Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 1: Chương 1




Đó là một đêm ấm áp khác thường vào tháng 7, nhưng tôi vẫn rùng mình khi đứng trên sân thượng đá xám lớn bên ngoài căn hộ của mình. Tôi nhìn bao quát thành phố San Francisco hoa lệ với một khẩu súng dí vào thái dương.

- Chết tiệt – Tôi lẩm bẩm, chỉ là cảm tính thôi, nhưng hợp lý và chính xác. Tôi nghĩ vậy.

Tôi nghe thấy tiếng con chó Martha đáng yêu đang rên ư ử. Tôi quay người lại và thấy nó đang nhìn mình qua cửa kính dẫn thẳng ra sân thượng. Nó biết có gì đó không ổn.

- Ổn cả mà. Nằm xuống đi, Martha – Tôi nói với qua cánh cửa.

Martha không nhúc nhích và cũng không nhìn đi chỗ khác. Nó là một người bạn tốt và trung thành – người luôn ấp ủ cho tôi yên giấc trong suốt sáu năm qua.

Khi nhìn vào mắt con chó giống Border xứ Ê-cốt ấy, tôi đã nghĩ mình nên vào trong gọi mấy cô bạn gái. Claire, Cindy, và Jill sẽ có mặt gần như ngay lập tức sau khi tôi gác máy. Họ sẽ nắm chặt tay tôi, ôm ghì tôi và nói tất cả những điều tốt lành như: Cậu thật đặc biệt, Lindsay. Mọi người đều mến cậu, Lindsay.

Có điều chắc chắn rằng tôi sẽ biến khỏi đây vào đêm mai hoặc đêm ngày kia. Tôi chỉ không thấy đường ra khỏi đống hỗn độn này thôi. Tôi đã nghĩ hàng trăm lần. Tôi có thể suy nghĩ cực kỳ hợp lý, nhưng rõ ràng cũng rất dễ xúc động – đó là điểm mạnh của tôi với tư cách là một thanh tra cảnh sát thuộc Sở cảnh sát San Francisco. Một sự kết hợp hiếm có, và tôi cho rằng đấy là lý do giúp tôi thành công hơn bất kỳ người đàn ông nào ở Homicide. Tất nhiên, chẳng có ai ở đấy sẵn sàng lấy súng tự bắn tung đầu mình ra. Tôi lướt nhẹ nòng súng ổ quay xuống má, rồi lại đưa lên thái dương. Lạy chúa tôi, tôi nhớ tới bàn tay Chúa, của Đấng cứu thế, khiến tôi muốn hét lên.

Những hình ảnh lướt nhanh trong tâm trí tôi đến mức không thể nắm bắt được. Những kẻ giết người trong tuần trăng mật kinh hoàng làm cho cả thành phố khiếp sợ, hòa lẫn với hình ảnh rất gần của mẹ tôi và thậm trí cả một vài hình ảnh lóe sáng về bố tôi. Và những cô bạn gái tốt bụng của tôi: Claire, Cindy, và Jill – một câu lạc bộ điên rồ. Tôi thậm trí còn mường tượng thấy chính mình theo đúng kiểu mà trước đây tôi từng thế. Chẳng có ai nghĩ rằng tôi trông giống một thanh tra, một nữ thanh tra duy nhất trong toàn Sở cảnh sát San Francisco. Các bạn của tôi luôn nói tôi phần nhiều trông giống Helen Hunt đã kết hôn với Paul Reiser trong Mad About You (Điên dại vì em). Tôi đã từng kết hôn một lần. Tôi không phải là Helen Hunt và chồng tôi chắc chắn cũng không phải là Paul Reiser. Điều này thật khó khăn, tồi tệ và sai trái. Không giống tôi chút nào. Tôi vẫn cứ xem xét về David và Melania Brandt, cặp vợ chồng đầu tiên bị giết tại Phòng cao cấp ở Khách sạn Grand Hyatt. Tôi nhìn thấy căn phòng khách sạn khủng khiếp ấy, nơi họ phải chết một cách vô nghĩa.

Câu chuyện mới chỉ bắt đầu.

