CHƯƠNG 29: NGHI HOẶC
Sau đó thì sao?
Sau đó chả xảy ra bất cứ điều gì cả! Phương Thư Dương sau khi giúp Trần Vũ Khả giải quyết xong, tự mình lại chạy vào toilet.
Nhìn Trần Vũ Khả bởi vì hoạt động quá sức mà thở gấp khiến cho khuôn mặt đỏ hồng, sau khi cao trào cả người nhũn ra mà ngã vật xuống giường, đôi mắt to với hang mi dày tuy vẫn sang long lanh nhưng vẫn phủ một làn sương mù, làm cho người ta cảm thấy chất chứa một tia quyến rũ cùng dụ dỗ. Hình ảnh như thế đối với anh mà nói quả thật là hấp dẫn trí mạng. Anh không thể cam đoan nếu như mình liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút thì có thể hóa thành cầm thú hay không, cho nên phải vọt nhanh vào trong toilet, trong đầu nhớ lại hình ảnh vừa rồi để tự xử.
Phương Thư Dương biết Trần Vũ Khả không giống với những bé trai mà anh quen biết trước kia, nếu đã quyết định sau này cả hai sẽ chung sống với nhau, anh sẽ không làm người kia tổn thương. Anh cùng rất bội phục định lực cùng sự nhẫn nại của mình, phải biết rằng anh luôn là người biết chiều theo dục vọng bản than, nếu như còn có lần thứ hai anh rất khó hứa hẹn bản thân có thể khống chế được bao lâu.
Còn vài tiếng nữa là Phương Thư Dương phải đi rồi, ở bên cạnh nhau thời gian luôn lặng lẽ trôi qua, hai ngày quấn quýt bên nhau, cả hai thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Có gặp rồi sẽ có chia xa, biết rõ giây phút cuối cùng đó sẽ đến nhưng lại không muốn nhắc đến nó, cứ chờ sự thật hiển nhiên sẽ đến nhưng lại không thể không đối mặt với nó.
Trước khi Phương Thư Dương đi Trần Vũ Khả rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng mời anh ăn một bữa. Sau đó trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Trần Vũ Khả vẫn tỏ ra bận rộn, khi thì giúp anh kiểm tra xem có còn để sót thứ gì không, trong miệng thì không quên dặn dò anh những biệc cần phải chú ý, như là chú ý cẩn thận, sau khi về nhà thì nhớ báo tin này nọ…
Trong khi cậu kiểm tra ba lô của anh một lần nữa, Phương Thư Dương vẫn im lặng không nói lời nào từ nãy đến giờ thình lình cướp lấy ba lô trên tay cậu, ném qua một bên, ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Sao em phải miễn cưỡng bản thân như vậy? Đi theo anh không tốt sao? Anh biết em rất không nỡ, đi với anh đi, mấy ngày nữa anh sẽ nhờ người giúp em làm thủ tục chuyển trường.”
Mặc dù bị anh nói trúng tâm tư, Trần Vũ Khả vẫn muốn giữ vững quyết định của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi, lắc đầu: “Anh nói giống như là mình sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa vậy, hai tháng nữa là nghỉ hè rồi, tới lúc đó em sẽ đến thăm anh mà. Đi nào, em tiễn anh ra bến xe.”
Trần Vũ Khả là một người cố chấp, Phương Thư Dương biết có nói nhiều hơn cũng vô ích, cũng không chèo kéo nữa. Cuối cùng anh kiến trì chỉ cho Trần Vũ Khả tiễn anh đến cổng trường, vẫy một chiếc taxi lại, cảm giác lưu luyến khi chia tay luôn khiến người ta thấy đau long, tốt hơn hết là dứt khoát đi thẳng.
Phương Thư Dương đi rồi, trái tim Trần Vũ Khả tự nhiên trống rỗng vô cùng, đợi đến khi cậu chậm chạp trở về phòng, Đàm Thụy đã ở trong phòng chờ cậu.
Sau khi chứng kiến một màn lúc sang, tâm tình của Đàm Thụy trước sau vẫn chẳng có cách nào bình tĩnh trở lại, cậu ta vẫn ngồi ở trong thao trường của trường mà ngẩn người, mãi đến khi nhìn thấy Trần Vũ Khả cùng Phương Thư Dương đi ra ngoài cổng trường cậu ta mới quay về phòng, suy nghĩ cả ngày cậu ta cảm thấy có vài điều không thể không nói rồi.
