Lý Mật trở về trường học, ba người bạn cùng phòng lập tức xông tới hỏi như thế nào, cô cười nói rất tốt, chỉ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Không phải Lý Mật cố ý muốn gạt họ, chỉ là cô hơi mệt, có một số việc nói ra cô sẽ mệt mỏi hơn.
Ở bên một người đã lâu, sẽ quen với sự tồn tại của anh ta. Mỗi ngày Lý Mật vừa tỉnh lại sẽ sờ điện thoại di động theo bản năng muốn gửi cho Ngụy Minh một lời chào buổi sáng, nhưng mở hộp thoại ra, cô nhìn thấy những tin nhắn kia, mới có thể ý thức được mình đã không có bạn trai.
Trong một tuần đầu tiên, vô số lần Lý Mật nảy sinh ý tưởng gửi tin nhắn cho Ngụy Minh, không có nội dung cụ thể, chỉ muốn gửi, cảm giác trống rỗng đó bức ép cô, khiến cho cô không biết nên chạy trốn đi đâu. Trong cơn tức giận cô cũng muốn xóa Ngụy Minh, tay run một cái, cô cảm thấy tại sao mình phải nhận thua, có một ngày tôi sẽ quên đi tên của anh, tôi muốn nhìn anh bị tôi quên lãng.
Một tuần lễ sau, rốt cuộc Lý Mật cũng bỏ được thói quen gửi tin nhắn cho Ngụy Minh, chưa hoàn toàn từ bỏ, nhưng mà không bị hành hạ như vậy nữa. Hơn nữa cô cũng nói chuyện chia tay cho ba người bạn cùng phòng biết.
"Cái thứ không phải người này" Cô bạn Tứ Xuyên tức giận mở miệng mắng to.
"Tiểu Mật, cậu đừng đau lòng, về sau cậu có thể tìm được người tốt hơn" Cô bạn Tô Châu vẫn dịu dàng như nước.
"Loại người như vậy, không có cũng được, Tiểu Mật của chúng ta tốt như vậy, cậu ta không xứng" Cô bạn Đông Bắc đi tới ôm lấy Lý Mật.
"Sớm nói với cậu rồi, đừng… quá tốt với đàn ông! Cậu nhìn con yêu tinh nhỏ kia hành hạ cậu ta hơn hai năm, cái này gọi là gì, cậu ta im lặng trả giá, người ta nhận ra, rồi vui vẻ về với nhau đó, chỉ có cậu ngây thơ đan khăn quàng cổ cho người ta" Cô bạn Tứ Xuyên chỉ kém lật bàn.
Lý Mật cảm thấy hình như thật sự con người có thể lớn lên trong nháy mắt, trước kia cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mệt mỏi và không đáng giá, không cần phải nóng nảy hay đau khổ vì loại người này.
Lý Mật cười kéo tay cô bạn Tứ Xuyên, "Vật cạnh thiên trạch (vật đổi sao dời), tớ là kẻ ngốc nên đáng đời bị lừa gạt”, nhưng chỉ có thể làm kẻ ngốc một lần, nếu nhiều lần thì nên vào bệnh viện.
"Cậu còn biết cậu ngốc, tớ không nên yên tâm mà giao cậu cho anh ta......" Cô bạn Tứ Xuyên vẫn rống giận như cũ.
Người trưởng thành có phải đều không thích ăn quà vặt hay không? Nhìn trái cây, bánh ngọt và chocolate chất đống trong ngăn kéo, Lý Mật một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, đưa hết cho cô bạn thích ăn đồ ngọt ở phòng ký túc xá bên cạnh, cô bạn nghiêng đầu hỏi Lý Mật: "Gần đây có phải thất tình hay không? Bằng không sao không bảo vệ đồ ăn nữa, còn chủ động hiến đi”.
Lý Mật cong mắt, "Tớ trưởng thành rồi, đồ ăn vặt là thứ cho người bạn nhỏ như cậu ăn”, nói xong trịnh trọng vỗ vỗ bả vai cô bạn phòng bên, một giây đồng hồ sau đó liền chạy ra ngoài, để lại cô bạn ngây người ở trong phòng.
"Tiểu Mật, sao đã hơn một tháng cậu vẫn không ăn cơm, cậu, muốn tu tiên sao" Cô bạn Đông Bắc trực tiếp nhét một cái đùi gà vào trong chén Lý Mật.
"Cậu không biết sao, Tiểu Mật gầy mười cân (5kg)" Giọng của cô bạn Tô Châu quá nhỏ, thiếu chút nữa đã bị nhấn chìm trong tiếng ồn ở phòng ăn.
"Cái gì, Lý Mật, cậu không muốn sống nữa sao, tớ thấy gần đây mặt cậu rất xanh xao, muốn xuống đất đúng không, mau ăn cho tớ" Cô bạn Tứ Xuyên lại đưa một cái đùi gà qua.
Nhìn ba cái đùi gà, Lý Mật chỉ muốn đụng đụng vào đậu hũ bên cạnh.
Cuộc thi tháng vào tháng sáu, tất cả mọi người bận rộn học tập, không giành được chỗ trong thư viện, Lý Mật không thể làm gì khác hơn là cùng ba con chó nhỏ học tập ở ký túc xá, thuận tiện thiên vị dạy thêm cho các cô.
Đang cúi đầu đọc sách Lý Mật bị âm thanh thông báo của điện thoại di động làm giật mình, cô cầm điện thoại di động lên, tin nhắn của Doãn Nhất Hàng, đây cũng là một người khiến cho Lý Mật nhức đầu.
Cô mở điện thoại di động ra, là print screen (chụp màn hình), print