Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Chương 6: Chương 6




Rốt cuộc là phạm phải sai lầm với ngừơi nào, dẫn đến tình huống hiện tại? Tất Ngọc Nhi nghi hoặc nghiêng đầu, vắt hết óc suy nghĩ, Khúc quản lí cho tới bây giờ cũng không phải cô lo lắng chọn ngừơi kết giao, vì cái gì hắn kiên trì muốn cô làm...... bạn gái của hắn?

Hắn là trúng tà, hay là tinh thần mơ hồ?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quái......

Nhìn hắn đứng đắn như vậy lại dùng phương thức hôn cô nhiệt tình như vậy, còn như là gặm xương cốt, cắn môi cánh hoa của cô.

Cô không khỏi vuốt môi, đồng thời máu cũng hướng trên mặt xông lên.

“Mặt cậu thật là đỏ. Làm sao vậy?” Đường Thành Ân miễn cưỡng cười nói.

“Không...... Không có gì.” Cúi đầu, lau chén đĩa đã được chà lau qua tám trăm lần.

“Không...... Không có chuyện gì mới là lạ.” Đường Thành Ân học bộ dạng cà lăm của cô.

“Đường Thành Ân ——” cô tức tối gào thét.

“Cũng đã giữa trưa, Khúc đại soái vì cái gì còn không qua đây?” Đáng tiếc, tuy nói là chồng cuả bằng hữu, không thể đùa giỡn, nhưng thân là bình hoa sẽ có trách nhiệm là muốn điểm tô đẹp cho không gian, xem ra hắn không có nhận thức việc ấy chút nào, sẽ giáo dục.

“Hắn buổi chiều mới có thể đến.”

“A đó...... Mặt lại đỏ đó! Thật ngọt ngào a!”

“Câm miệng.”

“Mình xem ra thế nào cũng muốn đến Đài Bắc công tác.” Đường Thành Ân gật đầu, đứng đắn nói: “Tất Ngọc Nhi.” Vắt qua bờ vai của cô, “Làm được lắm.”

“Đừng làm rộn!”

“Điện thoại vang lên, cậu đổi tiếng chuông a?”

Mặt của cô nhịn không được đỏ hồng, đó là Khúc Túc ngày hôm qua kiên quyết giúp cô đặt ra, cầm lấy điện thoại, nhắm đầu trốn vào trong phòng bếp.”Uy, có...... Chuyện gì?” Cô chột dạ che microphone, sợ bị người nghe thấy.

“Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?” Tiếng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

“Có thể a!” Thân phận bạn gái rất không quen, cả ngừơi không được tự nhiên, “Chỉ là em cảm thấy...... Anh từ nay về sau ít gọi cho em có vẻ khá.”

“Vì cái gì?” Khúc Túc ở điện thoại một chỗ khác, đem lưng dựa vào lưng ghế da.

“Bởi vì em sợ anh không có rảnh.” Cô nghe ra được hắn không thoải mái, nhanh nhẹn thay đổi từ nói.

“Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, ngược lại là so với thời gian của em không nhất định.” Khúc Túc dừng một chút, “Em từ nay về sau gọi cho anh là tốt nhất.”

“Em...... Em gọi cho anh?”

“Không muốn sao?”

“Không...... Không chuyện này.”

“Nếu không có nhận được của điện thoại của em, anh sẽ cho là có sự việc phát sinh, có lẽ sẽ trực tiếp đến Tân Trúc tìm em.” Hắn giọng điệu bình thường quẳng xuống uy hiếp.

“Em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh ngại phiền toái, còn muốn bớt thời giờ tiếp nhận điện thoại của em, ha ha a......” Cô gượng cười.

“Trong tiệm đang bận sao?”

“Gần như vậy.”

“Buổi chiều ngoan ngoãn đợi ở trong tiệm, không nên chạy loạn.”

“Được, tạm biệt.” Chấm dứt trò chuyện, Tất Ngọc Nhi bắt tay vào làm, cố gắng giải nhiệt.

Quá mất mặt, mới cùng hắn nói chưa tới hai câu, mặt liền hồng thành như vậy, hai người bọn họ thật có thể trở thành nguời yêu sao?

