Edit: Trang Tự“Vũ Thần vẫn còn chưa trưởng thành, con nói xem, làm sao cha có thể giao vị trí người kế nghiệp cho nó được đây? Trời ơi, trước mắt phải phân phối lại nguồn tiền trong công ty mới được!”
“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn cha ạ. Nhưng mà, nếu lần tốn tiền này có thể khiến cho chú ấy hiểu ra được một bài học cũng không có gì là không tốt cả. Cha, cho dù cha có đưa ra quyết định gì, cũng nên có sự sắp xếp ổn thỏa cho bản thân.” Anh đi lên phía trước, vỗ nhẹ trấn anh cha mình.
“Cha biết!” Bành Hỷ Trạch đập vào mu bàn tay anh,tỏ vẻ tình ý sâu xa. “Cân nhắc kỹ lưỡng trước khi hành động là điều kiện tiên quyết để có thể làm chủ cái công ty này.”
Chỉ là ông không nghĩ tới, trước kia ông cảm thấy đau đầu nhất là con cả Bành Vũ Hiên, thì bây giờ ông lại cảm thấy đau đầu hơn cả là về Vũ Thần.
“Vũ Thần….” Giản Quế Hương ở ngoài cửa gọi một tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào.
“Ông à….Ơ, Vũ Hiên cũng ở đây sao?”
Bành Vũ Hiên gật gật đầu chào.
Bà ta nhìn bên trong, không thấy bóng dáng đứa con đâu liền hỏi. “Vũ Thần đâu rồi?”
“Em ấy vừa đi ra ngoài.”
“Nó đi rồi sao? Mọi người vừa cãi nhau có phải không? Dì ở trên lầu còn nghe thấy giọng nó mà…..”
Hai cha con Bành Hỷ Trạch im lặng không nói, sắc mặt đều ngưng đọng lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giản Quế Hương sốt ruột hỏi chồng mình đang đăm chiêu. “Ông có nói hay không?”
“Vũ Thần mua một khối đất, đất không tốt, không thể dùng được. Nó không hết hy vọng, đang đi tìm người đến kiểm chứng lại một lần nữa!” Bành Hỷ Trạch giải thích sơ qua tình hình.
“Ông nói……Khối đất ven biển mà con nó mua kia, bị hỏng, bị nhão? Làm sao có thể….” Bà ta trừng lớn hai mắt, không thể tin được.
“Thì ra bà đã sớm biết chuyện nó mua đất cát, vậy mà giấu diếm không nói cho tôi biết?” Nghe Giản Quế Hương nói vậy, ông cảm thấy thật kinh tởm chuyện hai mẹ con bà lén lút thực hiện kế hoạch sau lưng ông.
“À….Chuyện này… Ai da, là do ông mải lo lắng cho Vũ Hiên, nên mẹ con tôi mới không nói. Vũ Thần thực sự là muốn thể hiện, muốn đạt kỳ tích cho ông xem mà thôi.”
“Nó mua phải miếng đất bị lún nhão, khác nào đem tiền ném ra biển khơi. Đây không gọi là làm nên kỳ tích, mà là đốt tiền, đốt tiền bà hiểu không?” Bành Hỷ Trạch thấy vợ mình vẫn vì đứa con mà bênh vực, nhịn không được mắng mỏ một chút.
Giản Quế Hương cũng nóng nảy, vốn tưởng rằng vụ lần này sẽ ghi điểm lớn trong mắt lão gia, không ngờ lại đến bước đường này. “Chuyện này rốt cuộc là ai nói? Loại chuyện này cũng không thể nói láo được nha!”
“Chuyện này ai dám nói láo chứ?” Ông bực mình chặn ngang lời nói của Giản Quế Hương. Hai mẹ con bà, thật đúng là giống nhau, tức chết ông!
Bành Vũ Hiên chống cằm suy tư, mọi suy nghĩ vẫn dừng lại ở lúc Bành Vũ Thần phát hỏa vừa rồi.
Sự bất bình cùng chán ghét của Vũ Thần đối với anh , dường như đã đến mức độ không thể khống chế được nữa. Mặc cho anh làm cái gì, Vũ Thần đều rất nhạy cảm, tâm lý luôn trong trạng thái phòng vệ và thù địch.
Anh thật không hiểu, người từ nhỏ luôn có mọi thứ trong tay chẳng phải là Vũ Thần sao? Tại sao vẫn còn thái độ như vậy chứ?
