tầm quan trọng của phản công, hiện tại nam nữ bình đẳng, nam nam thì lại càng phải ngang hàng!
Cải lương không bằng bạo lực, Hạ Ải tùy tiện tìm một lí do kéo Trần Vũ Khả vào trong toilet định bắt đầu bài giảng, nhưng có một chuyện không ngờ lại xảy ra.
Hai người vừa bước chân vào toilet, một đám đàn ông sặc mùi rượu cũng đạp cửa đi vào, trong đó có một gã vừa thấy Trần Vũ Khả liền cười châm chọc.
Trần Vũ Khả nhận ra gã ta, gã là bạn của Phương Thư Dương, là kẻ từng cười nhạo cậu.
Trần Vũ Khả thu hồi ánh mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Hạ Ải nhìn gã đó, rồi lại nhìn Trần Vũ Khả, cảm thấy có chỗ không thích hợp, hỏi: “Người đó là ai? Em quen à?”
Trần Vũ Khả gật đầu, kéo Hạ Ải định đi ra ngoài.
Gã kia nói. “Bạn của ẻo lả đều lại cái như vậy à? Có phải bị Thiếu Dương đá rồi nên mới phải tìm đồng loại giống như mình? Hai đứa 0 thì rốt cuộc ai chơi ai vậy?”
Ở chung với Sở Mộ lâu, bị tính tình đối phương ảnh hưởng nên tính Hạ Ải cũng rất nóng nảy, vừa nghe thấy lời này liền bốc hỏa, hung tợn gầm lên với gã: “Mày nói ai hả! Ý gì hả!”
Gã kia cười, “Tao nói bọn mày đó, đồ đàn bà, nhìn thấy mắc ói!”
Vốn Hạ Ải thường không bao giờ để nảy sinh mâu thuẫn với người khác, nhưng gã này rất quá đáng, bộ dạng khinh thị cùng cách nói chuyện âm dương quái khí cùng bộ mặt thiếu ăn đòn. Hơn nữa Hạ Ải vẫn luôn xem Trần Vũ Khả như là em trai của mình, bây giờ em bị bắt nạt, làm gì có chuyện không ra mặt cho cậu chứ?
Hạ Ải đi đến trước mặt gã đó, dùng hết toàn lực tống một đấm vào mặt gã, lần này đủ độc ác, đánh cho gã ta xịt máu mũi.
Gã kia hoàn toàn không thể ngờ Hạ Ải lại tự nhiên ra tay đánh người, sửng sốt một hồi mới tỉnh lại được, bổ nhào lên người Hạ Ải, hai người liền vật nhau thành một cục.
Hạ Ải là thư sinh yếu ớt làm sao có thể làm đối thủ của gã kia, huống chi gã đó còn là một kẻ say, đánh nhau đúng là liều mạng, mới qua mấy lần liền vật Hạ Ải xuống dưới, còn nhắm ngay mặt Hạ Ải giáng mấy đấm.
Nhìn đến tình huống thế này Trần Vũ Khả cũng bất chấp, nhào ra sau lưng giữ chặt lấy gã muốn kéo gã ra khỏi người Hạ Ải, nhưng mà sức không đủ kéo kiểu gì gã kia cũng chẳng nhúc nhích, liền dứt khoát cắn gã, gã kia liền gào lên thảm thiết.
Mấy con ma men khác thấy hai người đánh một cũng nhào vô hỗ trợ, Trần Vũ Khả liền bị đá xuống đất, răng cũng đập xuống đất, miệng cũng chảy máu, dù bị đau nhưng cũng chẳng hề lùi bước, nhào lên đánh lại gã kia…
Đối phó với nguyên một đám người quả thật không hề dễ, nhưng nếu muốn áp đảo một người thì cũng không quá khó. Hạ Ải cùng Trần Vũ Khả tuy rằng đánh không thắng cả bọn, nhưng mà mặc kệ bị những kẻ khác đấm đá thế nào, trước sau đều tập trung hết sức lực tấn công mỗi mình gã kia, cho nên thương tích của gã kia so với hai người cũng chẳng thể nhẹ hơn.
Đến cuối cùng bọn này cũng khôn ra, chia nhau đối phó với từng người. Lúc Phương Thư Dương cùng Sở Mộ đi vào toilet thì liền nhìn thấy một màn thế này: mấy gã đàn ông bu lấy Trần Vũ Khả cùng Hạ Ải, vừa đấm vừa đá hai người, mà hai người thì nằm ngay đơ dưới nền nhà giống như là đang hấp hối.
