Bốn mươi sáu,
Hoà Đồng hẹn Tiêu Trì ra. Tiêu Trì gần đây tránh Tiêu Tu Tề khá vất vả, sắc mặt cũng uể oải không ít.
Hoà Đồng đồng tình nhìn Tiêu Trì, đi thẳng vào vấn đề nói:“Tiêu Trì, cậu làm bạn trai tớ đi.”
Tiêu Trì đang bưng lấy chén trà uống, lập tức liền phun vào khắp mặt Hoà Đồng.
Hoà Đồng:“......”
Tiêu Trì:“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!! Hoà Đồng, cậu vừa nói gì?!”
Hoà Đồng bình tĩnh rút ra một tờ khăn giấy lau mặt,“Làm bạn trai tớ.”
Tiêu Trì khiếp sợ nhìn Hòa Đồng:“Tớ xem cậu là anh em, vậy mà cậu lại muốn đè tớ á?!”
Hoà Đồng:“...... Là như vậy, có đàn em luẩn quẩn muốn theo đuổi tớ, nói là trừ khi tớ có người thích, bằng không sẽ không chịu buông tay. Do đó mới kêu cậu giúp.”
Hoà Đồng châm chước:“Dù sao...... Cậu cũng muốn tránh Tiêu Tu Tề.”
Quả nhiên, nhắc tới Tiêu Tu Tề, lập tức sắc mặt Tiêu Trì liền thay đổi.
Hoà Đồng tiếp tục dụ hoặc nói:“Thế nào? Muốn hay không?”
Tiêu Trì đau đớn nhìn Hòa Đồng:“Tụi mình không giống nha...... Giờ tớ không cần tìm bạn trai nữa rồi.”
Hoà Đồng chấn kinh.
“Cậu với Tiêu Tu Tề......Đậu phộng?”
Ánh mắt Tiêu Trì đảo láo liên, ho khan, thẹn thùng nói:“Tớ đè người ta... mất rồi.”
Hoà Đồng càng chấn kinh, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiêu Trì, không thể tin nổi, nói:“Cậu không phải là thụ hả?”
Tiêu Trì:“...... Uê.”
Hoà Đồng khụ khụ, đứng đắn nói:“Giờ tớ phải làm gì đây giời?”
“Đừng quên đây là chuyện cậu gây ra. Cậu vẫn là đồng lõa.” Hoà Đồng nghĩa chính ngôn từ nhìn Tiêu Trì.
Tiêu Trì quay mặt qua, huýt sáo.
Hoà Đồng:“Cậu......”
Hòa Đồng đứng lên, vỗ bàn,“Phục vụ!”
Nhân viên phục vụ liền đi tới.
Hoà Đồng bình tĩnh nói:“Tên này trả tiền.” Dứt lời rồi chuồn cực lẹ.
Nhân viên phục vụ quay sang, cười tủm tỉm với Tiêu Trì:“Tổng cộng là một ngàn tám, xin ngài tính tiền.”
Tiêu Trì nhìn đồ ăn đầy bàn, đau lòng rút ví tiền mình,“Hoà Đồng, tên khốn này......”
Bốn mươi bảy,
Hoà Đồng đi ở trên đường, thể xác và tinh thần sung sướng.
Há há há, quả nhiên chơi thằng bạn là thích nhất.
Nhưng Hoà Đồng vui vẻ chưa được bao lâu thì liền tan biến.
Hoà Đồng nhìn người đàn em đang vui vẻ đi về phía mình, hận không thể đào hố chôn mình cho rồi.
Hòa Đồng xoay trái xoay phải, ý giả vờ “tôi không biết cậu“.
Nhưng mà chả có tác dụng gì. Người nọ liền đến bên người Hòa Đồng, cười tủm tỉm nói:“Thật là đúng dịp.”
Trong lòng Hoà Đồng khóc ra máu,“Ha ha......Đúng dịp thật.”
Đàn em thật cẩn thận nói:“Hòa Đồng, giờ anh có thể suy nghĩ về lời tỏ tình của em chưa?”
Hoà Đồng trịnh trọng nhìn cậu ta:“Thực ra......”
Đàn em chờ đợi nhìn Hòa Đồng.
Hoà Đồng:“...... Tôi có người trong lòng rồi.”
Ánh sáng trong mắt đàn em lập tức ảm đạm xuống, miễn cưỡng mỉm cười nói:“Chúc mừng anh, chỉ là anh có thể nói cho em biết người kia là ai không?”