Trời đã muộn, trong phòng ăn chung cư đã không còn người khách nào, ở quầy bar chỉ còn lại hai chị em.
Chử Nhược Ân rửa cốc chén, còn em gái Chử Nhược Lâm đang ra sức lau bàn ăn cho sạch sẽ. Hoàn tất những công việc này là có thể đóng cửa rồi. Nhưng Chử Nhược Ân vẫn không ngừng nghển cổ ra phía cửa lớn, dường như đang mong ngóng người nào đó về nhà.
“Đại ca hôm nay có về không chị ?” Chử Nhược Lâm nhạy bén hiểu được tâm tư không yên của chị gái.
“Ừ. Buổi chiều nói chuyện điện thoại, anh ấy có nói phải đi đến bờ biển một chuyến, sau đó sẽ về nhà. Bây giờ đã chín giờ rồi, lại không thấy bóng dáng đâu, có lẽ là lỡ dở công chuyện rồi.”
“Hay là để anh ấy ở lại nhà một đêm, sáng mai hãy về.”
“Không, chị hy vọng anh ấy sẽ trở về.”
“Nhưng mà đã muộn như vậy rồi…..Chị, có phải chị linh cảm được chuyện gì không?”
“Chị cũng không nói rõ ra được, nhưng không hiểu vì sao trong lòng thấy rất sốt ruột. Chỉ mong anh ấy đêm nay có thể trở về thôi.”
Từ lần trước Bành Vũ Hiên trên đường trở về xảy ra tai nạn, Chử Nhược Ân liền rất quan tâm đến việc lái xe của anh.
Lúc cô đang cầm di động, định ấn một dãy số dặn anh phái người chở về, đột nhiên từ ngoài cổng sáng rực ánh đèn xe, sau đó liền nghe thấy tiếng động cơ ngày càng gần.
Cô sửng sốt, trên mặt tươi cười. “Hẳn là Vũ Hiên về rồi.”
“Chị ra đón anh ấy đi.” Chử Nhược Ân thúc giục chị mình.
Chử Nhược Ân vội đi ra ngoài, lúc nhìn thấy người đến lại vô cùng kinh ngạc. “Vũ Thần, sao lại là anh?”
“Không chào đón anh sao?”
“Không, không phải. Chỉ là thấy hơi ngạc nhiên một chút thôi….Đã muộn thế này sao anh còn đến đây?”
“Trong lòng anh đang rất phiền muộn, hôm nay không muốn về nhà. Muốn tìm một chỗ nào đó yên lặng để bình tĩnh lại một chút. Không hiểu sao lại lái xe đến chỗ em.” Bành Vũ Thần thần sắc tiều tụy, ánh mắt vừa trống rỗng lại vừa cô đơn. Hắn vừa nói vừa đi vào trong nhà, kéo ghế ngồi xuống.
“Chị, anh ta chẳng phải là em trai của đại ca hay sao?” Chử Nhược Lâm giữ chặt tay chị gái, thấp giọng hỏi.
Cô có gặp qua anh ta một lần, đó là lúc anh ta đến chung cư đón chị Nhược Ân đến bệnh viện thăm anh Vũ Hiên.
“Ừ, anh ấy là em trai của Vũ Hiên, tên là Vũ Thần.”
“Anh ta không sao chứ?”
“Không sao đâu, em mau về quầy bar dọn dẹp nốt đi.” Đêm nay là ca trực của Nhược Lâm, phải trông coi quầy.
“Vâng.”
Đợi em gái đi xong, Chử Nhược Ân ngồi xuống trước mặt Bành Vũ Thần.
“Vì sao mà tâm tình anh lại không tốt vậy?”
“Nói ra dài lắm. Ở đây có rượu không?” Hắn muốn uống chút rượu, bày tỏ tâm trạng buồn bực hiện giờ của mình.
“Không có……A, đúng rồi, em họ của em làm ở trong công ty bia rượu, mấy hôm trước có đến đây quảng cáo sản phẩm, tặng em mấy chai bia hoa quả, anh có muốn không?”
“Chỉ cần là rượu đều tốt, mở giúp anh mấy chai, tính hết vào hóa đơn cho anh.”
“Không cần, tiền nong gì chứ!” Chử Nhược Ân đến quầy bar lấy ra hai chai bia, lại lấy thêm một khay đá bưng trở lại.
