Thiên Quốc ngồi trầm tư trước màn hình laptop chốc chốc lại
thở dài rồi lại đốt thuốc lên hút. Anh chàng thư ký gõ cửa phòng rồi bước vào
trên tay là một xấp tài liệu:
_Thưa giám đốc, tôi đã tìm ra tung tích của cô gái ấy! Vừa
nói anh vừa đưa xấp tài liệu cho Thiên Quốc. Thiên Quốc đón lấy xấp tài liệu rồi
vội vàng lật ra xem rồi nói:
_Cậu chuẩn bị dùm tôi một chiếc xe! Anh chàng thư ký gầu đầu
rồi quay đi. Thiên Quốc cũng thu gom gọn lại xấp tài liệu vừa đổ ra xem rồi nét
lại vào phong bì song anh khoác áo khoác rồi đi ra ngoài. Anh chàng thư ký ngập
ngừng đề nghị:
_Giám đốc có cần tôi đi cùng không?
Thiên Quốc xua tay nói:
_Không cần đâu, tôi tự đi được rồi! Nói rồi anh lấy chìa
khóa xe rồi leo thẳng vô xe nhấn ga vọt nhanh đi. Mặc dù đoạn đường khá đông
người qua lại nhưng Thiên Quốc vẫn chạy rất nhanh. Trong lòng anh lúc này chỉ
muốn bay đến chỗ cô và hỏi cho ra lẽ vì sao cô lại bỏ đi, vì sao cô lại bỏ chạy
khi thấy anh? Càng mong chờ dường như đoạn đường càng trở nên xa vời cuối cùng
sau một tiếng đồng hồ chạy xe thì anh cũng dừng lại ở một ngôi nhà khá cũ kĩ và
vắng vẻ. Anh đẩy cửa xe và bước xuống. Một cô bé gái khuôn mặt khá bụ bẫm tuy
có hơi lem luốc vì nghịch đất nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời to tròn trông rất
tinh nghịch đang ngồi chơi đồ hàng trên đất thấy xe hơi dừng lại trước cửa nhà
hiếu kì đưa mắt nhìn rổi hỏi:
_Chú tìm ai vậy?
Thiên Quốc chậm rãi bước đến gần cô bé rồi ngồi xuống đối diện
cô nhóc anh cất giọng khá dịu
_Có Song Nhi có ở nhà không bé?
Cô bé ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Thiên Quốc sau đó nó mỉm
cười rất tươi:
_Chú tìm mẹ Song Nhi à? Chú đợi một chút để con đi kêu mẹ!
Nói rồi nó vụt chạy vào trong nhà cái giọng lanh lảnh đáng yêu:
_Mẹ Song Nhi ơi. Mẹ có khách!!
Thiên Quốc hơi sững sờ khi nghe con bé kêu Song Nhi bằng mẹ.
Có phải cô đang hạnh phúc với một mối quan hệ mới nên không muốn gặp anh? Anh
nhếch miệng cười cay đắng.
Song Nhi từ trong nhà bước ra vẻ mặt trông khá xanh xao mệt
mỏi. Con bé thì đi tò tò theo sau hai tay nó như ôm khư khư lấy chân Song Nhi
không rời. Song Nhi thoáng ngạc nhiên khi thấy Thiên Quốc song cô không bỏ chạy
nữa mà ngồi xuống nhìn con bé dịu dàng nói:
_Con vào nhà chơi đi, mẹ nói chuyện với chú một chút sẽ vào
ngay! Con bé phụng phịu rồi ngoan ngoãn tuân lệnh đi thẳng một mạch vào trong.
Song Nhi đưa mắt nhìn theo con bé cho đến lúc nó vào nhà và an vị trên ghế.
Thiên Quốc lúc này mới cất giọng:
_Không ngờ bây giờ cô lại sống hạnh phúc đến vậy!
Song Nhi mím môi cô nhìn Thiên Quốc như kẻ vừa bị xát muối
vào vết thương. Cô đau đau đến khó thở khi nghe những lời anh nói nhưng lại nhớ
anh đến muốn phát điên lên. Song Nhi bước thật chậm đến gần Thiên Quốc đôi mắt
cô đỏ hoe, giọng như van nài:
_Xin anh hãy đi đi! Xin hãy cho tôi được sống bình yên với
đưa con gái nhỏ này!
Thiên Quốc nhìn Song Nhi rồi anh nhếch miệng cười:
_Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác rồi lại mong được sống
bình yên. Cô thật đáng khinh bỉ! Thiên Quốc biết rằng những lời anh nói sẽ tổn
thương cô sâu sắc nhưng anh vẫn muốn cô có thể cảm nhận được thời gian qua anh
đã sống khổ sở đến thế nào. Tại sao cô cứ nhất quyết đẩy anh ra xa? Điều này chỉ
càng khiến anh thêm hận cô. Anh không thể đứng nhìn cô hạnh phúc bên người khác
được. Song Nhi ngước đôi mắt lúc này đã đỏ hoe sũng nước nhìn anh nói:
_Vậy anh muốn tôi làm gì thì anh mới buông tha cho tôi?
Thiên Quốc nhếch miệng cười:
_Làm gì à?