Hắn là Khúc quản lí a!

Mà cô rõ ràng đã cùng Khúc quản lí kia nghiêm túc kết giao rồi?! Cô thật sự muốn ngất đi.

---

“Ngọc Nhi cô nương, khách bàn năm gọi chính là nước lựu, không phải mật lục.” Đường Thành Ân đem đồ uống trở lại, thưởng cho cô một cái khinh khỉnh.

“Thực xin lỗi.”

“Uh, cầm lấy đưa cho Anna uống.”

“Đường Thành Ân......” Cô vuốt mặt thở dài nói.

“Mặt lại đỏ, thật là ngây thơ đó!” bạn học đại học của cô khả ái như thế, từ sau khi Khúc đại soái đi vào trong tiệm, bạn tốt của cô ngôn hành cử chỉ đều để lộ ra cô ngượng ngùng. (ngôn hành: ngôn ngữ, hành động)

“Nhàm chán.” Tất Ngọc Nhi đỏ mặt tức giận, tiếp nhận đồ uống, đi về hướng vị trí của Khúc Túc, đặt ở trên bàn của hắn,

“Mời anh uống.”

“Chỗ này của anh đã có một chén.”

“Anh làm hại, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.” Liền buông ra giọng điệu bá đạo.

“Hôm nay có rãnh không?”

“Ân.”

“Hôm nay sau khi cửa tiệm đóng cửa, lưu lại một chút cho anh.”

“Vì...... Vì cái gì?”

Khúc Túc liếc xéo bộ dáng vẻ mặt mờ mịt, phát giác cô hoàn toàn không có tự giác thân là bạn gái.

“Hẹn hò.” Thản nhiên nói.

“A ~~” cô cảm giác trên mặt nóng rát một mảnh.

“Em không cần thẹn thùng, liền lấy tâm bình tĩnh là được.” Xem cô biểu lộ khốn quẫn, hiểu được cô còn chưa quen quan hệ mới của bọn họ.

“Mới...... Mới không có.” Miệng cô cứng ngắc nói, chỉ là hẹn hò mà thôi, cô sẽ không sợ.

“Em đi mau lên!” Hắn nhịn không được đưa tay sờ nhẹ gò má đỏ rừng rực của cô.

“Anh...... Anh anh......” Cô chấn động, hắn làm sao có thể hiển nhiên sờ cô như vậy?

“Nhanh đi làm việc a!” Hắn điềm nhiên như không đem tầm mắt trở lại trước màn hình điện thoại lại gửi điện trả lời.

Đáng giận! Hắn rõ ràng là cố ý nhiễu loạn cô, Tất Ngọc Nhi thở phì phì đi trở lại vào trong, liếc nhìn thời gian một cái, cách thời gian tiệm đóng cửa khá lâu, hắn thật muốn vẫn ngồi ở chỗ này đợi cô?

Tất Ngọc Nhi trừng mắt hắn, muốn dùng niệm lực đem hắn đuổi đi, trừng được mệt mỏi, cả người lâm vào trầm tư, mấy phút đồng hồ sau đi trở về bên cạnh bàn Khúc Túc. “Anh..... Muốn hay không đi xung quanh một chút?”

“Em muốn theo giúp anh sao?” Nếu như vậy, hắn có thể suy xét.

“Em phải làm việc.”

“Anh ở chỗ này đợi là đựơc.” Hắn muốn cho cô tự giác trong việc bọn họ đang kết giao.

“Em là sợ anh buồn chán.” Hơn nữa lúc này kẻ kia, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của cô trong công việc.

“Sẽ không.”

Tiếng chuông gió vang lên, cô phản xạ quay đầu, người tới chính là đối tượng thân cận lần trước.

“Tất tiểu thư, xin chào.” Lâm Ngữ Thực cũng đã gặp cô rồi, ngại ngùng chào hỏi.

“Anh Lâm, xin chào, mời ngồi.” Tất Ngọc Nhi muốn đi tới trước nghênh đón, tay lại bị người đàn ông bên cạnh một phát bắt được. “Anh làm cái gì?”