Phương Thư Dương đỏ mắt, mắt Sở Mộ so với anh còn muốn đỏ hơn, hai người giống như hai con thú điên liền lao vào đám kia, sát khí đầy người, đấm đá điên cuồng, ra tay không hề lưu tình, cũng chẳng có qui luật.
Khi Phương Thư Dương nhận ra trong đó có một người là bạn của mình thì ra tay càng thêm độc ác, anh biết chuyện này chắc chắn là do tên bạn của anh gây ra trước, anh muốn đem tất cả ủy khuất từ lần trước của Trần Vũ Khả đòi lại cho bằng hết, vừa nện gã đó một trận vừa rít gào: “Con mẹ nó mày nghe rõ cho tao! Em ấy là Trần Vũ Khả! Là người tao yêu nhất! Mày còn dám gọi em ấy là pede tao liền giết mày! Sau này đi trên đường thấy tao thì lo trốn nhanh đi! Nếu không tao gặp mày một lần thì tao đập một lần!”
Phương Thư Dương đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người gã kia, những con ma men khác thì cứ thế quăng lại cho Sở Mộ.
Giây phút Sở Mộ thấy Hạ Ải nằm trên đất thì đã triệt để nổi điên rồi, lúc này thì càng hay, đã tiến vào giai đoạn tẩu hỏa nhập ma, so với bầy ma men kia còn muốn liều mạng hơn, mấy người vây lại đánh một mình anh ta, hiện tại anh ta rốt cuộc cũng đã hiểu được Hạ Ải có bao nhiêu quan trọng với mình, anh ta không dám nghĩ đến nếu bị mất đi người kia thì mình làm sao có thể thừa nhận được, cũng không thể chấp nhận để cho người kia bị chút tổn thương nào, mà bây giờ tâm can bảo bối của anh ta lại bị người khác đánh cho chẳng thể động đậy, anh ta không làm thịt mấy kẻ đó thì mới là lạ!
Thật ra thì mấy tên đó vừa đẩy Trần Vũ Khả với Hạ Ải xuống đất, đấm đá một hai cái thì Phương Thư Dương cùng Sở Mộ đã đến, cho nên sự tình cũng không như hai người đó tưởng, hai người này cũng chẳng hấp hối, chỉ là bị một chút tổn thương ngoài da mà thôi, lúc ấy cả hai cũng đang liều mạng với người khác cho nên cũng chẳng biết đau là gì, hiện giờ nằm ở đây mới cảm thấy đau đớn không ngừng kéo tới, đau đến trợn mắt há miệng, sắp chịu không được!
Nhìn nguyên một bầy bu lại đánh nhau đến gà bay chó chạy, Trần Vũ Khả cùng Hạ Ải nằm dưới đất cảm thấy thật bi kịch! Vết thương lúc này thật sự rất đau, có mấy chỗ còn bị chảy máu nè, cũng không phải chẳng thể nhúc nhích mà chẳng phải là hi vọng ai kia ôm lấy mình sao. Thế mà hai tên ngu ngốc kia lại giống như hai tên người rừng, từ lúc vào toilet tới giờ chỉ biết đánh nhau chưa hề ngừng lại, những tên khác đã bị đánh đến lăn lộn, hai người này còn chưa chịu ngừng tay!
Nằm trên nền nhà cả hai thật phẫn hận, chẳng lẽ hai người còn muốn đánh tiếp sao? Hay là định đánh người ta tới chết luôn? Đúng là đồ không có não! Tốt xấu gì cũng phải đưa bọn tui vô bệnh viện cái đã chớ! Mãi đến khi bảo vệ kéo tới ngăn cản trận đồ sát này, hai dũng sĩ Phương Thư Dương cùng Sở Mộ mới mỗi người bế một người rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Đến bệnh viện bôi thuốc xong xuôi, băng bó đơn giản, mọi người liền tự động giải tán.
Trên đường quay về Phương Thư Dương vẫn ôm Trần Vũ Khả vào lòng, nhưng không dám dùng sức, sợ chạm tới vết thương của cậu.
May mà không quá nặng, Phương Thư Dương cảm thấy may mắn, nhưng anh không hề cảm thấy thoải mái, tâm trạng ngược lại rất nặng nề, thường xuyên tự nói với lòng sẽ không bao giờ để cho cậu chịu tổn thương dù chỉ một chút ít, nhưng lần nào cậu bị tổn tương cũng đều là do anh đưa đến. Cảm giác tự trách quấn chặt trong lòng, Phương Thư Dương siết chặt tay, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ để những chuyện như thế này xảy ra nữa.
Trần Vũ Khả dựa vào lòng Phương Thư Dương, lỗ tai áp lên ngực trái của anh, im lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác rất an toàn.
