Lời khẳng định của Jacobi giống như một khuỷu tay thúc vào bụng tôi. Cũng chính lúc đó nó đã xóa bỏ mọi nghi ngờ của tôi.
Kathy Kogut, Sparrow Ridge, rượu sâm panh Clos du Mesnil. Giờ đây Jenks có liên quan tới cả ba vụ giết người.
Ông ta chính là gã râu đỏ.
Tôi muốn chạy đến và thách thức Jenks, nhưng tôi biết tôi không thể. Tôi muốn tiến lại gần, nhìn thẳng và xoáy sâu vào đôi mắt tự mãn của ông ta, để ông ta biết rằng tôi đã biết mọi chuyện.
Cùng lúc ấy, một cảm giác nghẹn thở xuất hiện trong lồng ngực tôi. Tôi không biết liệu nó có phải là một sự thoáng qua của sự buồn nôn hay là sự giải phóng cơn thịnh lộ bị kìm nén trong tôi.
Dù nó là gì đi nữa, tôi biết tôi phải xả ra.
- Em phải đi – tôi nói với Raleigh.
Tôi thấy sợ hãi.
Anh ấy trông ngạc nhiên và lúng túng khi tôi đi ra.
- Này, tôi nói gì sai sao? – Tôi nghe thấy Jacobi nói.
Tôi vớ lấy chiếc áo khoác và ví của mình rồi chạy xuống các bậc thang để xuống đường. Máu trong người tôi chảy loạn lên giống như một con quay giận dữ. Mồ hôi lạnh toát bất chợt đầm đìa khắp người tôi.
Tôi chạy ra ngoài, hòa vào thời tiết lạnh lẽo, bắt đầu đi bộ thật nhanh xuống phố.
Tôi không biết mình sẽ đi đâu. Tôi cảm thấy giống như một vị khách du lịch nước ngoài đang đi lang thang ở một thành phố lần đầu tiên ghé thăm. Chẳng bao lâu sau, có những đám đông, những cửa hàng, những người vội vã lao đi, những con người chẳng biết gì về tôi. Tôi muốn tự thả lỏng mình trong vòng vài phút. Starbusks, Kinko’s, Empress travel. Những cái tên quen thuộc chợt thoáng qua.
Tôi cảm thấy buồn rầu bởi một sự thôi thúc duy nhất và không thể kìm nén. Tôi muốn nhìn vào mắt ông ta.
Trên đường Post, tôi thấy mình đang đứng trước một hiệu sách Borders. Tôi đi vào.
Đó là một hiệu sách rộng và thoáng, sáng sủa với những giá sách có tất cả những quyển sách hiện hành. Tôi không hỏi mà chỉ nhìn. Tôi phát hiện ra thứ tôi đang tìm trên một cái bàn trước mặt tôi.
Phần của kẻ mạnh. Có thể là năm mươi bản in, dày, màu xanh sáng, một số được xếp thành chồng, một số để lung tung.
Phần của kẻ mạnh của tác giả Nicholas Jenks.
Ngực tôi vỡ tung ra. Tôi cảm thấy như đang hiểu thấu một sự thật không thể nói ra nhưng chắc chắn không thể chối cãi. Một nhiệm vụ, một mục tiêu. Đây chính là lý do tại sao tôi lại là một thanh tra.
Tôi cầm lấy một bản in cuốn sách của Jenks và nhìn vào bìa sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào tên sát nhân những cô dâu và chú rể. Tôi chắc chắn về điều ấy.
Đó là một bức hình khuôn mặt Nicholas Jenks, sắc như cạnh của một viên đá, khuôn mặt đó nói với tôi như vậy. Đôi mắt nâu, lạnh lùng và khô khan, tự chủ.
Và còn một thứ nữa.
Mái tóc đỏ, điểm những sợi nâu.