“Là tôi.” Bỗng nhiên một bàn tay khoát lên vai Hoà Đồng, một giọng nói đầy nam tính vang lên.
Đàn em chóang váng.
Hoà Đồng cảm động đến rơi nước mắt: Người tốt! Cứu tôi thật đúng lúc đó!
Bốn mươi tám,
Giao Dịch không nghĩ tới khi mình gặp Hòa Đồng sẽ là cảnh tượng như vậy.
Dù không có hoa tươi rải đường, ánh nắng chiếu rọi, gió nhẹ phơi phới, thời tiết đẹp đẽ, cũng không nên là trường hợp xấu hổ như vậy chứ.
Tuy rằng không rõ cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng Giao Dịch nghe rõ được vài câu cuối. Nhìn không khí và gương mặt hai người, Giao Dịch đánh giá được bảy, tám phần.
Giao Dịch hơi bất đắc dĩ.
Sao mới chưa gặp mấy tuần...... Hòa Đồng đã tìm tình địch cho mình rồi vậy.
Bốn mươi chín,
Hoà Đồng kích động kéo bàn tay trên vai xuống, nắm trong tay, mặt nghiêm túc nói:“Anh ấy chính là bạn trai tôi đó.”
Nửa giây sau, Hoà Đồng cảm thấy không ổn lắm, vì thế lại thêm một câu:“Đẹp trai đúng chứ?”
Đàn em nhìn nhìn Giao Dịch, lại xem xét hình ảnh của bản thân, vẻ mặt lộ ra mặc cảm,“Thì ra anh thích kiểu này.”
Giao Dịch cảm nhận được nhiệt độ từ tay Hoà Đồng, cả người sớm đã cứng ngắc, do đó chả nghe lọt tai chữ nào của người đối diện.
Mặt Hoà Đồng kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Giao Dịch,“ Ừ, sao có thể chọn bạn trai... quá....” Hòa Đồng nhìn sắc mặt người đối diện, nhanh chóng đổi từ, nghiêm trang nói:“Sao có thể chọn người thanh tú quá chứ?”
Bỗng nhiên ánh mắt người đàn em trở nên cổ quái, quét người Giao Dịch từ trên xuống dưới đều mấy lần, hơi mất tự nhiên, nói:“Á...... Hòa Đồng, thì ra anh......”
Ánh mắt của cậu ta rất ái muội.
Hoà Đồng bị loại ánh mắt này nhìn khiến cả người không được tự nhiên, khẩn trương nắm tay thật chặt, lắp bắp nói:“Sao, làm sao?”
Người đối diện lắc đầu,“Không có gì. Hòa Đồng......” Cậu ta nở một nụ cười sáng lạn:“Chúc hai anh hạnh phúc.”
Hoà Đồng càng không dễ chịu:“...... Ừ.”
Đàn em đi qua bên cạnh hai người. Khi đi ngang qua Giao Dịch, cậu ta lặng lẽ nói bên tai Giao Dịch:“Nhìn qua anh Hòa Đồng khá chừng mực...... Anh vẫn nên nhẹ chút đó.”
Đầu Giao Dịch nổ tung, Giao Dịch cảm thấy, tự dưng trước mặt mình xuất hiện cánh cửa của thế giới mới đang mở ra.
Giao Dịch bụm mặt ho khan, thấp giọng nói:“......Được.”
Người đàn em hơi ưu sầu, lại có chút thả lỏng.
Tại chỗ chỉ còn Giao Dịch và Hoà Đồng. Tay bọn họ còn đang nắm thật chặt lấy nhau.
Năm mươi,
Hoà Đồng nhanh chóng buông tay Giao Dịch ra, rồi nhảy ba bước. Hoà Đồng giả ý ho khan, đảo mắt liên tục,“Lần này cám ơn anh.”
Tai Giao Dịch đỏ gay, nhìn Hoà Đồng,“...... Ừm.”
Hoà Đồng bắt buộc mình bình thường lại, cố gắng trấn tĩnh nói:“Cám ơn anh giải vây giúp tôi.”
Tai Giao Dịch hơi dịu đi, làm bộ như không việc gì, giọng trầm tĩnh nói:“Vừa nãy có chuyện gì vậy?...... Tôi nhớ rõ cậu rất ghét đồng tính tỏ tình cơ mà.”
“Việc này nói ra thì dài......” Hoà Đồng rối rắm nhìn bốn phía, thấy thỉnh thoảng có vài người đi đường hiếu kì nhìn mình,“Chúng ta tìm nơi yên tĩnh rồi từ từ trò chuyện đi.”