Tuy rằng bị đánh, nhưng Trần Vũ Khả cũng không cảm thấy khó chịu, lúc nãy Phương Thư Dương nói gì Trần Vũ Khả đều nghe được, hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy trong lòng. Từ lúc đến thành phố Z trong lòng cứ cảm thấy một tia bất an quanh quẩn, Phương Thư Dương đối xử với cậu rất tốt, người lớn cũng qua rất dễ dàng, nhưng mỗi ngày kề cận bên nhau cũng đem những tật xấu trong tính cách của cả hai lộ rõ, cậu cũng đã biết đến một mặt thô lỗ của anh. Bởi vì lí do gia đình mà Trần Vũ Khả sống trong thế giới của riêng mình, Phương Thư Dương xuất hiện làm cho cậu thấy được ánh nắng bình minh, cậu là người tự ti, cho nên lúc chung sống càng trở nên cẩn thận, do dù tủi thân cũng không nói ra, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết thương tâm hay đau lòng, thái độ thô bạo của Phương Thư Dương cùng lời châm chọc của những người kia đều khiến cậu bị ảm ánh, vốn yêu thì hay nghĩ lung tung làm cho cậu càng nghĩ ngợi nhiều, đối diện với tình cảm cũng trở nên thiếu tự tin. Nhưng biểu hiện ngày hôm nay của Phương Thư Dương giống như đã cho cậu một liều thuốc an thần chẳng cần nghi ngờ. Tình yêu chính là như vậy, mặc kệ có chắc chắn hay không, có rắc rối cỡ nào, chỉ cần một câu nói cũng có thể vứt bỏ tất cả phiền muộn, khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi về nhà, hai người tắm rửa nằm ôm nhau trên giường, Phương Thư Dương hơi tựa vào thành giường, Trần Vũ Khả an tĩnh nằm trên khuỷu tay anh. Nhìn những vết bầm phủ đầy người Trần Vũ Khả thì lòng anh lại đau, nhất là chỗ eo bị bầm đen một cục cỡ cái bánh mì, anh hôn thật chậm lên vết thương, người bên dưới liền run lên khe khẽ, đầu lưỡi anh dụ hoặc liếm tới liếm lui xung quanh eo, vẽ lại thật cẩn thận, sau đó chậm rãi trượt tới nơi nhạy cảm nhất, nhẹ nhàng lướt qua, chọc cho vật nhỏ kia từ từ đứng thẳng dậy, không hề do dự đem nó ngậm chặt vào trong miệng.
Trần Vũ Khả nằm thẳng người, giấu mặt vào trong gối, thở hổn hển, nụ hôn của Phương Thư Dương quả thực rất có tác dụng trấn an, đau đớn trên người cũng giảm đi rất nhiều, nhưng cậu không ngờ anh có thể làm đến mức đó… Không thấy bẩn sao? Trong cảm giác xấu hổ lại mang theo chút hưng phấn cùng mong chờ, kích thích khác thường kia trước giờ chưa từng nếm trải, giống như là bị dòng điện cao thế chạy qua người, từng đợt khoái cảm như sóng biển không ngừng đập mạnh vào mỗi dây thần kinh của cậu, mông không nhịn được mà thong thả nâng lên, nương theo cảm giác tê dại mà càng ngày càng run rẩy, giống như sắp không chịu nổi, dục vọng trong cơ thể kêu gào đòi phát tiết.
Phương Thư Dương cũng cảm nhận được vật nhỏ trong miệng càng lúc càng cứng hơn rất rõ ràng, càng lúc càng nóng, thình lình nhả nó ra, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt mơ màn ngập nước của Trần Vũ Khả mỉm cười: “Muốn lên trên làm không?”
“Dạ?” Trần Vũ Khả há to miệng ngẩn ngơ, có chút không hiểu gì cả.
Phương Thư Dương hít một hơi nằm xuống giường, cười nói: “Cho em một cơ hội này thôi nha, không muốn thử sao.”
Trần Vũ Khả do dự gật đầu, sau đó đỏ mặt trườn lên người Phương Thư Dương, ở trong đầu nhớ lại những động tác mà hai người làm tình với nhau, học hỏi chút chút bắt đầu hôn lên hai má anh, sau đó là môi, tiếp theo là các nơi trên người, nhẹ nhàng, dịu dàng lưu lại dấu ấn của riêng mình.
Dáng người Phương Thư Dương rất cân đối, cả người không hề có lấy một vết sẹo, Trần Vũ Khả vừa thưởng thức cơ thể này đồng thời cũng chầm chậm chạm vào nó, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, có vẻ rất trúc trắc.
