Giờ đây chúng tôi đang ăn mừng.
Lúc đó là cuối ngày, cái ngày mà tôi đã chờ đợi từ lâu, và tôi đã gặp các cô gái để uống mừng ở quán Susie.
Chúng tôi đã chiến thắng vụ này. Nicholas Jenks đã bị buộc tội. Không tại ngoại. Không có sự xem xét của tòa án. Bốn chúng tôi đã chiến thắng vụ án đó.
- Cốc này là dành cho Nhóm nữ điều tra các tội ác giết người – Cindy vui mừng với vại bia giơ cao trong không khí.
- Không phải là tệ đối với những người phục vụ công chúng một giới nhỉ – Claire đồng ý.
- Jenks đã gọi mình là gì nhỉ? Tôi lắc đầu và mỉm cười – Một con chó cái lạnh lùng ư?
- Mình có thể làm một con chó cái lạnh lùng – Jill nói và cười toe toét.
- Vì những con chó cái của thế giới và những người đàn ông không thể lay động được chúng ta, Cindy nâng cốc.
- Hãy nói câu này vì chính cậu thôi – Claire nói – Edmund lay động được mình đấy chứ.
Tất cả chúng tôi đều cười và chạm cốc.
Nhưng tôi thở dài và nói:
- Mình muốn tìm thấy một vũ khí giết người. Và tôi muốn đóng chặt ông ta với vụ thứ hai.
- Khi mình giải quyết xong vụ này với ông ta đã – Jill kéo mạnh ly bia và nói – cậu không cần phải lo lắng về thời gian của ông ta có trùng khớp với vụ án thứ hai hay không.
- Cậu đã nhìn thấy Jill chặt đứt yêu cầu tại ngoại của luật sư ông ta rồi đúng không? Cindy nói với sự ngưỡng mộ
- Cậu nhìn thấy gương mặt ông ta lúc đó đúng không? – Những ngón tay cô ấy làm thành cái kéo – Cắt, cắt, cắt, cắt, cắt. Cắt thẳng tinh hoàn của ông ta. Người đàn ông đó bị bỏ đứng đó trong bộ quần áo với cái dương vật chỉ còn 6 centimét.
Tất cả chúng tôi đều cười. Cái mũi có vẻ hiền dịu của cô ấy nghênh lên khi cô ấy nói “Cắt, cắt, cắt”.
- Nhưng không có vũ khí thì động cơ của hắn vẫn cần điều tra, tôi nói.
- Hãy nguyền rủa động cơ của hắn đi, cô bé! – Claire la lên – Thế là tốt lắm rồi.
Jill đồng ý.
- Tại sao động cơ của hắn ta không thể chỉ đơn giản là vì hắn ta là một kẻ khốn kiếp bệnh hoạn? Hắn ta đã có tiền sử ác dâm từ nhiều năm trước. Hắn ta đã đối xử tàn bạo với ba người phụ nữ mà chúng ta biết. Mình chắc chắn nhiều chuyện nữa sẽ được khám phá khi phiên tòa kết thúc.
- Cậu đã nhìn thấy tên khốn kiếp ấy rồi, Lindsay – cô ấy tiếp tục – Ông ta thật điên rồ. Thế giới hoàn hảo bé nhỏ của ông ta bị chao đảo, và ông ta trở nên điên loạn. Sáng này, ông ta trông như thể ông ta sắp cắm một cái kìm chết người vào cổ họng cậu vậy.
Jill cười toe toét với cả nhóm:
- Lindsay đã nhìn trừng trừng ông ta như thể muốn nói “Hãy loại bỏ sự đốn mạt ấy khỏi mặt tôi” vậy.
Họ đang chuẩn bị nâng cốc về phía tôi – người cảnh sát anh hùng lạnh lùng, người luôn mang danh là người duy nhất đã tóm gọn Jenks – khi chợt nhận ra rằng tôi không bao giờ có thể làm việc đó mà không có họ. Không phải là những dây thần kinh thép của tôi tiếp tục công việc trong phòng thẩm vấn mà là móng vuốt của căn bệnh đã nén chặt sinh lực của tôi. Tôi vẫn che giấu điều này, chưa bao giờ chia sẻ, thậm chí cả với những người đã trở thành những người bạn thân nhất của tôi.