“Không có gì.”

“Vậy anh còn không buông ra.” Cô như vậy sẽ không thể làm việc a!

“Em ở tại chỗ này, Đường tiểu thư tự nhiên sẽ đi ứng phó.”

“Anh một mực không cho em đi, là ghen a?” Cô thuận miệng nói, dừng vài giây, sắc mặt lại là đỏ bừng một mảnh.

“Đúng.” Hắn câu dẫn khóe miệng, cô gái này phản ứng cực kỳ đáng yêu.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, hắn như thế nào lại không nguợng miệng mà nói ra!

“Tất tiểu thư, cô sinh bệnh sao?” Lâm Ngữ Thực chính mình đi tới.

“Cô ấy rất tốt.” Khúc Túc nắm chặt tay của cô, vẫn là không tha.

“Kỳ… kỳ thực là bà Tất muốn tôi tìm thời gian tới ngồi một chút, tôi cũng cảm thấy nơi này không tệ.” Hắn đẩy đẩy kính mắt, nói cực kỳ thành khẩn mà thong thả.

“Thật sự là rất cảm tạ cổ vũ của anh rồi, từ nay về sau quán nhỏ mong rằng anh duy trì đến! Tôi trước pha ly trà, mời anh nếm thử xem sao.” Đường Thành Ân không biết từ chỗ nào xuất hiện, túm lấy Lâm Ngữ Thực bước đi.

“Người bạn này của em không tệ.” Khúc Túc gật đầu tán thưởng.

“Mau buông tay a!” Cô không biết hướng mắt đi nhìn nơi nào.

Hắn cười khẽ một tiếng, tại trên mu bàn tay của cô khẽ hôn một cái, mới buông cô ra; cô chấn động, tay vội vàng co lại ra sau lưng, thẳng theo dõi gương mặt tuấn lãng đẹp đẽ của hắn.

Sau đó, chạy trối chết.

---

Gió mát từ từ quét, Ngọc Nhi khom lưng ở bầu trời đêm, đèn đêm chiếu rọi một đôi nam nữ gắn bó mà đi, bầu không khí yên tĩnh, nhiệt độ không khí sảng khoái, hết thảy đều rất tốt đẹp, chỉ tiếc cô gái cùng đi sắc mặt vô cùng trầm trọng khẩn trương, phá hủy cả hình ảnh.

“Anh...... Của anh...... Tay......” Tất Ngọc Nhi ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào, lắp bắp, muốn nói lại thôi.

“Không được sao?” Khúc Túc cử động nắm hai tay giao nhau giơ cao, biểu lộ rất khiêu khích.

“A —— quá mất mặt, anh không cần phải giơ cao như vậy đâu, mau buông ra a!” Tất Ngọc Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, rất sợ bị người khác gặp được.

“Em thả lỏng một chút” Đáy mắt hắn tiết ra vui vẻ, phản ứng của cô luôn thú vị như thế.

“Làm sao có thể......” Cô giọng nói nhỏ lẩm bẩm, ngượng ngùng tùy ý hắn nắm, “Khúc quản lí, anh không biết là chúng ta như vậy rất phiền toái sao?”

“Anh đã không phải cấp trên của em rồi, anh đề nghị em đổi lại xưng hô có thể cho tốt hơn.”

Ngữ khí của hắn nghe tuy là rất thoải mái, nhưng Tất Ngọc Nhi rõ ràng hiểu được, nếu như không thuận theo ý của hắn, cô tuyệt đối sẽ không có ngày tốt lành trôi qua.

“Em đây bảo anh a...... A Túc tốt lắm.” Rất thuận theo mệnh lệnh, mặt đỏ rừng rực cúi đầu đến không thể cúi thấp hơn.

“Em vừa rồi muốn nói cái gì?”

“Liền...... Chúng ta như vậy kết giao, anh không biết là phiền toái sao?”

“Em phiền?”

“Cũng không phải, cảm thấy anh luôn đi từ Đài Bắc đến Tân Trúc như vậy đi tới đi lui thật sự quá cực khổ.” Thói quen dùng đến ngôn ngữ nịnh nọt nói chuyện.