Trần Vũ Khả nhìn thấy cậu ta thì hơi lặng đi một chút, nhớ đến những lời Phương Thư Dương nói lúc sáng thì có chút xấu hổ, thật sự không hy vọng Đàm Thụy mà từ trước đến nay cậu vẫn luôn quí trọng như một người anh trai sẽ vì điều này mà xa lánh cậu. Dù sao cậu cũng chưa từng bộc bạch tính hướng của mình với cậu ta.
Đàm Thụy rất nhanh đã cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Người đàn ông kia là ai?”
Trần Vũ Khả lúc này mới nghĩ cần phải giải thích rõ rang với Đàm Thụy, hy vọng cậu ta có thể hiểu được, suy nghĩ một chút liền quyết định nói thật: “Bạn trai của tôi.”
Ánh mắt Đàm Thụy ảm đạm xuống vài phần, trong lòng mặc dù rất đau, nhưng cậu ta cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, bình thản hỏi thăm: “Cậu khi nào thì có bạn trai vậy? Sao tôi không nghe cậu nhắc đến?.”
Trần Vũ Khả vẫn thật thà trả lời: “Quen nhau ở trong game.”
Lúc nãy khi ngồi ở trong thao trường, Đàm Thụy đã đoán thử thân phận của người đàn ông kia, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng chính là bạn trên mạng mà Trần Vũ Khả quen khi chơi game. Nhưng mà người quen qua mạng có thể tin tưởng được sao? Nghe thấy người kia chính miệng xác nhận, cậu ta liền kích động: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì không vậy? Tình yêu qua mạng mà cậu cũng tin sao? Hai người mới biết có mấy ngày, người kia là người như thế nào cậu có biết không hả?”
Nhìn thấy Đàm Thụy kích động như vậy, trong lòng Trần Vũ Khả vẫn có chút khổ tâm, biết rõ tình cảm như thế sẽ rất khó được thừa nhận, không những là đồng tính mà còn yêu qua mạng, cho dù không được thông cảm, cậu cũng biết phải thật lòng nói ra, “Biết, anh là sinh viên giống như bọn mình, tôi biết tôi đang làm cái gì mà, tôi tin tưởng anh.”
Đàm Thụy cười lạnh: “Anh ta nói cái gì thì liền là như vậy sao? Cậu không nghĩ đến anh ta là kẻ lừa đảo sao? Vũ Khả cậu quá ngây thơ rồi, tình cảm trên mạng phần lớn chỉ là giả tạo thôi, bởi vì mấy thứ đó rất dễ dàng, cũng chẳng cần phải nỗ lưc, mọi người chỉ là quá rảnh rỗi thôi. Đợi đến khi cậu lại trao tình cảm chân thành thì liền rút lui! Vừa mới gặp nhau mà hai người đã có thể ngủ chung một giường, tôi nghĩ tên đàn ông kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Lời cuối cùng của Đàm Thụy đã khời lên lửa giận của Trần Vũ Khả, cậu tin tưởng Phương Thư Dương, cũng không cho người khác nói xấu anh, cho dù đó có là bạn tốt nhất cảu cậu “Tôi vẫn nói lại, tôi tin tưởng anh! Cậu căn bản là không biết gì về anh cả, cậu dựa vào đâu mà nói anh như vậy!”
Nếu như Đàm Thụy không nói câu kia, Trần Vũ Khả cũng không bị kích động đến vậy, vốn muốn nhân cơ hội này để hai người có thể vui vẻ tâm sự với nhau, nhưng tình huống lúc này thì cậu căn bản không muốn nói chuyện gì với người kia nữa, không thèm để ý đến lửa giận bùng lên trong măt Đàm Thụy, cậu quay người đi ra khỏi phòng.
Chuyện phiền phức cứ nối tiếp nhau kéo tới, Trần Vũ Khả vừa mới đi ra khỏi khu kí túc xá thì liền đụng phải Hàn Tử Nặc.
Bộ dạng Hàn Tử Nặc vẫn mặt dày như cũ, anh ta giống như là chuyên môn rình ở đây chờ Trần Vũ Khả, vừa nhìn thấy cậu thì liền đi về phía cậu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, dung giọng nói trầm trầm hỏi: “Cậu ta đi rồi?”