Tất nhiên, cô không quên lời của Vũ Hiên, phải cách xa Vũ Thần một chút, nhưng tâm tình Vũ Thần hiện tại không tốt, còn đặc biệt chạy đến đây, hẳn anh ta rất coi trọng cô,coi cô như bằng hữu. Làm sao cô có thể xem nhẹ anh ta đây?
Chử Nhược Ân ngày càng đến gần, vì vừa tắm xong nên trên người vẫn còn lưu lại mùi thơm rất dễ chịu khiến Bành Vũ Thần nhất thời mê mẩn, rượu còn chưa uống mà lòng người đã say.
Hắn đem tất cả nhất cử nhất động của Chử Nhược Ân đặt vào trong mắt, thấy cô gắp đá, rót bia vào cốc thủy tinh. Sau đó cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cốc, màu bia đỏ nhạt trộn lẫn mùi thơm của hoa quả lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Bành Vũ Thần nhanh chóng đón lấy cốc bia, loạng choạng đưa lên uống một ngụm. “Thơm quá, vẫn là em đối với anh tốt nhất.” Miệng hắn khẽ nhếch, một câu hai ý nhìn Chử Nhược Ân cười cười.
Mùi thơm trên người cô so với bia càng thơm hơn, càng mê người hơn. Mới nhấp vài ngụm, suy nghĩ của hắn đã lạc khỏi lý trí, nhịn không được tưởng tượng một Chử Nhược Ân đang khỏa thân trước mắt mình, từng đường cong quyến rũ lả lướt mê hoặc hắn, khiến cả cơ thể hắn dần dần nóng lên, vô cùng khó chịu.
Chử Nhược Ân không hề nghi ngờ gì, nhìn Bành Vũ Thần cười nói. “Em đương nhiên là tốt với anh rồi, anh là người nhà của Vũ Hiên, cũng là người nhà của em mà.”
Nhắc tới anh trai. ý cười trên mặt Bành Vũ Thần thu lại, trên mắt dấy lên lửa giận.
” Đêm nay anh ấy có trở về không?”
“Đã khuya rồi, chắc là không đâu. Có chuyện gì vậy?”
“Bởi vì nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt là do anh ta, phải nhân dịp anh ta không có ở đây mà nói xấu.”
Chử Nhược Ân sửng sốt một lúc, tò mò hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh trai anh từ sau khi tỉnh dậy liền không coi ai ra gì, căn bản anh ta chưa bao giờ xem anh là em trai cả. Anh ta đã có tất cả mọi thứ, tại sao vẫn còn khiến anh khổ sở, làm anh ở trước mặt cha khó xử không thôi?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn Bành Vũ Thần càng nói càng kích động, cô vội vàng hỏi.
“Anh trai anh, từ nhỏ đã thông minh hơn người, không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà trở thành một kiến trúc sư tài giỏi tầm cỡ quốc tế, cho dù anh có cố gắng thể hiện như thế nào, người mà cha anh lựa chọn để nối nghiệp công ty mãi mãi vẫn là anh trai, không phải anh! Hiện giờ, anh muốn tạo cho cha một bất ngờ lớn, tự mình lên kế hoạch, mua được một mảnh đất rộng lớn ở ven biển. Vốn nghĩ xây dựng một làng du lịch sẽ tha hồ kiếm ra tiền, muốn chứng minh cho cha anh thấy anh cũng có khả năng chia sẻ công việc với cha anh, không ngờ anh ta lại dẫn theo mấy kỹ sư địa chất đến kiểm tra, sau đó nói với cha anh rằng mảnh đất đó không thể xây nhà được, đây không phải là làm cho anh khó xử sao?”
Nói tới đây, phẫn uất lại dâng lên, ánh mắt Bành Vũ Thần tràn ngập sự không cam lòng cùng oán hận. Hắn buồn bực nâng cốc lên tu mạnh một hơi.
“Vũ Thần, anh uống chậm một chút!” Chử Nhược Ân lo lắng khuyên nhủ.
“Rốt cuộc là anh sai ở chỗ nào? Tại sao anh ấy cứ phải đối xử với anh như vậy?”
Chử Nhược Ân cảm thấy vô cùng kỳ quái. Theo cô biết, Vũ Hiên từ nhỏ đã bị người nhà xa lánh, người được cha mẹ yêu thương nhất chẳng phải Vũ Thần hay sao? Sao lúc Bành Vũ Hiên từ quỷ môn quan trở về, sự tình lại thay đổi ngược lại như vậy?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì Vũ Hiên quá tài giỏi, quá xuất sắc, quá nổi bật khiến cho Vũ Thần bất bình.