“Em có thể đến nhà trọ của anh.” Hắn bâng quơ đề nghị.

“Làm sao có thể! Em muốn làm việc, giao thông cũng không thuận tiện.” Cô khẩn trương bác bỏ, tốc độ tiến triển của hắn quá nhanh, làm cho trái tim cô sắp vô lực gánh vác.

“Vậy em có đề nghị gì hay?” Hắn nhìn lại cô.

“Muốn hay không chia...... Chia sẻ kết giao tâm đắc một chút, động viên lẫn nhau cố gắng lên.” Khi hắn ân cần nhìn chăm chú, cô miễn cuỡng sửa lại lời nói.

“Anh sẽ chờ mong chia sẻ tâm đắc của em.” Hắn sờ lên đầu của cô, biết rõ cô nghĩ chính xác là cái gì, nhưng chia tay là một chuyện, cô đời này đừng mong nghĩ tới.

Hai người đi qua công viên, đứng bên cạnh một tòa nhà, Tất Ngọc Nhi thế mới biết hắn không phải muốn dẫn cô đến công viên tản bộ, nội tâm tràn ngập nghi ngờ đi theo hắn đi vào khu tòa nhà.

Tiến vào phòng ở tầng năm, hắn trước đem chốt đèn điện mở ra, trong phòng thoáng chốc sáng lên.

Tất Ngọc Nhi ngồi thong thả êm dịu trên ghế sa lon, hiếu kỳ hỏi thăm: “Này cũng là nhà của anh sao?” Dụng cụ gia đình cũng còn rất mới, thoạt nhìn cũng rất cao cấp, cô nhịn không được sờ soạng vài cái.

“Căn phòng này là của bạn anh, cậu ta không sử dụng, liền cho anh thuê.” Xoạt một tiếng, cửa sổ mở ra, gió mát chậm rãi mà vào.

“Chúng ta ăn cái gì?” Cô hữu khí vô lực nói, nghĩ đến hắn là vì cô mới đến đây thuê phòng, nội tâm cảm thấy áy náy bất an.

Như thế rất tốt, cô càng mắc nợ càng nhiều, đến lúc đó còn muốn như thế nào?

Giống như được thật sự cùng hắn đi với nhau, có thể có khả năng à......

“Em ngoan ngoãn đợi ở trong này.” Vỗ vỗ mặt của cô, bản thân đi vào phòng bếp.

“Anh muốn xuống bếp?”

“Em sẽ nấu?” Khúc Túc hỏi lại.

“Em không biết.” Tất Ngọc Nhi chột dạ nhớ tới lần trước lừa gạt hắn nói mình không biết nấu cơm, hiện nay càng không có dũng khí thừa nhận.

Nhìn bóng dáng hắn ở phòng bếp bận rộn, trong nội tâm có một chút cảm động, chưa từng có người nào đặc biệt vì cô mà làm chuyện gì, dĩ vãng từ trước đến nay đều là cô liều mạng trả giá.

Sau khi dùng bữa tối, Tất Ngọc Nhi tự động vệ sinh chén bát, đợi cô hoàn tất, đi trở về phòng khách, chỉ thấy Khúc Túc đã nằm ngang tại trên ghế sa lon ngủ say.

Cô lặng lẽ ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn tuớng hắn mệt mỏi ngủ, một cổ tình cảm không hiểu cảm giác vô hình tích lũy tại ngực, cô đưa đầu tựa ở bộ ngực của hắn, bàn tay nhỏ bé ôm eo hắn chân thực duy trì, hắn thật sự đối với cô rất tốt......

“Em làm sao vậy?” Khúc Túc mở mắt ra, thanh âm khàn giọng hỏi.

Tất Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình hành động to gan, “Đúng...... Thực xin lỗi. Em......” Vội vàng từ trên người hắn đứng lên.

Khúc Túc con ngươi đen có tia lửa yên lặng khắc sâu, thẳng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô luống cuống, kéo đầu của cô xuống, khó tự chủ hôn đôi môi của cô, đầu lưỡi thăm dò vào môi của cô, cũng chậm rãi xâm nhập.