Song Nhi giọng thều thào yếu ớt dần:
_Anh nói đi, nếu làm được thì tôi sẽ làm ngay!
Thiên Quốc xót xa nhìn cô. Anh không hiểu tại sao cô lại muốn
rời xa anh đến thế. Không lẽ suốt thời gian qua không lúc nào cô nghĩ đến anh
sao? Anh cất giọng lạnh lùng:
_Hãy quỳ xuống và xin tôi tha thứ!
Song Nhi sững người nhìn anh. Cô không ngờ rằng cô đã ra đi
một thời gian lâu đến thế mà mối hận trong lòng anh vẫn không hề nguôi. Cô cay
đắng nhận ra rằng lần này anh tìm cô chỉ là vì muốn nhìn thấy cô đau khổ. Nếu
anh muốn thế để hả giận thì cô sẽ làm. Thiên Quốc đưa mắt nhìn Song Nhi như đợi
chờ một câu níu kéo từ cô vì lúc này anh thật sự không muốn thấy cô quỳ trước mặt
anh chỉ để mong anh rời xa cuộc đời cô. Nhưng điều anh mong đợi đã không xảy
ra. Sự thật đang diễn ra trước mắt lại khiến anh đau lòng Song Nhi đang quỳ trước
mặt anh. Cô ngước mắt lên nhìn anh ánh mắt trở nên kiên định:
_Xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy đi đi!
Anh cứng họng không nói nên lời ánh mắt anh trở nên sắc lại
và lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ anh quay bước đi đến chỗ xe và leo lên
xe nhấn ga vụt đi mất. Song Nhi nhìn theo nước mắt cô chảy dài dọc xuống hai
bên gò má nóng hổi. Con bé Nghi nãy giờ trong nhà thấy mẹ Song Nhi quỳ xuống
thì cứ nghĩ Thiên Quốc là người xấu đến ức hiếp mẹ nó nhưng nó không dám bước
ra ngoài bảo vệ mẹ nó vì nó cũng sợ ánh nhìn của anh. Anh trông như những người
xấu mà nó coi được trên tivi. Đợi khi nghe tiếng xe Thiên Quốc chạy xe nó mới
nhảy cẫng ra ôm lấy mẹ nó giọng mếu máo:
_Mẹ Song Nhi ơi, đừng khóc!
Song Nhi đưa tay quẹt giọt nước mắt vừa lăn dài xuống đôi gò
má mỉm cười với con bé:
_Mẹ không sao đâu, mẹ con ta vào nhà thôi! Nhưng cô vừa đứng
lên thì cảm thấy xây xẩm cả mặt mày nên tay bấu chặt vào con bé để mình không
quỵ xuống. Con bé đau nên mặt nhăn lại:
_Mẹ Song Nhi bấu con đau quá! Song Nhi sực nhận ra cô vội lấy
tay mình ra khỏi vai con bé rồi xoa xoa nhè nhẹ vào chỗ cô vừa làm con bé đau:
_Mẹ xin lỗi con! Con bé dìu Song Nhi vào nhà và chạy vội đi
rót cho cô một ly nước lọc còn Song Nhi thì ngẩn ngơ như người mất hồn. Cô lẩm
bẩm tự hỏi mình:
_Anh hận cô đến thế sao?
“…………….”
Thoắc cái mà hơn một tháng ròng. Song Nhi lững thững rời khỏi
bệnh viện trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm. Lỗ tai cô lùng bùng đến độ tưởng chừng
như không thể nghe được gì nữa. Những lời vị bác sĩ đó vừa nói với cô là thật
sao? Có phải ông trời muốn cô dùng mạng sống của mình để bù đắp cho những lỗi lầm
mà cô đã gây ra?? Dường như vẫn không tin vào sự thật cô lật vội cái báo cáo
xét nghiệm ra xem lần nữa nhưng chỉ toàn là tiếng Nhật. Những lời của bác sĩ
người Nhật đó nói cô chỉ hiểu khi có người phiên dịch dùm. Có phải người đó đã
phiên dịch sai chăng? Song Nhi bật cười vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình.
Cô cũng thừa biết sức khỏe của cô ngày càng yếu đi. Cô dường như không còn đủ sức
để lao động nuôi bé Nghi nữa. Nếu không may cô chết thì con bé sẽ ra sao? Nghĩ
đến con bé nước mắt Song Nhi không ngừng rơi. Con bé còn quá nhỏ để có thể
đương đầu với cuộc sống. Không cô không thể bỏ mặc nó lại một mình bơ vơ được.
Thấy Song Nhi vể đến cửa nhà con bé chạy ra mừng quấn quít miệng ríu rít:
_A, mẹ Song Nhi về rồi!
Song Nhi ngồi xuống kéo con bé vào lòng rồi ôm chặt:
_Mẹ xin lỗi con! Vừa nói cô vừa siết chặt con bé trong vòng
tay mình. Con bé không hiểu gì nên nó cứ đứng đấy mặc cho Song Nhi ôm. Khóe miệng
xinh xắn của nó nhoẽn lên thành nụ cười. Nó lí nhí vào tai cô:
_Con yêu mẹ Song Nhi còn nhiều hơn mẹ Lan của con nữa!