Những đóa hồng rực rỡ tràn ngập các dãy phòng khách sạn – một món quà tuyệt vời.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Liệu có một gã may mắn hơn ở đâu đó trên hành tinh này không, David Brandt đã nghĩ như vậy khi vòng tay ôm Melanie, cô dâu mới của mình. Nơi nào đó ở Yemen – có thể đó là một anh chàng nông dân thể hiện lòng tôn thờ thánh Ala bằng con dê thứ hai của mình. Nhưng chắc chắn tất cả việc đó không xảy ra ở San Francisco.

Đôi vợ chồng trông ra ngoài từ phòng khách cao cấp ở Grand Hyatt, họ có thể thấy ánh sáng của Berkeley ở phía xa xa, Alcatraz, những đường nét duyên dáng của cây cầu Cổng Vàng.

- Không thể tin được. Em sẽ chẳng đổi ngày hôm nay lấy bất cứ thứ gì – Melanie tươi cười rạng rỡ.

- Anh cũng thế. Vậy, có khi chúng ta không nên mời bố mẹ anh tới – Anh chồng thì thầm vậy và họ phá lên cười vui vẻ.

Chỉ vài phút trước họ còn phải chào từ biệt những vị khách cuối cùng trong số ba trăm khách của cả hai họ trong phòng khiêu vũ ở khách sạn. Lễ cưới cuối cùng cũng kết thúc với bữa tiệc thịnh soạn, khiêu vũ, rượu tràn ly và những nụ hôn bên chiếc bánh cưới. Giờ chỉ còn hai người với nhau. Họ đã 29 tuổi và cả cuộc đời còn dài phía trước.

David với lấy chai sâm banh, rót hai ly mà anh đã đặt trên bàn quét sơn bóng nhoáng.

- Nâng cốc chúc mừng người đàn ông may mắn thứ hai nào?

- Thứ hai sao? – Cô dâu mỉm cười hỏi lại với giọng giả vờ sốc – Thế ai là thứ nhất?

- Một gã nông dân với hai con dê. Anh sẽ kể em nghe sau – Và họ vòng tay nhau, cùng uống một hơi dài.

- “Anh có cái này dành cho em”. Đột nhiên David nhớ ra.

Anh đã tặng Melanie một chiếc nhẫn kim cương năm cara hoàn hảo mà anh biết rằng cô đeo nó chỉ để làm hài lòng họ hàng và bạn bè thân thuộc của anh. Anh đi tới chiếc áo vét tuxedo đang vắt trên lưng ghế cao rồi quay trở lại với một chiếc hộp từ Bulgari.

- Không, David. Anh chính là món quà dành cho em rồi – Melanie phản đối.

- Cứ mở ra xem đi. Là thứ em thích đấy.

Cô mở chiếc hộp. Bên trong hộp nhỏ bằng da lộn là một đôi khuyên tai, với những vòng bạc lớn bao quanh hình mặt trăng kỳ lạ làm bằng kim cương.

- Chúng thể hiện tấm lòng của anh với em.

Melanie ướm thử đôi khuyên tai. Rất hợp với cô, thật hoàn hảo như chính cô vậy.

- Em yêu – David thì thầm.

Họ trao nhau những nụ hôn, và anh bắt đầu lần kéo chiếc phécmơtuya nơi bộ váy của cô, khiến chiếc cổ áo rơi xuống đến vai. Anh hôn lên cổ, lên ngực cô dâu.

Có tiếng gõ cửa.

- Rượu sâm banh đây ạ - Tiếng từ bên ngoài vọng vào.

Trong phút chốc, David đã định la lên “Cứ để đấy”. Cả buổi tối, anh đã nóng lòng muốn tháo bỏ lớp quần áo ra khỏi đôi vai trắng mịn của vợ.

- Ôi, ra nhận đi nào. Em sẽ đeo khuyên tai nhé – Melanie thì thầm, đu đưa đôi khuyên tai trước mặt anh.

Cô thoát ra khỏi vòng tay ghì chặt của chồng, đi về phía phòng tắm, một ánh cười hiện trong đôi mắt nâu ướt. Chúa ơi, anh yêu đôi mắt ấy.

Khi bước ra cửa, David đã nghĩ rằng anh sẽ không đổi địa vị này với bất cứ ai trên thế giới.

Thậm trí không với cả con dê thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.