Cô nhắm mắt lại, ôm cổ hắn, vụng về thừa nhận nhiệt tình của hắn.

Có lẽ cùng Khúc quản lí kết giao, cũng không có đáng sợ như trong tuởng tượng......

Ít nhất thích Khúc quản lí hôn môi.

“Hôm nay không tới? Ân, được, tạm biệt.” Đợi một người đàn ông khác nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn đỏ hồng của cô, “Trong tiệm có khách, em muốn đi làm việc.” Tất Ngọc Nhi vội vàng cúp điện thoại.

“Sợ bị người nghe thấy nha? Mới nói năm phút đồng hồ mà thôi nha!” Đường Thành Ân xoa xoa cái cằm cười trộm.

“Cậu lại nghe lén mình nói chuyện.”

“Ai ~~ phải là không cẩn thận nghe được.” Nói nghe lén cảm tình rất đau đớn a! “Khúc đại soái ngày hôm nay không đến?” Cô vẻ mặt tiếc hận.

“Không có biện pháp, hắn muốn làm việc.”

“Vậy cậu đi tìm hắn nha!” Cô không phải rất chân thành đề nghị. “Cậu có thể cho hắn một cái kinh hỉ nho nhỏ.”

“Kinh hỉ nho nhỏ à......” Cô nghĩ đến biểu lộ kinh ngạc của Khúc Túc, nhịn không được cười trộm.

“Đến lúc đó đừng quên cùng Khúc đại soái nói là mình đề nghị.” Đường Thành Ân không quên tranh công.

“...... Mình hôm nay buổi chiều xin nghỉ không quan hệ a?” Tất Ngọc Nhi dùng ngón tay đâm bả vai bạn tốt.

“Không quan hệ, hạnh phúc của bạn tốt tương đối quan trọng, dù sao hai năm qua ta đây cũng là một người gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đi.”

“Hay là ta mời Lâm tiên sinh đến hỗ trợ.” Tuy biết bạn tốt ứng phó được, nhưng cô nghỉ một người ở trong tiệm bề bộn, Tất Ngọc Nhi có chút băn khoăn.

“Không cần. Uy, nói thật, nếu như lúc trước cậu không có thông minh đáp ứng làm bạn gái Khúc đại soái, có thể hay không thật sự cùng Lâm lão kết giao nha?”

“Có thể a!” Cô ngẫm nghĩ trong chốc lát liền không chút do dự gật đầu, Lâm Ngữ Thực là loại hình cô thấy vui,

“Mình cảm thấy được hắn rất tốt.”

“Đúng không! Ta lần trước liền cực lực an ủi hắn, Khúc đại soái của cậu quá âm hiểm, giành được truớc tiên, không phải vấn đề của hắn.”

“Vậy cậu thích hắn sao?”

“Mình đối với hắn hoàn toàn là tình thương của mẹ.”

“Cô...... Các cô cảm tình thật tốt.” Đột nhiên giọng nam chen vào nói có chút sợ hãi, Lâm Ngữ Thực bất an đẩy đẩy kính mắt, hắn do dự hồi lâu mới quyết định lên tiếng cắt đứt.

“Ha! Con tôi đến đây.” Đường Thành Ân nhỏ giọng đối với Tất Ngọc Nhi nói, hắn đi đường luôn im ắng, đi khi đến bên cạnh quầy cũng không biết, hại cô luôn giật mình,

Không hiểu được hắn có hay không nghe được cô tuyên ngôn tình thương của mẹ, ha!

“Lâm tiên sinh, xin chào.” Tất Ngọc Nhi nghiêm túc gật đầu chào hỏi. “Thành Ân, mình đây lên lầu sửa sang lại một chút, trong lúc này liền giao cho cậu.” Nói xong, đi lên lầu.

“Tất tiểu thư muốn ra ngoài?” Lâm Ngữ Thực rất kinh ngạc đẩy kính mắt.

“Đúng rồi! Cô ấy muốn đi tìm Khúc đại soái.” Đường thành Ân nói nặng lời, muốn cho Lâm lão thật sự triệt để hết hy vọng, vô cùng dụng tâm lương khổ.