- Chuyện đó không phải là về Jenks đâu – tôi nói.
- Chắc chắn là như vậy rồi.
- Mình không nói đến cuộc chạm chán. Mình muốn nói đến chuyện xảy ra sau đó cơ – tôi ngừng lại – Lúc mình gần như gục ngã. Điều đó không phải là vì Jenks đâu.
Họ vẫn cười, trừ Claire, nhưng rồi lần lượt họ bị vẻ nghiêm trang trong mắt tôi báo động. Tôi nhìn quanh bàn và kể cho họ nghe về căn bệnh đang ăn hết những tế bào hồng cầu của tôi, và rằng tôi đang chiến đấu với nó trong ba tuần nay. Những lần truyền hồng cầu và lượng hồng cầu của tôi đang giảm dần. Tôi đang ngày càng yếu đi.
Tôi đã bắt đầu mạnh mẽ, giọng nói chắc khỏe, bởi vì vụ án đó là một phần của cuộc đời tôi trong những tuần qua, nhưng khi tôi đã hoàn thành nó, tôi lại đang nói bằng giọng điệu trĩu nặng, sợ hãi. Tôi đang chớp mắt để cố che đi những giọt nước mắt.
Jill và Cindy vẫn ngồi đó, bối rối và im lặng bởi không thể tin vào điều vừa nghe thấy.
Sau đó, có ba bàn tay với về phía tôi. Bàn tay của Cindy, của Jill và cuối cùng và ấm áp nhất là của Claire. Một lúc lâu không ai nói gì. Họ chẳng cần phải nói.
Cuối cùng, tôi mỉm cười, kìm nén nước mắt.
- Nó không giống như việc một cảnh sát đến và làm hỏng bữa tiệc khi mọi sự đang diễn ra tốt đẹp đấy chứ.
Câu đùa phá tan sự căng thẳng, phá tan sự mơ hồ bất chợt xuất hiện.
Họ không bao giờ nói “Chúng mình ở bên cậu”. Họ không bao giờ nói với tôi rằng:”Cậu sẽ ổn thôi”. Họ không cần phải nói.
- Chúng ta định ăn mừng cơ mà – tôi nói.
Sau đó tôi nghe thấy giọng của Jill, giọng nói đầy thất vọng, không vui vẻ và như đang thú nhận.
- Khi mình còn là một bé gái, mình ốm rất nặng. Mình đã ở trong cũi và trong các bệnh viện trong suốt thời gian từ bốn đến bảy tuổi. Chuyện đó đã chia cắt bố mẹ mình, đã phá vỡ cuộc hôn nhân của họ. Họ đã chia tay nhau ngay khi mình khá hơn. Mình đoán đó là lý do mình luôn cảm thấy mình phải mạnh mẽ hơn và giỏi hơn bất kỳ người nào khác. Đó là lý do tại sao mình luôn phải chiến thắng.
- Chuyện đó bắt đầu ở trường trung học, Jill tiếp tục.
Tôi không biết chắc chắn cô ấy đang muốn nói đến chuyện gì.
- Mình không biết liệu mình có đủ tốt không. Mình đã từng… – cô ấy mở cúc ở cổ tay áo và gấp ống tay áo qua khuỷu tay – Mình không bao giờ cho ai nhìn thấy những vết này ngoại trừ Steve.
Những cánh tay của cô ấy đầy sẹo. Tôi biết chúng là cái gì – những vết tự rạch. Jill đã từng là một người tự cắt thịt mình!
- Điều mình muốn nói đó là cậu phải chiến đấu với nó. Cậu chiến đấu với nó, và chiến đấu, chiến đấu… và mỗi khi cậu thấy nó mạnh hơn, thì cậu phải chiến đấu với nó mạnh mẽ hơn một chút.
- Mình đang cố gắng – tôi thì thầm, giọng tôi đang nghẹn lại – mình đang thực sự cố gắng.
Giờ đây tôi đã biết điều gì đã thôi thúc cô ấy, điều gì ở đằng sau cái nhìn lạnh lùng ấy. Nhưng bằng cách nào?
Đôi tay Jill nắm chặt tay tôi. Những giọt nước mắt long lanh trong mắt cả hai chúng tôi.
- Giống như với Jenks ấy, Lindsay à – cô ấy nói – Chỉ cần cậu không để nó chiến thắng cậu.