Loại trải nghiệm này với Phương Thư Dương cũng là lần đầu tiên, vuốt ve của Trần Vũ Khả làm cho anh có cảm giác rất kì diệu, hơi nhồn nhột, nhưng cũng rất hưng phấn. Thời điểm khi ngón tay Trần Vũ Khả chạm vào phân thân anh, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân cũng nóng lên, phân thân liền dựng thẳng ngay lập tức. Phương Thư Dương cảm thấy rất rất buồn cười, bản thân anh khi nào tự nhiên cũng trở nên nhạy cảm như vậy, nhìn vẻ mặt tập trung của người đang nằm trên người, anh mạnh mẽ áp chế tư tưởng cùng cảm xúc muốn đè cậu xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ sự âu yếm của cậu.
Tay Trần Vũ Khả sờ soạng vài lần thì không tiếp tục nữa, Phương Thư Dương mở mắt ra, nhìn cậu khó hiểu.
Trần Vũ Khả nằm úp sấp xuống giường, vùi đầu vào trong gối, nói nhỏ xíu: “Thôi vẫn là để anh làm đi, em, em…”
Nói còn chưa xong, lỗ tai đã đỏ ửng.
Phương Thư Dương thở dài, sao lại có người hay xấu hổ đến thế, cũng không biết cái gì gọi là nắm chắc cơ hội. Nhìn người trước mặt, cơ thể đang run lên nhè nhẹ, trên mặt hơi ửng hồng, anh không kềm được nữa, lập tức nhào lên, ôm chặt lấy thân hình ấy, từng nụ hôn tinh tế phủ xuống, đem phân thân trướng lớn của mình đặt vào hậu đình cậu, không ngừng vuốt ve.
Trần Vũ Khả cảm thấy mình thật vô dụng, chuyện dâng lên tận miệng như vậy mà cũng làm không xong, thật ra cũng chẳng phải vì lí do đặc biệt gì, nhưng cậu cũng không biết phải tiếp tục như thế nào, với lại cậu vẫn cảm thấy ở dưới vẫn có vẻ thoải mái hơn. Thật sự cũng đúng như thế, một động tác tùy ý của Phương Thư Dương cũng đủ kiến cho cậu dục hỏa công tâm, toàn thân vô lực, chỉ còn có thể thở hổn hển.
Phương Thư Dương lấy ra thuốc bôi trơn, đổ một chút lên phân thân của mình, nâng mông Trần Vũ Khả lên, đem phân thân đã sớm nóng cháy chậm rãi đẩy vào nơi ấm nóng kia, rồi lại rút ra, đưa vào, đến khi được bao phủ hoàn toàn.
Trần Vũ Khả nhỏ giọng nỉ non, đem toàn bộ thể xác giao vào trong tay người kia, không chừa lại chút nào.
Động tác của Phương Thư Dương bắt đầu nhanh hơn, bàn tay vỗ vỗ mông cậu, trêu ghẹo: “Em hưởng thụ quá nha, học đi, cố gắng mà cảm nhận xem anh làm như thế nào.”
Trần Vũ Khả cảm giác hậu huyệt được lấp đầy mang theo từng đợt cảm xúc khác nhau, Phương Thư Dương càng di chuyển nhanh khiến cho cậu càng không ngừng thở gấp, cổ họng cũng tự động phát ra tiếng rên rỉ nỉ non.
Phương Thư Dương thích nhìn bộ dạng khi động tình của cậu, thích cậu rên rỉ bên dưới mình, tất cả anh đều thích, “Vũ Khả…”
“Dạ…”
“Anh yêu em…”
…
Tiếng rên rỉ, tiếng va chạm đan vào nhau tạo thành tình cảm ám muội vô cùng, cả phòng tràn ngập hơi thở *** mĩ nhưng cũng không đánh mất sự ngọt ngào…
Sau khi rời khỏi KTV mặt Sở Mộ vẫn bình tĩnh, nói với anh ta anh ta cũng chẳng nói gì, về đến khách sạn tắm xong thì liền đi ngủ. Hạ Ải cảm thấy rất khó hiểu, nói gì thì nói mình vẫn là người bị hại mà, anh ta không an ủi mình đi thì chớ, bày cái mặt đó cho ai coi, thật sự là rất đáng ghét!
Chịu đựng cơn đau anh rửa mặt mũi qua loa, Hạ Ải không định ngủ, nằm mở trên giường cầm di động chơi game.
Thình lình di động bị giật mất, Hạ Ải còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Sở Mộ nhìn mình tức tối, bộ dạng rất dọa người.