Song Nhi kéo con bé ra nghiêm mặt:
_Hứa với mẹ con sẽ không nói như vậy nữa!! Mẹ Lan yêu con rất
nhiều con biết không?
_Dạ, con hứa. Vậy mẹ Song Nhi có yêu bé Nghi không?
Song Nhi mỉm cười rồi kéo con bé vào lại vòng tay mình dịu
dàng nói:
_Mẹ Song Nhi cũng rất yêu con!
Con bé vòng đôi tay nhỏ nhắn của mình ôm lấy Song Nhi thỏ thẻ
nói:
_Con yêu mẹ lắm!
Song Nhi đưa tay lên vuốt mái tóc đen mượt của con bé cô hỏi:
_Thế bé Nghi có ngoan không?
Con bé vội đáp giọng hân hoan:
_Con ngoan mà mẹ!
_Thế thì bé Nghi phải nghe lời mẹ nhé!
“…………..”
Song Nhi dặt bé Nghi xuống máy bay rồi bắt một chiếc taxi đi
đến nơi cô cần đến. Ngồi trên taxi Song Nhi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe
sau một thời gian dài xa quê hương dường như mọi thứ đều trở nên xa lạ. Con bé
thì thích thú vô cùng nó cứ dòm dáo dác cảnh vật xung quanh miệng tíu ta tíu
tít nói:
_Mẹ Song Nhi ơi chỗ kia đông người quá, mẹ Song Nhi ơi nhìn
kìa! Song Nhi quay sang nhìn theo hướng tay con bé chỉ là một cửa hàng được sơn
màu chủ yếu là màu hồng. Một cửa hàng đồ chơi. Con bé đưa mắt nhìn luyến tiếc
không rời cho tới khi chiếc taxi chạy qua một đoạn xa cho đến lúc không còn
nhìn thấy gì được nữa. Song Nhi hiểu cảm giác thèm thuồng của nó nhưng chỉ tiếc
là khi sinh ra nó đã không có được cuộc sống hạnh phúc như bao đưa trẻ khác.
Song Nhi dịu dàng nói:
_Bé Nghi ngoan thì mẹ sẽ mua cho nhiều đồ chơi chịu không?
Con bé nhìn Song Nhi rồi lắc đầu nguầy nguậy:
_Con không cần đâu, con chỉ cần mẹ Song Nhi thôi!
Chiếc taxi dừng lại trước cửa căn biệt thự sang trọng mà
Song Nhi đã đưa tờ địa chỉ cho người tài xế. Song Nhi trả tiền rồi dẫn bé Nghi
xuống xe. Cô run rẩy đưa tay lên nhấn vào cái chuông cửa. Nghe tiếng chuông cửa
bà ** lật đật chạy ra mở cửa. Bà càng ngạc nhiên khi thấy người nhấn chuông
không ai khác mà lại là Song Nhi. Cô lễ phép gật đầu chào bà **. Bà ** vội hỏi
thăm:
_Cô đi đâu mà biền biệt vậy?? Không có cô tính tình cậu chủ
tệ lắm!!
Song Nhi cười nhạt đáp lại. Chợt nhận thấy con bé gái đang
ôm khư khư chân của Song Nhi bà ** ngạc nhiên hỏi:
_Còn cô bé này?
Song Nhi nắm tay con bé kéo nhẹ ra phía trước. Con bé gật đầu
lễ phép:
_Con chào bà!
Song Nhi mỉm cười:
_Đây là con gái của con, có Thiên Quốc ở nhà không bà?
Bà ** vội nói:
_Cậu chủ đang ở trên phòng để tôi chạy lên kêu cậu! Nói rồi
bà ** vội bước nhanh về phía cầu thang đi thẳng lên lầu. Con bé Nghi xuýt xoa:
_Nhà to quá mẹ Song Nhi ơi!
Song Nhi mỉm cười:
_Con có thích ngôi nhà này không?
Con bé hồ hởi đáp:
_Dạ, con thích lắm!
E hèm!! tiếng tằng hắng của Thiên Quốc khiến cả Song Nhi và
con bé vội quay lại nhìn. Con bé vội chạy ra núp sau lưng Song Nhi. Thiên Quốc
chậm rãi bước đến và ngồi xuống bộ ghế sofa to tướng màu huyết dụ. Giọng lạnh
lùng:
_Đến đây có việc gì?
Song Nhi ngập ngừng nói:
_Tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?
Thiên Quốc nhếch miệng cười đểu:
_Sợ con bé nhìn thấy bộ mặt thật của cô à?
Con bé nãy giờ thấy Thiên Quốc ăn hiếp mẹ Nhi nên liền nói:
_Chú không được ăn hiếp mẹ Song Nhi, chú là người xấu!
_Bé Nghi con không được hỗn! Song Nhi quay sang la con bé rồi
ngồi xuống nhìn con bé nghiêm mặt như ra lệnh:
_Con ra ngoài vườn chơi đi, mẹ cần nói chuyện với chú một
chút!
Con bé chần chừ:
_Mẹ! Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm lại của Song Nhi nên con
bé tiu nghỉu bỏ đi. Thấy con bé đã khuất bóng Thiên Quốc bắt đầu lấy điếu thuốc
ra châm lửa rồi đưa lên miệng kéo một hơi dài:
_Bây giờ thì nói đi, có chuyện gì?