Nhìn Vũ Thần thổ lộ với mình những bất mãn, thân là bạn gái của Vũ Hiên, Chử Nhược Ân cũng chỉ biết nói mấy câu giảng hòa, muốn hòa hoãn những khúc mắc của hai người.
“Vũ Hiên có thể chỉ là có ý tốt muốn giúp đỡ anh thôi, đừng băn khoăn nhiều quá. Nếu trong lòng anh không thoải mái, em sẽ nói chuyện với Vũ Hiên, khuyên anh ấy đừng khiến anh khó xử nữa.”
“Nhược Ân, cũng là em hiểu chuyện, có lý nhất. Cảm ơn em đã nghe anh kể khổ, thật là một người giỏi lắng nghe.” Nhìn Chử Nhược Ân dịu dàng khuyên nhủ như vậy, cơn giận của Bành Vũ Thần cũng vơi đi phân nửa, vẻ mặt lại chuyển sang ôn hòa. “Đêm nay anh rất mệt mỏi, có thể ở lại đây không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Chử Nhược Ân cũng không mong anh em hai người không thoải mái với nhaum nếu có thể hóa giải ân oán, tránh xung đột là điều tốt nhất.
Chử Nhược Ân cười cười đứng dậy đi về phía quầy bar, lại thấy Chử Nhược Lâm đã ngủ gục trên bàn.
Cô cầm một chiếc chìa khóa phòng, xoay người đưa cho Bành Vũ Thần đang đứng phía sau.
Bành Vũ Thần nhận lấy chìa khóa, lại chạm vào bàn tay mềm mại của cô, tâm trí nhịn không được lại thất thường, nhiệt huyết sôi trào.
Hắn trộm đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, thấy cần cổ trắng trẻo nõn nà như gốm sứ, hắn thật muốn chạm vào cái cổ ấy, hôn xương quai xanh của cô, hít hà mùi thơm trên người cô….
Chử Nhược Ân không phát hiện ra ánh mắt khao khát của hắn, còn nhìn hắn ta cười nói. “Đúng rồi, anh đi theo cầu thang này lên trên tầng, đi tới cuối hành lang là phòng 205, anh ở trong đấy một đêm nhé.”
Hắn nghe xong liền di chuyển, nhưng mới bước được hai bước, cở thể lại lảo đảo, xiêu vẹo.
“Vũ Thần, anh không sao chứ?”
“Dạ dày anh không thoải mái, có chút buồn nôn….Ụ….” Vừa dứt lời , hắn liền nôn một trận.
“Thế này đi, anh lên phòng nằm trước, em đi pha cho anh một ly nước mật ong để giải rượu, đợi một lát em sẽ mang lên cho anh.”
Kỳ lạ,uống bia hoa quả mà cũng say được, tửu lượng anh ấy kém vậy sao? Chử Nhược Ân thầm nghĩ.
“CÁm ơn em!” Bành Vũ Thần xiêu vẹo bước lên bậc thang, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Mười phút sau, Chử Nhược Ân đi đến trước cửa phòng 205.
Cốc! Cốc!
“Vũ Thần, em là Nhược Ân đây.”
“Em vào đi!”
Chử Nhược Ân mở cửa. bưng một ly nước mật ong đi vào. Cô xoay người vừa đóng cửa vừa nói. “Em pha nước mật ong, anh uống thử xem….” Đi đến đầu giường, cô mới phát hiện hắn đang để trần nửa người trên, lưng dựa vào thành giường.
“Quần áo của anh…..” Chử Nhược Ân sửng sốt, vội dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Anh vừa nôn,bẩn hết quần áo rồi.” Hắn nói dối trơn tru, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn chằm chằm cổ áo cô. Những đường cong ẩn hiện đó, cơ thể mềm mại đó mà ở dưới thân hắn vặn vẹo, không biết sẽ tuyệt vời như thế nào…..
Bành Vũ Thần không khống chế được những suy nghĩ đó, tim liền đập mạnh, những mạch máu dưới thân sôi lên, chỉ muốn phát điên mà xé rách quần áo của cô….
“Ừm, vậy….anh có cần quần áo sạch không? Em…em đi lấy quần áo của Vũ Hiên cho anh.”
“Đừng đi…” Đột nhiên, hắn dùng lực giữ lấy cánh tay cô.