“Anh định làm gì?” Hạ Ải lui lui ra sau. Nhưng nghĩ đến mình cũng chẳng có làm gì sai, liền ngồi thẳng dậy.
“Hừ!” Sở Mộ cười lạnh, dùng tay chọt chọt lên vết thương của Hạ Ải, nhìn người kia đau tới trợn mắt há miệng liền cảm thấy rất vừa lòng, “Em không phải rất dũng cảm sao? Đánh nhau với người ta cũng đâu có sợ đau.”
“Là bọn họ coi thường người quá đáng! Không dạy cho một bài học thì không có xả hết được cục tức!” Nhắc tới mấy tên đó Hạ Ải liền cáu, cũng không biết Phương Thư Dương quen bạn bè kiểu gì, đúng là chẳng có phẩm chất.
Sở Mộ nhìn cái người bày ra bộ dáng căm phẫn kia liền cười, “Nhưng thế sao anh lại thấy em bị người ta đánh tới bò lăn bò càng nhỉ?”
“Cái đó… tại bọn nó nhiều người thôi!” Hạ Ải lập tức nhanh mồm nhanh miệng.
Sở Mộ hung dữ nhéo mông Hạ Ải một cái, bộ dạng cũng rất hung ác, “Biết người ta đông mà còn muốn làm anh hùng hả, không biết đi kêu người tới sao, muốn đợi người khác đánh em chết mới thấy đủ sao? Em làm vậy không những tự mình hại mình mà còn làm liên lụy tới Trần Vũ Khả, dựa vào sức vóc của mấy em thì làm sao có thể đánh nhau với người khác? Nếu bọn anh tới chậm thì tối nay hậu quả nghiêm trọng thế nào em có từng nghĩ đến chưa?!”
Hạ Ải không phục, nhưng lời của người kia nói cũng rất có đạp lí, lúc ấy thấy gã kia bắt nạt Trần Vũ Khả, anh không chút do dự liền vọt lên, sau đó anh cũng vì sự lỗ mãng của mình mà phải trả giá đắt, những vết thương này là bằng chứng rõ nhất, nhưng anh không hối hận, làm gì có chuyện bị người ta bắt nạt mà không chống trả chứ? Nhưng mà suy nghĩ lại cẩn thận, anh bắt đầu cảm thấy sợ, nếu Sở Mộ cùng Phương Thư Dương thật sự tới chậm, hai người chắc chắn sẽ rơi vào trận đòn thù, bản thân mình bị thương cũng không đáng bận tâm, nhưng nếu như Trần Vũ Khả có chuyện gì thì làm sao mà có thể giải thích với Phương Thư Dương đây.
Cho nên không có bản lĩnh thì đừng ham thể hiện. Hạ Ải thở dài một hơi, cái gì cũng chẳng nói được, mình quả thực là rất ngốc, không trách được vì sao Sở Mộ lại cáu.
Sở Mộ thấy anh không nói câu nào, cho rằng anh còn chưa phục, định giáo huấn anh tiếp, lại thấy anh mang vẻ mặt chán chường lui xuống chân giường, giống như là bị tủi thân.
Sở Mộ vừa cảm thấy tức vừa buồn cười, liền ôm lấy rồi hôn lên khóe môi người nào đó, “Đúng là chiều em tới hư rồi, mới nói em có mấy câu mà em đã tủi thân như vậy, chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Nhớ cho kĩ bài học hôm nay đó, về sau có chuyện gì thì đều phải bàn bạc với anh, cũng chưa có ai dám ở trước mặt anh mà diễu võ dương oai đâu.”
Sở Mộ luôn tự đại như vậy, Hạ Ải đã sớm biết, nhưng hôm nay lại cảm thấy anh ta như vậy rất có khí phách, cũng rất dễ thương.
Chầm chậm trút bỏ đi quần áo của mình, đây là lần đầu tiên Hạ Ải chủ động, nhìn người kia, khóe miệng nhẹ cong lên: “Mình làm đi.”
Anh đã nói như vậy, Sở Mộ tất nhiên sẽ không khách sáo, đặt anh xuống dưới, đem phân thân của mình nhét sâu vào trong người anh.
Sở Mộ làm việc rất coi trọng đúng thời điểm, làm tình cũng thế, anh ta không thích khúc dạo đầu mắc ói, trong lúc làm cũng có thể hôn hôn ôm ôm, như vậy còn kích thích hơn. Anh ta nâng eo Hạ Ải lên, dùng sức tách hai chân anh ra hung hăng chuyển động.