Song Nhi hai tay đan chặt vào nhau lạnh ngắt. Phải khó khăn
lắm cô mới quyết định nói ra điều này:
_Xin hãy giúp tôi chăm sóc cho bé Nghi!
Thiên Quốc bật cười:
_Tại sao tôi phải giúp cô chăm sóc cho con cô?
Song Nhi cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt chảy ra. Cô nhếch
miệng cười rồi lạnh lùng nói:
_Hãy xem như là anh đang tích đức đi, tôi nhận thấy để nó sống
với anh còn đỡ hơn là lở trong một nhà chứa nào đó!
Thiên Quốc tức giận nhìn Song Nhi:
_Cô thật là loại đàn bà không ra gì, ngay cả con mình mà
cũng có thể vứt bỏ được!
Song Nhi nhếch miệng cười:
_Anh nói đúng, tôi chính là loại người không ra gì nên anh
hãy chăm sóc đứa bé đi! Nghe những lời Song Nhi nói Thiên Quốc càng trở nên tức
giận thậm chí kinh tởm con người cô. Anh gằn giọng:
_Xéo khỏi nhà tôi ngay!
Song Nhi nhếch miệng cười:
_Vậy cám ơn anh trước, tôi đi đây! Nói rồi cô đi thẳng một mạch
ra cửa và mất hút đằng sau cánh cửa rào bằng sắt. Đi được một đoạn khá xa Song
Nhi dừng lại bên vệ đường cô ngồi thụp xuống lề đường và bật khóc tức tưởi:
_Mẹ xin lỗi con, Thiên Quốc tôi không mong anh có thể tha thứ
cho tôi nhưng xin hãy chăm sóc con bé thật tốt! Nước mắt cô tuôn rơi và cô khóc
như chưa bao giờ được khóc tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng cô vẫn cứ ngồi đấy mặc
cho màn đêm hững hờ buông xuống. Trời đã không đổ bất kì một giọt mưa nào cảm
thông cho cô cả…..
Song Nhi đáp chuyến bay tiếp theo quay lại Nhật. Cô mệt mỏi
tựa đầu vào cửa sổ máy bay. Vài giọt nước mắt lại lăn ra từ khóe mi chảy dài xuống
gò má. Cô cảm thấy mình thật cô đơn lạc lõng giữa thế giới to lớn này. Không
người thân, không bạn bè không còn ai bên cạnh cô nữa. Cô sẽ chết trong sự cô
đơn lạnh lẽo.
Giật mình tỉnh giấc Song Nhi bàng hoàng khi nhận ra mình
đang ở trong một không gian xa lạ. Cô cố gượng ngồi dậy thì giọng nói trầm khàn
cất lên khi thấy cô cựa mình:
_Tỉnh rồi à?
Song Nhi ngạc nhiên nhìn anh. Giọng yếu ợt:
_Tại sao anh quay lại đây?
Thiên Quốc chậm rãi đứng lên và đi đến gần chỗ cô anh nói:
_Con gái cô cứ nằng nặc phải về với cô cho bằng được!
Song Nhi sực nhớ ra con bé Nghi cô vội vàng bật dậy thì
Thiên Quốc vội nói:
_Nằm yên ở đó đi, con bé đang ngủ ở khách sạn!
_Con bé ngủ ở khách sạn một mình? Song Nhi lo lắng hỏi.
Thiên Quốc kéo chiếc ghế ở gần giường bệnh ra và ngồi xuống anh đáp:
_Bà quản gia đang chăm sóc cho con bé, cô không cần phải lo!
Song Nhi rơm rớm nước mắt nhìn anh:
_Cám ơn anh!
Ngừng một lát Thiên Quốc nói tiếp:
_Tôi đã làm thủ tục nhập viện rồi, cô hãy tiến hành xạ trị
đi!
Song Nhi lắc đầu rồi cười nhạt:
_Không cần đâu, trước sau gì cũng chết thôi!
Bất chợt thấy nhói ở tim Thiên Quốc nhìn Song Nhi xót xa:
_Điên à, cô còn phải chăm sóc cho con cô chứ, tôi không muốn
làm từ thiện lâu dài đâu!
Song Nhi ngước mắt lên nhìn anh bất chợt ánh mắt họ chạm
nhau. Cô e dè cụp ánh mắt xuống:
_Sao anh lại tốt với tôi như vậy không phải anh luôn rất hận
tôi hay sao?
Thiên Quốc cảm thấy thoáng chút ngượng ngùng anh nạt:
_Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi. Tôi về khách sạn đây! Nói rồi
anh đứng dậy thủng thẳng bước đi. Song Nhi nhìn theo anh bất chợt nước mắt cô
rơi. Cô tự hỏi lòng mặc dù anh ở trước mặt cô rồi nhưng sao cô vẫn không thể
nói cho anh biết tình cảm của mình?