“Vậy hôm nay cũng chỉ có một mình Đường tiểu thư ở trong tiệm rồi?”

“Đúng nha!” Không có người có thể tiêu khiển, là có chút tịch mịch.

“Tôi...... Tôi hôm nay buổi chiều không có việc gì, có thể lưu lại hỗ trợ.”

Người thành thật chính là người thành thật, không cần mở miệng, chính mình liền tự động đưa tới cửa.

“Cậu nghĩ cùng chị đây ở một chỗ?” Cô khiêu mi, đứng đắn hỏi.

“Cô...... Cô...... Như thế nào...... Như thế nào......” Lâm Ngữ Thực nuốt nuốt nước miếng, nói không ra lời.

“Nói chơi thôi, biểu hiện cho tốt, tiền lương sẽ tính, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu.” Được rồi! Dù sao buồn chán trêu chọc hắn cũng thú vị.

“Tôi sẽ cố gắng.” Thân thể hắn đứng rất nhanh, hết sức nghiêm túc tuyên thệ.

Đường Thành Ân không chút khách khí bật cười thỏa mãn.

---

Tất Ngọc Nhi hưng phấn đứng ở sảnh tiếp tân tòa nhà, khóe miệng cong từ lúc xuất phát đến bây giờ, vẫn duy trì giơ lên, cô tâm tình tốt đưa điện thoại di động cất kỹ, trong đầu nghĩ gặp mặt như thế này muốn nói gì.

Hì hì, hắn nhất định sẽ cảm động vạn phần, sau đó dùng lực ôm lấy cô.

Ôi ~~ cô lại miên man suy nghĩ cái gì! Cô đỏ mặt không hiểu, vỗ nhẹ gương mặt của mình, muốn cho chính mình tỉnh táo một chút.

Qua ước chừng năm phút đồng hồ, Khúc Túc nhìn thấy cô, vội vàng đi đến trước mặt cô, cau mày hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Anh...... Mất hứng nha?” Phản ứng của hắn không như mong muốn, làm cho cô có chút mất mát.

“Không có.” Chỉ là hôm nay việc khá nhiều, hắn không rảnh cùng cô, “Anh trước đem em đến nhà trọ của anh, em ở nhà chờ anh.”

“A!” Cô rầu rĩ cúi đầu nhìn giày da của hắn, muốn dùng sức đạp xuống quá đi, “Anh còn muốn bận bịu bao lâu?”

“Anh sẽ cố làm nhanh.” Nhanh chóng hôn môi xuống thái dương của cô.

Mà đột nhiên chuyện thân mật làm cho cô rất khó chịu, nhưng thoáng vuốt bất mãn trong lòng.

Khúc Túc cô mang đến chỗ ở của hắn, lập tức lại vội vàng rời đi; Tất Ngọc Nhi đánh giá khắp nơi, xem ở nơi này có cái gì mình có thể hỗ trợ.

Nhưng...... Bài trí cẩn thận tỉ mỉ, gì đó đều rất hoàn mỹ, trở về vị trí cũ, cô dẹt miệng, bả vai vô lực rủ xuống, nguyên bản còn tính toán một chút học kịch nữ diễn viên giúp vai nam chính quản lý trong nhà, chờ nam chủ nhân trở về.

Tâm tình có chút buồn bực......

Công việc có gì đặc biệt hơn người? Cô cũng là buông công việc tìm đến hắn nha!

Càng nghĩ càng tức giận, cô tức giận o o đá vách tường, đau quá......

Một mình tức giận một hồi, phát tiết mệt mỏi, cô miễn cưỡng ngồi ở trên ghế sa lon, điều khiển chuyển tiết mục ti vi, cô nhìn thời gian ba đến năm lần, chờ đợi Khúc Túc trở về, không biết qua bao lâu, cô mí mắt dần dần rủ xuống, không đầy một lát liền ngủ.

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì chỉ thấy trên bàn nhiều giấy tờ hơn, cô muốn đem đồ ăn trong tủ lạnh làm nóng để ăn. Thiệt là! Đã trở lại cũng không đánh thức cô, tội thêm một bậc.