“Đây là tự em đề nghị, lát nữa thì đừng có xin tha.” Sở Mộ thở gấp, khi trở về anh ta đã nghĩ đến sẽ phải đè Hạ Ải ra làm một trận, nhưng khi nhìn thấy trên người anh phủ đầy vết thương thì nhịn xuống. Bây giờ đã làm thì làm gì có chuyện dừng lại, cho nên phải nói cho rõ, đề phòng trước vẫn hơn.
Hạ Ải muốn hối hận thì đã muộn, tuy rằng đã sớm quen với cách làm của Sở Mộ, nhưng hậu huyện không được bôi trơn mà đã vị lấp đầy thì cũng rất đau, nhất là bây giờ anh còn đang bị thương, mấy vết bầm trên người cũng hay bị đụng vào, dục vọng cả người cũng được câu ra, thật sự là vừa đau mà vừa sung sướng!
“Anh, anh chậm một chút… Em còn đang bị thương mà… Ư…” Tốc độ va chạm không có giảm bớt, Hạ Ải thở dồn dập, lời nói ra cũng bị đứt quãng, anh chỉ hi vọng người kia biết kiềm chế một chút, nếu không chắc chắn ngày mai sẽ chẳng xuống giường được!
“Mới đó mà đã xin tha rồi? Mình còn có cả đêm, không bằng để dành sức rên mấy tiếng cho anh nghe.” Sở Mộ đâm sâu vào, tất nhiên là không thèm để ý đến lời anh nói rồi.
“A…” Cơ thể Hạ Ải căng cứng, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rĩ thỏa mãn, mông cũng nhấc lên trước, phối hợp cùng Sở Mộ, để người kia có thể vào càng sâu.
“Sao em có thể lẳng lơ như vậy? Anh thích em như thế, thích liền kêu to lên!” Sở Mộ bắt đầu phát huy bản chất thô lỗ của mình, lời nói tà ác cũng bắt đầu phun ra.
Bình thường dưới tình huống này Hạ Ải liền không thèm nghe, tiếng rên cũng dần nhỏ lại.
Sở Mộ làm sao có chuyện bỏ qua cho anh, xem chừng sẽ nói khích anh.
“Đừng có nhịn a, chẳng giống đàn ông gì hết trơn, rõ ràng em cũng thích mà, mau kêu đi!”
…
“Bé lẳng lơ, anh làm em như vậy mà gà con của em vẫn cứng thế sao, có phải sắp bắn không?”
…
“Bắn đi, hôm nay anh cho em bắn thỏa thích!”
…
“Ui, em bắn thật à?! Sao không chờ anh!”
…
Hạ Ải cảm thấy mình xong đời rồi, mình tại sao mới bị rờ rẫm một tí thì đã bắn ra?! Hơn nữa Sở Mộ càng nói những lời khó nghe thì lại càng cứng, càng cảm thấy hưng phấn đến muốn mất trí?!
Một lần này đã xong, một lần mới lại bắt đầu, đêm xem ra vẫn còn rất dài…
Hai ngày sau vòng bán kết được bắt đầu, lần này sẽ có hai server bị loại, rốt cuộc kết quả ra sao cũng không ai dám chắc chắn.
Thực lực của Khánh Vân Cung là mạnh nhất, nhưng cũng không phải không có khả năng họ sẽ làm ra chuyện sai lầm.
Phù Vân Các một đường thắng lợi, vận khí là tốt nhất, nhưng ông trời không chắc lúc nào cũng chiếu cố họ nha.
Vũ Phong Hiên thực lực tương đối yếu hơn một chút, nhưng cũng không thể coi thường.
Thần Chu Sơn là một server yếu, nghe đồn đội trưởng của họ chơi Nam nhân đi theo con đường tăng công… là một nhân vật quái dị, nam nhân có thể đi theo con đường tăng huyết, tăng huyết pháp, hoặc tăng tốc độ, nhưng nếu luyện để tăng công thì thật sự rất hiếm, ngay từ đầu mọi người cũng không chơi, có vài gamer chơi Nam nhân vì cày level mà đành phải đem điểm thuộc tính tăng vô sức mạnh, nhưng những ai làm vậy đều hoàn toàn hối hận, nam nhân chỉ biết khống chế phép thuật mà tăng vào sức mạnh thì căn bản không tạo được bất kì tác dụng nào, tấn công vật lí thì không mạnh như lớp nhân vật thiên thần, chẳng thà đem toàn bộ điểm số phân chia cho những thuộc tính khác còn hơn.
Mẫn tiên, đại lực nhân, toàn công ma đều là những nhân vật gamer bình thường sẽ không chơi, thế mà tất cả đều xuất hiện trong giải đấu liên server này, không thể không nói giải đấu này thật sự rất hấp dẫn, mọi người lúc nào cũng tập trung chú ý, nhìn xem ai có thể cười đến phút cuối, cuối cùng là ai mới có thể đoạt được giải quán quân.
Ban tổ chức dùng phương pháp bốc thăm để lựa cặp thi đấu.
Phù Vân Các đối đầu với Thần Chu Sơn.
Trần Vũ Khả được phân vào tổ đội đánh trận đầu tiên, trước khi trận đấu bắt đầu, hai bên bắt tay giao lưu, trước bày tỏ hữu nghị, sau mới chiến đấu.
Nhưng Thần Chu Sơn có một tuyển thủ thực chẳng nể mặt ai, trước sau ngồi lì một chỗ, không chào hỏi ai hết, màn hình máy tính che mất biểu tình của anh ta, mọi người cũng không nhìn rõ bộ dạng của anh ta, chỉ biết đây là một người rất lạnh lùng. Mà đội trưởng của bên đó thì lại rất nhiệt tình, bề ngoài nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặt trẻ con, mắt tròn tròn, cười lên thì vô cùng dễ thương, lúc bắt tay với Trần Vũ Khả, cậu ta tự nhiên cười ngu, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trần Vũ Khả, tay cũng tiếc không muốn thả ra, bộ dạng có chút đáng khinh, miệng thì gào lên “Tiểu mĩ nhân, tiểu mĩ nhân.”
Trần Vũ Khả thật sự bị giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Phương Thư Dương mặt đen sì tháo tay cậu ta ra.
Cậu bé kia chẳng thèm để ý, lại còn thân thiện chìa tay ra trước mặt Phương Thư Dương.
Phương Thư Dương vẻ mặt kiêu ngạo, không để ý tới cậu ta.
Cậu bé cười rút tay về, quăng lại một câu xong chạy về chỗ ngồi.
“Ai, một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu, mĩ nhân như thế sao lại dính chùm với một tên quái dị thế kia…”
Cả phòng thi đấu liền im phăng phắc, mọi người tóe mồ hôi lạnh, con cái nhà ai sao lại kinh khủng thế!
Mặt Phương Thư Dương rất xấu, kéo Trần Vũ Khả về chỗ ngồi.
Mẫn tiên, Đại lực nhân, toàn công ma, ba nhân vật quỉ dị này chạm trán nhau, thì ra cậu bé ấy chính là đại lực nhân kia nha, quả nhiên là người kì lạ chơi nhân vật kì cục.
Trận đấu chính thức bắt đầu, vì công bằng cho nên không thể để mọi người xem trận đấu ở trong hội trường, ban tổ chức chuẩn bị sẵn một phòng thi đấu chuyên dụng, muốn xem trận đấu chỉ có thể vào trong game quan chiến, trong lúc thi đấu cũng không thể phân tâm, hội trường có quá đông người cũng rất dễ quấy rầy đến sự tập trung của các tuyển thủ.
Trải qua vài chiêu mọi người rốt cuộc đã biết được sự lợi hại của Đại lực nhân, cậu bé kia từ khi vào trận đấu như biến thành một người hoàn toàn khác, thu hồi bộ dạng ngây thơ đáng yêu, trở nên rất sắc bén, vừa nhìn qua là biết đây là cao thủ kĩ thuật cao, pháp bảo, phép thuật, khả năng tấn công vật lí được phối hợp với nhau, nhân vật Đại lực nhân được cậu ta điều khiển xuất thần nhập hóa, khiến cho mọi người nhịn không được phải cảm thán, thì ra nam nhân không chỉ dựa vào khống chế người khác giành lấy thắng lợi mà còn có thể dùng sức mạnh để chiến thắng. Bất quá mọi người cũng chỉ cảm khái, cái này cần phải có kĩ thuật điều khiển cao siêu tới cỡ nào, còn phải thêm một thân trang bị biến thái, tất nhiên cũng phải có đầu óc nhạy bén, có thể đạt được ba điều này thật sự rất khó.