Ngồi trước gương Song Nhi dùng lược chải tóc mình. Sau lần xạ
trị thứ hai tóc cô rụng thảm thương cứ hễ mỗi lần cô đưa tay lên vuốt tóc là
tóc rụng. Nhìn cái hình ảnh phản chiếu mình trong gương Song Nhi không khỏi
không bật khóc. Sắc mặt nhợt nhạt, xanh mét, tóc rụng đến thưa cả da đầu. Nước
mắt cô bắt đầu rơi. Cánh cửa phòng mở ra Thiên Quốc từ ngoài bước vào cô vội
đưa tay lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên má mình rồi vờ như chẳng có
chuyện gì xảy ra. Thiên Quốc chậm rãi bước đến chỗ cô và quăng lên bàn một cái
bọc to lạnh lùng nói:
_Cho cô đó!
Song Nhi ngạc nhiên nhìn anh rồi cô mở bọc ra xe. Bên trong
là những chiếc nón len xinh xắn. Lúc này thì Song Nhi bật khóc thật sự. Cô khóc
nấc lên vì thấy món quà của anh dù anh tặng nó cho cô theo cách không bình thường
nhưng đây chính là sự quan tâm anh dành cho cô sao?? Thấy Song Nhi khóc Thiên
Quốc bối rối đến lúng túng:
_Này, không cần phải cảm động đến thế đâu, nín đi!
Song Nhi không những không nín mà dường như cô còn khóc to
hơn vừa khóc cô vừa nói trong tiếng nấc nghẹn:
_Tôi không muốn xạ trị nữa, tôi không muốn…!!
Thiên Quốc ngồi xuống rồi hai tay đặt lên vai cô xoay cô
nhìn đối diện mình. Ánh mắt anh nhìn cô pha lẫn chút xót xa nồng nàn:
_Cô không được bỏ cuộc chứ, cô phải cố gắng vì những người
thương yêu cô chứ?
Song Nhi nhìn anh qua làn nước mắt rồi cô cười nhạt. Thấy
thái độ cô hơi lạ nên anh hỏi:
_Sao vậy?
Song Nhi nhếch miệng cười cay đắng:
Anh đang đùa sao? Làm gì có ai thương yêu tôi? Họ không hận
tôi đến tận xương tủy thì cũng là đáng mừng rồi. Cả anh cũng vậy thôi! Anh vể
đi, tôi muốn nghỉ ngơi! Nói rồi chống tay lên bàn rồi đứng lên đi về phía chiếc
giường bệnh và nắm xuống. Cô đưa tay kéo chiếc mền lên ngang vai xoay mặt về
phía cửa sổ không nhìn Thiên Quốc thêm lần nào nữa. Thiên Quốc cũng lẳng lẽ bỏ
đi. Trong lòng cảm thấy đau không thể tả cái suy nghĩ thần chết sẽ cướp đi người
con gái mà anh yêu thương nhất khiến anh không tài nào thở nổi. Thiên Quốc lê từng
bước nặng nề về khách sạn. Con bé Nghi không mấy ngạc nhiên khi thấy anh về. Nó
nhìn anh không mấy thiện cảm vì trong lòng nó lúc này hình ảnh của anh giống
như một kẻ xấu xa. Thiên Quốc hiểu nó không thích anh nên anh cũng không bắt
chuyện với nó chỉ vì anh không muốn làm nó sợ đến khóc thét lên. Anh chỉ bình
thản nói:
_Chiều nay chú sẽ dẫn con vào thăm mẹ!
Con bé nghe thế vội chạy tới chỗ anh cuống quít hỏi:
_Mẹ Song Nhi tỉnh rồi hả chú?
Thiên Quốc chậm rãi ngồi xuống ghế rồi trả lời:
_Uhm, mẹ Song Nhi tỉnh rồi, bây giờ con đi ngủ trưa đi sau
khi ngủ dậy chú sẽ dắt con vào thăm mẹ!
Dường như có điều gì đó thắc mắc nhưng con bé không dám mở lời
nó đưa cặp mắt to tròn đen lay láy nhìn anh khiến anh cảm thấy nhồn nhột với
cái cách nó nhìn mình. Anh đành phải mở lời trước:
_Còn chuyện gì nữa không?
Con bé nhìn anh vẻ e dè:
_Có phải mẹ Song Nhi sẽ chết không chú?
Thiên Quốc nhìn cô bé thoáng ngỡ ngàng đôi chút. Anh không
nghĩ con bé sẽ hỏi anh câu hỏi như vậy bởi vì ngay chính bản thân anh cũng đang
chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi đó. Anh mỉm cười nhìn nó:
_Sao con lại nghĩ như vậy? mà con có biết ba con ở đâu
không??
Con bé mím môi rồi nhìn Thiên Quốc vẻ mặt méo đi trông thấy:
_Ba Hoàng và mẹ Lan bị tai nạn mất lâu rồi!
Thiên Quốc ngạc nhiên nhìn con bé:
_Vậy Song Nhi không phải là mẹ của con à??