“Vũ Thần….” Chử Nhược Ân biến sắc, hoảng sợ nhìn Bành Vũ Thần. Chỉ thấy mắt hắn lóe lên tia dục vọng điên cuồng.
Chử Nhược Ân thấy sợ hãi, nhớ tới lời dặn của Vũ Hiên….Không được ở cùng một chỗ với Vũ Thần.
Chết rồi, hắn ta sẽ không phải như lời Vũ Hiên nói, là sói đội lốt cừu đi?
“Anh..anh làm cái gì vậy?”
“Anh vẫn còn rất giận anh Vũ Hiên, em ở lại nói chuyện với anh một chút đi.” Môi hắn nở nụ cười gian tà.
Chử Nhược Ân cảm thấy bất an vô cùng, cả người run rẩy, vừa không ngừng hít sâu để trấn tĩnh bản thân, vừa nghĩ cách thoát thân. “Anh em xô xát là chuyện bình thường, anh đừng để bụng. Anh ngủ một giấc thật ngon đi, tỉnh dậy sẽ không thấy so đo với ạnh ấy nữa.” Đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi, cầu xin hắn buông cô ra.
“Đêm nay ở bên cạnh anh, anh sẽ không so đo những chuyện trước đây với anh ta nữa.”
Chử Nhược Ân thấy Bành Vũ Thần bạo gan đưa ra điều kiện như vậy, trong khi tay mình bị hắn gắt gao giữ lấy, cô hiểu sự tình đã không thể khống chế được nữa, đành ra sức giãy dụa. “Đừng như vậy..Anh bỏ tôi ra đi, Vũ Hiên sắp trở về rồi.”
Nhưng cô càng giãy dụa, lại càng bị hắn giữ chặt.
Sức lực phụ nữ làm sao có thể đấu lại với một nam nhân đang như con dã thú lên cơn, trong lúc giằng co, cô bị hắn thô bạo đẩy ngã xuống giường. Bành Vũ Thần hoàn toàn mất đi lý trí đè lên người cô.
“Đừng lừa anh, đã muộn như vậy rồi, anh ta sợ chết nên đêm nay sẽ không trở về đâu. Em ngoan ngoãn hầu hạ anh đi, anh sẽ yêu em hơn anh ta, sẽ cho em hạnh phúc hơn anh ta…”
“Không, anh biết rõ trong lòng tôi chỉ có Vũ Hiên. Vũ Hiên…Vũ Hiên.” Trong cơn hoảng loạng, Chử Nhược Ân vừa gấp gáp đánh hắn, vừa ra sức kêu thật to tên Bành Vũ Hiên. Éo le thay chung cư hoàn toàn sử dụng chất liệu cách âm tốt nhất, trừ khi có người đến trước cửa phòng mới nghe thấy tiếng kêu của cô, còn không thì trời không thấu, đất không thưa.
Bành Vũ Hiên lại tốt hơn hắn?
Vì sao mọi người lại chỉ cần Bành Vũ Hiên mà không cần hắn?
Vừa nghe thấy cô gọi anh trai mình cầu cứu, Bành Vũ Thần liền giống như con dã thú lên cơn khát máu, vẻ mặt dữ tợn. Hắn ra sức hôn lên môi , lên cổ, lại vùi đầu xuống sâu hơn, bàn tay thô bạo xé rách chiếc áo trên người cô, vén váy cô lên, không ngừng xoa bắn, đè ép cô. Tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc.
Hắn không quan tâm cô đang không ngừng giãy dụa, cũng không quan tâm cô lệ rơi đầy mặt gào khóc kêu cứu,bàn tay hắn vẫn thô bạo trên người cô, lần tìm đến nơi tư mật.
“Đây là anh ta nợ anh. Em hãy hưởng thụ vui vẻ đi….” Hắn đắc ý ngồi dậy, vội vàng cởi bỏ quần mình, trên mặt nở nụ cười chói mắt.
“Á……”
Đột nhiên, một trận đau đớn truyền từ bộ hạ lên khiến hắn kêu thành tiếng.
Thì ra, Chử Nhược Ân thừa dịp hắn cởi quần, dùng hết sức tông đầu gối vào nơi tử huyệt của hắn.
Hắn kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy bộ phận quan trọng của mình. “Chết tiệt! Em dám đối xử với tôi như vậy?”
Cô hoảng hốt trở dậy, chạy thật nhanh ra mở cửa, nhưng chạy chưa được vài bước thắt lưng đã bị giữ chặt, cả người bị một lực mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt.