Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 2: Chương 2: Người này có bệnh




Tháng chín, rốt cuộc em trai hè cũng chịu được đến lúc thay ca, nhưng chị gái thu vẫn còn tung tăng ngắm phong cảnh trên đường, rốt cuộc cũng phải đi học đại học.

Vốn chưa bao giờ đi xa khỏi nhà Lý Mật tính một mình đi đến trường học, như để đánh dấu sự trưởng thành của cô, nhưng cả gia đình lại ồn ào muốn đưa cô đến trường học, Lý Mật biết mấy người này còn có dụng ý khác, là muốn đi du lịch. Cô nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, ba mẹ nắm giữ kinh tế là nguồn sống của mình, thằng em trai 14 năm làm chân chó cho cô, ai cũng không đắc tội nổi.

Thôi, vậy thì đi cùng nhau.

Đám đông ồn ào ở nhà ga khiến đầu óc Lý Mật hơi choáng váng, mất sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng lên tàu, ngồi vào chỗ của mình. Ba mẹ lấy cổ vịt đã chuẩn bị trước ra, hai người vừa xem phim vừa gặm cổ vịt, không thể nghi ngờ hai người họ là đang đi nghỉ phép, thằng em trai mới ba phút đã lôi kéo được nam sinh nhỏ ngồi bên cạnh, bắt đầu hành trình chơi trò chơi trên điện thoại di động.

Lúc Lý Mật đang ngẩn người, một bóng đen đứng ở bên cạnh cô. Quay đầu nhìn, đúng là “Nghiệt duyên”, Doãn Nhất Hàng.

“Bên trong, chỗ ngồi của tôi”, mặt than.

Lý Mật đứng dậy, đi ra cho anh vào đi.

“Thật là trùng hợp, hai chúng ta lại có thể đi cùng một chuyến tàu” Lý Mật vẫn không chịu được bầu không khí im lặng trong thời gian dài, mở miệng.

“Không khéo, thời gian tựu trường của hai chúng ta giống nhau, ở đây mỗi ngày chỉ có chuyến tàu này đi đến thành phố A, hơn nữa chuyến này của chúng ta đều sẽ ở chung trong toa tàu này, tôi đã đoán sẽ gặp được cậu”

Lý Mật mở bình nước ra, uống hai ngụm lớn, bây giờ cô cần tỉnh táo lại, cô không nên mở cái miệng này mà.

Lý Mật rút ra một kết luận: Người này không bình thường.

Ba mẹ ngồi ở đối diện đánh hơi được mùi vị bát quái, tắt phim truyền hình trên TV, quan sát từ đầu đến chân Doãn Nhất Hàng, hoàn toàn không thấy ánh mắt giết chóc của Lý Mật, còn nhiệt tình hỏi: “Mật Mật, đây là ai vậy”

Lý Mật thật muốn nhét cái cổ vịt vào trong miệng ba mẹ, miễn cưỡng nói: “Bạn học cao trung”

“Vậy con thi vào đại học nào?” Ba mẹ chĩa mũi nhọn thẳng vào Doãn Nhất Hàng.

“Cô chú, con học cùng trường đại học với Lý Mật” Ngược lại lúc này bộ dạng của Doãn Nhất Hàng rất ngoan ngoãn.

“Ôi chao ôi, thật tốt quá, Mật Mật của chúng ta, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, đi học đại học còn phải được cô và ba của nó đưa đi, đúng lúc hai đứa học cùng trường đại học, trước đó đã quen thuộc, sau này có thể chăm sóc nhau” Mẹ Lý Mật phát huy trọn vẹn đặc tính từ xưa đến nay của phụ nữ trung niên.

Lý Mật vô cùng muốn nhảy ra khỏi chuyến tàu từ cửa sổ: Cô và tên mặt than này không hề quen biết.

Sau bảy, tám tiếng mơ màng, cuối cùng cũng đã tới thành phố xa lạ này, Lý Mật bị ba mẹ ở phía đối diện đã thu dọn xong đánh thức, trong dòng người như thác đổ cô bị đẩy xuống xe.

“Mật Mật, ba mẹ còn có em trai phải nhanh chóng đi đến thắng cảnh S, con tự đi đến trường học đi, sau đó chúng ta sẽ tới gặp con” Mẹ lộ ra vẻ mặt con có thể.

“Mẹ, con có phải là con ruột thật không hay là được mẹ nhặt trong thùng rác” Lý Mật kéo vali hành lý uất uất ức ức.

“Bảo bối à, chúng ta sắp không kịp giờ rồi, bên kia không phải là bạn học của con sao, hai con đi với nhau là được rồi, chúng ta đi trước” Ba mẹ và thằng em trai chợt biến mất trong biển người mênh mông.

Lý Mật quay đầu tìm Doãn Nhất Hàng mới vừa rồi vẫn còn đứng ở bên cạnh cô, hay lắm, chỉ còn lại hơi ấm trong không khí.

Cô gửi tin nhắn cho Doãn Nhất Hàng: “Cậu đã đi rồi?”

“Đi”.

“Tại sao không đợi tôi?”

“Cậu không nói tôi đợi.” Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn L.ê Q/uý Đ(ôn)

Những lời này khiến Lý Mật bối rối mấy phút, không phải chuyện hiển nhiên sao? Hay là cô yêu cầu quá cao về quy tắc xã giao trong xã hội.

Mười phút sau, tin nhắn của Doãn Nhất Hàng lại hiện trên màn ảnh: “Cấp độ sâu hơn mà nói, ba mẹ cậu vừa ý tôi, bọn họ đi trước là muốn tạo cơ hội cho hai ta, nhưng tôi không có hứng thú với cậu, cho nên không cần cơ hội này, vì vậy rời đi trước.”.

Lý Mật cảm thấy lửa giận đã đốt tới đỉnh đầu của cô: Tôi mới là người nhìn cậu là thấy chướng mắt. Cô tắt hộp thoại, không có trả lời lại.

Những kiểu người Lý Mật đã gặp trong cuộc sống vẫn chưa đủ phong phú, cô cảm thấy người này có bệnh, còn không hề nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.