Con bé nhìn anh đau đáu cứ như anh vừa chạm vào nỗi đau tột
cùng của nó. Thế nhưng không hiểu sao nó lại kể cho anh về mẹ Lan về ba Hoàng
và về cả mẹ Song Nhi nữa. Trong cái tiềm thức của một con nhóc nó chỉ đơn thuần
nhớ rằng ba Hoàng và mẹ Lan bị tai nạn nên qua đời nên mẹ Song Nhi thay mẹ Lan
chăm sóc cho nó. Chính vì tình cảm của mẹ Song Nhi dành cho nó quá lớn nên nó
không muốn mẹ Song Nhi lại bỏ nó mà đi một cách đột ngột như mẹ Lan. Nghe xong
câu chuyện của con bé Thiên Quốc không khỏi bàng hoàng. Bấy lâu nay anh luôn
nghĩ Song Nhi đã tìm được một hạnh phúc mới thế mà cô đã một mình nuôi con bé
khôn lớn. Trong lòng anh vui mừng khôn xiết. Anh đưa tay xoa đầu con bé rồi
nói:
_Con đừng lo, mẹ Song Nhi sẽ không bỏ con mà đi đâu, ngoan
nào đi ngủ đi, thức dậy chú sẽ chở con đi thăm mẹ! Dường như không còn gì thắc
mắc nữa nên con bé ngoan ngoãn leo lên giường ngủ ngon lành. Còn anh thì lấy
thuốc ra châm lửa và tiếp tục kéo những hơi dài rồi thả dòng suy nghĩ theo những
làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo.
Hihi. Chắc khoảng ba hay bốn chap nữa thì truyện này sẽ kết
thúc đó bạn
Hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời bắt đầu xuống thấp dần.
Thiên Quốc bước đến bên giường và lay nhẹ con bé đang ngủ say tựa như một thiên
thần. Thiên Quốc dịu dàng nói:
_Dậy đi con!
Con bé choàng mở mắt nhìn anh rồi đưa tay lên dụi mắt rồi nhảy
phóc xuống giường đi một mạch vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Không đầy năm
phút sau nó đã tươm tất xong xuôi đâu đó. Nó nhìn anh toét miệng cười:
_Con xong rồi! Nói rồi nó đưa bàn tay nhỏ xíu của nó nắm lấy
tay anh nó mang lại cho anh một cảm giác là lạ mà anh chưa cảm nhận được bao giờ.
Đó có phải là thứ tình cảm gia đình anh luôn ao ước bấy lâu nay. Thiên Quốc khẽ
dùng các ngón tay to lớn của mình siết lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt ngón
tay của mình. Anh dịu dàng nói:
_Chúng ta đi thôi!
“…………..”
_Mẹ Song Nhi ơi! Vừa nói con bé vừa lay lay bờ vai Song Nhi.
Cô dần mở mắt ra nhìn con bé rồi mỉm cười. Thấy cô gượng ngồi dậy con bé vội
vàng giúp cô chèn gối vào sau lưng. Song Nhi nhìn con bé mỉm cười dịu dàng:
_Dạo này con có ngoan không?
Con bé mếu máo nói:
_Bé Nghi ngoan lắm sao mẹ Song Nhi lại bỏ bé Nghi ở lại với
chú ??
Song Nhi nhìn con bé đôi mắt cô long lên ầng ậc nước cô vội
đưa tay lau nước mắt cho con bé lúng túng nói:
_Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ không bỏ đi nữa! vừa nói
cô vừa kéo con bé rồi ôm vào lòng mình. Song Nhi kéo con bé ra khỏi vòng tay
mình rồi nói:
_Nín đi nào, con có chuyện gì kể cho mẹ nghe không nào? Vừa
nói cô vừa vỗ về con bé rất dịu dàng. Con bé ngừng mếu máo rồi bắt đẩu huyên
huyên kể đủ thứ chuyện cho Song Nhi nghe dho đến lúc mệt thì ngủ thiếp đi trong
vòng tay Song Nhi. Thiên Quốc bế con bé lên ghế sofa và đắp cái khăn lên cho nó
không lạnh rồi quay sang Song Nhi:
_Ngày mai là lần xạ trị thứ ba à?
Song Nhi nhẹ gật đầu cô đưa mắt nhìn con bé đang ngủ ngon
lành trên chiếc ghế sofa cạnh giường. Cô ngập ngừng nói:
_Anh không cần phải ở đây lo cho tôi đâu, anh còn công việc
của mình mà!
Thiên Quốc trầm ngâm giây lát rồi nói:
_Khi nào cô khỏe hẳn có thể chăm sóc cho con gái cô thì tôi
sẽ đi!
Song Nhi không nói thêm gì nữa cô đưa mắt nhìn con bé đang
say giấc. Cô tự hỏi sao khoảng cách hai người gần đến thế nhưng sao cô vẫn
không thể nói ra cảm xúc của mình??
Sau khi được đưa ra khỏi phòng xạ trị Song Nhi sắc mặt tái
nhợt đi vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Trông cô hốc hác tiều tụy như bệnh
nhân thời kỳ cuối. Cô nôn thốc nôn tháo vào cái xô được chuẩn bị sẵn ở cạnh giường.
Thiên Quốc nhìn cô lo lắng anh bước đến và vỗ nhè nhẹ vào lưng cô cho cô đỡ cảm
giác buồn nôn.
_Có đỡ chút nào không?
Song Nhi để cái xô qua một bên rồi tựa lưng vào cái gối được
Thiên Quốc chêm sào sau lưng:
_Tôi đỡ rồi, cám ơn anh!