Đại lực nhân trước sau đều luôn khống chế mọi người, không cho bất kì ai ra tay, khống chế đã thì chạy lên chém chết một người, cậu ta biết Phiêu Linh Thư Kiếm chẳng dễ bị khống chế cũng không phải người để cho cậu ta ra tay, Phiêu Linh Thư Kiếm thì có thể đem người khác rơi vào trạng thái hỗn loạn, nhưng chính là không kéo được đại lực nhân hỗn loạn chung, thuộc tính kháng của nhân tộc rất cao a, bất lực trơ mắt nhìn cậu ta một lần lại một lầm chém chết đồng đội của mình, giống như trận đấu này trở thành trận chiến của hai nam nhân, khả năng khống chế của cả hai đều rất mạnh, tám người còn lại đều có rất ít cơ hội ra tay, trong trận đấu chỗ tốt nhất là không mang theo pet công kích, nếu bị hỗn loạn rất dễ quay sang giết người nhà, mà đại lực nhân của đối phương lại là một khẩu pháo, Phiêu Linh Thư Kiếm lại không có lực sát thương, cứ kéo dài trận đánh, trước mắt phải khống chế được đối phương hoặc là áp đảo đối phương, chứ tình hình này mà cứ kéo dài thì khả năng Phiêu Linh Thư Kiếm bị chém chết rất lớn, đây quả là một trận dày vò đối với người Phù Vân Các, người tham dự thì sợ bên mình sẽ bị thua, tiếp theo thì áp lực thi đấu của các tuyển thủ cũng bị tăng lên, người quan chiến thì cũng rất lo lắng, không biết ai sẽ thắng, hi vọng giống như thật xa xôi.
Mọi người quên mất một chuyện, trong lúc thi đấu thì vận khí cũng rất quan trọng, thực lực có mạnh cũng chẳng thể vượt qua vận khí tốt. Tuyệt Thế Mĩ Nữ bị lăn qua lộn lại vô số trận tự nhiên kì tích thanh tỉnh thoát khỏi khống chế, vọt tới bên cạnh đại lực nhân một đao diệt gọn, đại lực nhân ngã xuống, nam nhân dùng trang bị kháng phép thuật của nam nhân, còn đeo thêm một cái vòng cổ tăng bạo kích, khả năng phòng thủ vật lí chắc chắn rất yếu, Tuyệt Thế Mĩ Nữ vốn là toàn ma, giết cậu ta chẳng phải giống như ăn gỏi sao, những thành viên khác cùng pet của đối phương đều bị Phiêu Linh Thư Kiếm khống chế, cũng chẳng có ai thêm máu cho cậu ta, chỉ có thể bị người giải quyết.
Tổ đội Trần Vũ Khả là tổ đội chuyên về tấn công, mọi người sau khi thoát khỏi trạng thái hỗn loạn, không mất bao nhiêu thời gian liền đánh bại đối phương, giành lấy chiến thắng trong trận đầu tiên!
Đội trưởng bên kia trợn tròn mặt, trước mặt mọi người cũng chẳng thèm chú ý hình tượng gạo lên: “Ông trời ơi, ông ác quá đi! Vì sao cho tới bây giờ tui chẳng bao giờ có số hên vậy! Cho dù chơi game nào cũng bị như vầy hết là sao! Rốt cuộc tui đã tạo nghiệt gì vậy nè trời…”
Cậu ta gào lên như vậy làm cho mọi người đều rất xấu hổ, đâu ai muốn thua trận đâu, người thắng vui không nổi, người thua càng thêm thương cảm.
Ngay lúc mọi người không biết phải làm sao, người đàn ông ngồi bên cạnh cậu ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng của người đàn ông này, rất lạnh lẽo! Ngũ quan lạnh lẽo góc cạnh, mới nhìn qua có vẻ như đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng mà trên khuôn mặt nghiêm túc kia không hề có lấy một nếp nhăn, vóc người cũng rất cao lớn, cao hơn cậu bé kia cả một cái đầu.
Người đàn ông mở miệng nói chuyện: “Mục Dương, trước khi thi đấu em đã làm cái gì còn nhớ rõ không, chúng ta ra ngoài nói chuyện tử tế nào.”
Cả người cậu bé run lên, vội vàng cầu xin tha thứ, “Em nói chơi thôi mà, người ta đâu có đẹp bằng anh đâu! Thật đó! Anh nhìn vô mắt em là biết em không có nói lung tung mà!”
Mọi người 囧, đứa bé này nói xạo thiệt trắng trợn.
Người đàn ông giống như đã sớm quen với cách ăn nói hồ đồ của cậu bé, không hề có phản ứng gì, không nói một lời đi ra khỏi phòng.
Cuối cùng, cậu bé ai oán liếc mắt nhìn Trần Vũ Khả một cái, muốn nói gì đó nhưng rồi vẫn nhịn xuống, cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.
—
Tác giả tâm sự: Đội trưởng Thần Chu Sơn chính là cái hố mà móng heo ta mới đào ra. ực cậu bạn nhỏ Mục Dương, còn có trai mặt liệt nhà cậu ấy lão nam nhân Lê Khải
Xin mời chọc cái hố ta mới đào! cũng là truyện võng du (mặt liệt công vs bỉ ổi thụ), cảm ơn mọi người đã ủng hộ!