Trong long Trần Vũ Khả không vui, liền mặc kệ anh ta, chuẩn bị vòng qua anh ta tiếp tục đi.
Lúc hai người lướt qua nhau, Hàn Tử Nặc cười cười nói một cậu, giọng nói không lớn không nhỏ, Trần Vũ Khả lại vừa vặn nghe được rõ rang.
“Em không nghi ngờ tôi có quan hệ thế nào với cậu ta sao?”
Trần Vũ Khả dừng bước, quay người lại, nhìn Hàn Tử Nặc chờ anh ta tiếp tục nói cho xong.
Hàn Tử Nặc dường như rất hài lòng với phản ứng của Trần Vũ Khả, vì khiến cho cậu càng tò mò hơn, cố ý mập mờ, “Em cho rằng quan hệ của chúng tôi là gì, tình địch hay tình nhân?”
Trần Vũ Khả cảm thấy mình chú ý đến một người như thế cơ bản rất là sai lầm! Có chuyện gì không thể nói cho rõ ràng chứ, chỉ biết giả bộ thần bí, đồ dối trá!
Trợn mắt khinh thường đối phương, liền quay người đi thẳng!
Có thể Hàn Tử Nặc cũng không ngờ đến Trần Vũ Khả sẽ hành động như vậy, trong chốc lát anh ta cũng không thể phản ứng gì, mãi đến khi cậu đã đi rất xa, anh ta mới cười tự chế giễu một chút.
Trần Vũ Khả không có việc gì để làm chỉ tùy tiện đi vòng vòng trong trường một chút mà chẳng biết nên làm cái gì. Quay về phòng, cậu sợ lại khắc khẩu với Đàm Thụy, tiếp tục đi qua đi lại trong trường lại sợ đụng trúng cái tên thần kinh Hàn Tử Nặc kia, cuối cùng cậu quyết định đến tiệm internet, tiện thể làm nhiệm vụ even lễ 1/5.
Vào trong tiệm internet Trần Vũ Khả rất buồn cười, sao tất cả những chuyện trùng hợp đều gom lại một chỗ vậy, cô gái tên Quách Linh đang ngồi ở vị trí cách cửa ra vào một dãy bàn.
Lần trước cô bán rẻ cho mình mấy món đồ, Trần Vũ Khả vẫn muốn cảm ơn cô một tiếng, vội vàng đi đến, vỗ nhẹ lên vai cô một cái.
Quách Linh bị giật thót người, quay đầu lại, nhìn thấy người con trai đứng trước mặt mình có chút quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, cất tiếng hỏi thăm có chút nghi ngờ: “Cậu tìm tôi à? Cậu là…”
Trần Vũ Khả không ngại người khác không nhớ ra mình, liền nhanh chóng chỉ vào người, tự giới thiệu: “Tôi là người từng mua cuốn Thiên Thư Tàn Quyển của chị, lần trước chúng ta có gặp nhau ở KTV, tôi là bạn cảu Phi Sát.”
Nghe xong lời giới thiệu của Trần Vũ Khả, Quách Linh rốt cuộc cũng nhớ ra cậu là ai, cô nhàn nhạt tiện tay tắt game cùng website đang mở trên màn hình, đứng dậy khách sáo nói: “Thì ra là cậu à, xấu hổ quá tôi có việc phaair đi trước, cậu cứ chơi thong thả nha.”
Nhìn người kia không có quay đầu lại đi thẳng ra khỏi tiệm internet, trong lòng Trần Vũ Khả có chút khó chịu, người kia bày ra bộ dạng người lạ chớ có lại gần làm cậu rất khó hiểu! Cậu có thể cảm thấy biểu hiện khách sáo cùng lạnh lùng của Quách Linh, nghĩ lại cậu nhớ mình cũng đâu có đắc tội gì với cô đâu, tại sao cô ta lại lạnh lùng đến thế nhỉ?
Bất quá nhớ kĩ lại Trần Vũ Khả còn phát hiện ra một chuyện, Quách Linh sau khi nghe cậu giới thiệu xong thì trong mắt có chút bối rối, còn website bị tắt đi chính là diễn đàn của game Tiên Ma Loạn.