Mặc dù cô nói thế để cho anh yên tâm thôi nhưng thật ra sự
thật lại không phải thế. Cô cảm nhận được sau mỗi lần xạ trị cô lại càng trở
hơn tiều tụy và yếu dần đi. Cô cảm giác được điều gì sắp xảy ra chính vì thế cô
không muốn anh và con bé lo lắng. Song Nhi chộp lấy tay Thiên Quốc ánh mắt cô
nhìn đăm đăm vào mặt anh:
_Hứa với tôi một chuyện được không?
Thiên Quốc thoáng ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi:
_Uhm, cô nói đi!
Song Nhi ngập ngừng giây lát rồi mới quyết định nói:
_Cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ giúp tôi chăm sóc
cho bé Nghi, có được không?
Thiên Quốc ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Song Nhi anh
nhìn cô ánh mắt trở nên tha thiết pha lẫn nét u buồn:
_Ngốc, cô phải cố gắng lên chứ!
Song Nhi cười gượng gạo:
_Tôi không sao đâu, chỉ là dặn dò anh cho chắc ăn thôi mà!
Tiếng gõ cửa phòng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Thiên Quốc chậm rãi bước đến mở cửa. Vị bác sĩ theo dõi cho Song Nhi đưa mắt
nhìn anh rồi hỏi anh bằng tiếng anh:
_Anh là người nhà của bệnh nhân?
Thiên Quốc gật đầu. Vị bác sĩ tiếp:
_Anh vào phòng làm việc của tôi gặp tôi một lát! Nói rồi vị
bác sĩ quay bước đi. Thiên Quốc đưa mắt nhìn Song Nhi rồi vội bước theo ông bác
sĩ đến phòng làm việc. Vị bác sĩ đưa tay đẩy gọng kính lên rồi nhìn chằm chằm
vào cái xấp giấy tờ xét nghiệm trên tay rồi nói:
_Hôm nay tôi gọi người nhà đến đây vì tôi muốn người nhà hãy
chuẩn bị tâm lí. Theo kết quả xét nghiệm thì sau lần xạ trị thứ ba này kết quả
không được khả quan thậm chí tình trạng sức khỏe bệnh nhân đang chuyển biến
theo chiều hướng xấu đi. Tôi e rằng cô ấy sẽ không thể chịu được lần xạ trị tiếp
theo nữa. Nếu còn tiếp tục thì cô ấy sẽ bị sốc thuốc và có thể ra đi bất cứ lúc
nào. Nên chúng tôi sẽ ngưng việc điều trị tại đây!! nói rồi vị bác sĩ bỏ xấp
báo cáo xét nghiệm xuống rồi nhìn Thiên Quốc ông thở dài.
_Xin lổi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!
Thiên Quốc không nói gì nữa anh đứng lên ủ rũ quay trở về
phòng bệnh nơi Song Nhi đang chờ. Thấy Thiên Quốc quay lại Song Nhi vội hỏi:
_Bác sĩ nói gì vậy?
Thiên Quốc bất chợt ngồi xuống cạnh giường rồi kéo Song Nhi
vào lòng mình siết chặt anh khẽ nói:
_Đừng hỏi gì hết!
Song Nhi lặng đi không hỏi gì thêm nữa. Cô khép mắt lại rồi
gục vào vai anh. Chắc không cần anh nói thì cô cũng cảm nhận được bác sĩ vừa
nói gì rồi. Thiên Quốc vòng tay siết chặt cô trong vòng tay mình. Anh lặng im
cô cũng thế. Cả không gian dường như như chìm vào sự tĩnh lặng chỉ còn nghe được
hơi thở đều đều. Thiên Quốc chậm rãi nói:
_Anh xin lỗi!
Song Nhi mơ màng hỏi:
_Tại sao?
Thiên Quốc thở hắt ra rồi lại siết chặt cô hơn:
_Vì anh đã quá ngốc nghếch!
Song Nhi im lặng. Nước mắt cô chảy dài xuống gò má. Không hiểu
sao cô lại bật khóc. Cô khóc vì nỗi lòng bị dồn nén trong lòng bấy lâu nay hay
cô khóc vì hạnh phúc hay có lẽ là cả hai? Cô vòng tay ôm lấy anh. Cô đã từng ước
nếu như cô chết thì cô ước cô sẽ được chết trong vòng tay của anh. Cô tự hỏi liệu
điều đó có phải quá xa vời nhưng nay cô tin điều đó đã đến rất gần và cô cảm thấy
đã thật sự mãn nguyện. Cô ngập ngừng đề nghị:
_Anh giúp em thực hiện nguyện vọng cuối cùng được không?
Thiên Quốc kéo Song Nhi ra khỏi vòng tay mình hai tay anh nắm
chặt lấy đôi vai cô anh hỏi:
_Gì thế?
Song Nhi lưỡng lự nói:
_Em muốn về Việt Nam. Em muốn sống một cuộc sống bình thường
cho tới ngày cuối cùng!
Thiên Quôc nhìn cô xót xa song anh gật đầu. Song Nhi vội
nói:
_Đừng để bé Nghi biết, tới lúc cần thiết em sẽ nói với con
bé!
Thiên Quốc gật đầu đồng ý.
Thiên Quốc đặt vé máy bay ngay chuyến đầu tiên của ngày hôm
sau để quay về Việt Nam. Ngồi trên máy bay tay anh lúc nào cũng nắm chặt lấy
tay cô. Còn con bé Nghi thì ngủ ngon lành. Anh dịu dàng hỏi:
_Lạnh không?
Cô khẽ lắc đầu rồi nhoẽn miệng cười. Anh kéo đầu cô tựa lên
vai anh rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vài giọt nước từ trên mi mắt của một kẻ
nào đó khẽ rơi xuống một cách vội vã. Kẻ đó mau chóng đưa tay lau vội đi không
để kẻ còn lại biết. Cuối cùng thì chuyến bay cũng kết thúc. Máy bay đáp xuống
sân bay Tân Sơn Nhất. Hành khách lần lượt xuống máy bay. Thiên Quốc dìu Song
Nhi bước từng bước rất chậm còn con bé thì tíu ta tíu tít đi phía trước. Xe của
trợ lý đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ vừa thấy Thiên Quốc là anh chàng thư ký vội
bước đến xách hành lý rồi để lên xe rất mau lẹ. Song Nhi được Thiên Quốc dìu
vào xe và ngồi yên vị trên băng ghế sau. Con bé Nghi thì trèo lên băng ghế trước
cùng với anh chàng thư ký. Ngồi phía trước miệng con bé tíu ta tíu tít không ngừng.
Nó nhìn ngắm đường xá chán rồi nhìn ngắm những cửa hàng. Còn Song Nhi thì dựa đầu
lên vai anh vẻ mặt mệt mỏi.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc. Bà quản gia
nghe tiếng chuông cửa lật đật chạy ra mở cửa thì vui mừng khi thấy Song Nhi và
Thiên Quốc đang đi cùng nhau rất tình cảm. Bà quản gia vội nói:
_Để tôi đi dọn phòng!
Thiên Quốc xua tay:
_Không cần cô ấy sẻ ở phòng tôi, bà cùng thư ký hãy dẫn bé
Nghi đi mua đồ dùng cho con bé và cả quần áo mới nữa! Vừa nói anh vừa móc ví ra
cái thẻ ngân hàng rồi đưa cho bà quản gia. Con bé Nghi đưa mắt nhìn mẹ Song Nhi
như chờ đợi sự chấp thuận. Song Nhi mỉm cười:
_Đi đi con!
Con bé hân hoan ôm chầm lấy Song Nhi rồi nói:
_Cám ơn mẹ! Rồi quay sang nhìn Thiên Quốc lễ phép:
_Cám ơn chú! Rồi con bé theo bà quản gia leo lên xe.
Thiên Quốc dìu Song Nhi vào nhà. Từng bước đi của cô trở nên
nặng nề.
_Sao vậy, đi không nổi à? Thiên Quốc nhìn Song Nhi lo lắng hỏi.
Cô vội nói:
_Không đâu, em…!! vừa nói chưa hết câu thì cô bị Thiên Quốc
bế thốc lên nằm gọn trong vòng tay anh. Cô ngượng ngùng:
_Em tự đi được mà, thả em xuống!
Thiên Quốc không nói đi mà đi thẳng một mạch vô nhà. Song
Nhi vòng tay câu lấy cổ anh trìu mến cô khẽ nói:
_Cám ơn anh vì tất cả!
_Nói lại xem!
Song Nhi mỉm cười rồi thì thầm vào tai anh:
_Cám ơn anh! Vừa nói dứt câu thì đôi môi anh đã đáp xuống
đôi môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng pha lẫn ướt át cho thỏa nỗi nhớ nhung bao ngày.
Anh khẽ vòng tay siết chặt cô hơn như sợ cô sẽ đột ngột biến mất. Anh cúi xuống
hôn lên trán cô rồi nói:
_Ngủ một tí đi!
Song Nhi nhìn anhn rồi dần khép đôi mắt lại. Trong vòng tay
anh cô cảm thấy yên bình đến lạ…..
Trong khi Song Nhi đang ngủ ngon lành thì Thiên Quốc ngồi
bên ghế sofa đối diện giường phì phèo điếu thuốc. Anh thả dòng suy nghĩ theo từng
đợt khói mờ mờ ảo ảo. Ánh mắt nhìn về phía Song Nhi đang nằm ánh mắt chứa đựng
một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn như thể sắp lấn áp tất cả mọi thứ. Anh đang sợ, rất
sợ một ngày nào đó đột nhiên cô không còn trên cõi đời này. Anh đang sợ cái
ngày đó đến gần. Cứ mỗi giây phút trôi qua anh lại cảm thấy nuối tiếc. Chỉ cần
nghĩ đến thôi mà anh còn cảm thấy dường như không thể thở nổi vậy thì lúc cô thật
sự ra đi thì anh phải làm sao?
Bất chợt nghe tiếng ú ớ phát ra từ phía Song Nhi anh vội dập
điếu thuốc và bước đến gần cô. Dường như cô đang mơ thấy ác mộng. Mồ hôi thấm đẫm
khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khẽ nói:
_Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em! Vừa nói anh vừa cúi xuống
hôn lên vầng trán cô. Song Nhi thôi gồng mình dần trở lại giấc ngủ. Còn Thiên
Quốc thì ngồi đấy lặng im ngắm nhìn cô.