Tất Ngọc Nhi rầu rĩ đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, đem cơm canh bỏ vào lò vi ba, đem đến phòng khách, một chút cũng không ăn.

Cô tìm đến hắn chỉ là làm hắn thêm phiền toái, Tất Ngọc Nhi đối với xúc động của mình liền quyết định cảm thấy có chút tức giận.

Sau khi cơm nước xong, cô đơn giản thu thập, tiếp tục chuyển tiết mục ti vi.

Ước chừng mười giờ tối, Khúc Túc rốt cục về đến nhà, cô chỉ là lười biếng giương mắt nhìn hắn một cái, hắn đi đến cô bên cạnh, nhẹ xoa tóc của cô, “Mệt mỏi?”

“Ừ.” Cô không muốn nói chuyện.

“Vậy em đi tắm rửa trước, sớm nghỉ ngơi một chút.”

Cô hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, cứ như vậy? Hắn không có gì khác để nói với cô?

“Em có mang quần áo tắm rửa sao?” Hắn trực tiếp xem nhẹ nét mặt của cô.

“Không có.”

Khúc Túc đưa cho cô một túi đồ, “Uh.”

Cô hiếu kỳ mở ra, chứng kiến bên trong là quần áo, còn có một bộ quần áo ở nhà, rất hoài nghi nhìn hắn, cái này không phải là của bạn gái trước hắn ở tại chỗ này gì đó a?

“Vừa rồi đi mua.” Xem ánh mắt của cô cũng biết cô hiểu sai.

“A! Cám ơn.” Trong đầu lập tức hiển hiện hình ảnh một đại người đàn ông mua nội y phụ nữ, cô muốn cười lại không dám cười. “Khụ, anh chọn kiểu dáng nội y như thế nào?”

Người đàn ông trừng cô liếc, cái này có cái gì mà hỏi. “Nguời bán giúp anh chọn.”

Cô che miệng cười trộm, chuyện xấu đột nhiên thay đổi tốt hơn chút ít.

“Có cái gì buồn cười?” Hắn liếc cô, cảm thấy cô thật đúng là như tiểu hài tử.

“Em đi tắm rửa trước.” Cô cầm gói to, chạy vào phòng tắm; đợi cô từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy Khúc Túc ngồi ở phòng khách, gõ viết ghi nhớ lên máy vi tính.

Về đến nhà cũng chỉ là công tác, sớm biết như vậy sẽ không đến đây...... Tất Ngọc Nhi uể oải ngồi ở bên giường, tùy ý tóc ẩm ướt ngượng ngùng choàng trên vai, đột nhiên, cô phát giác trên đầu có một khăn mặt.

Nguyên lai cuồng công việc này rốt cục chú ý tới sự hiện hữu của cô, cô không nhúc nhích, tính toán đem người đàn ông này đày vào lãnh cung.

Khúc Túc không nói một lời, chỉ là dùng khăn mặt trước giúp cô lau, lấy máy sấy ra, bàn tay to ôn nhu khuấy động lấy tóc của đen cô, thay cô làm.

Được rồi! Điểm lại trở về một chút xíu.

Bị bàn tay của hắn thoải mái vỗ về chơi đùa, cô không khỏi thoải mái nheo mắt lại.

“Không vui?” Khúc Túc chậm rãi ngừng tay công việc đang làm bên cạnh, hôn hít lấy đầu vai của cô.

“Hừ!”

“Vì cái gì?” Hắn khẽ cắn cổ của cô, nghe trên người cô sau khi tắm rửa có vị hương trầm.

“Rất ngứa, đừng làm rộn.” Cô đẩy đầu của hắn ra, đắm chìm trong mất mát của chính mình.

Yết hầu hắn tiếng cười tràn ra khàn khàn, khêu gợi cánh môi nhẹ mổ cô, cuối cùng do dự trên gương mặt của cô, cố ý hỏi: “Nói.”

“Anh một chút biểu lộ đều không có.” Cô phối hợp ai oán, vô tâm để ý tới cử động của hắn, chỉ cảm thấy chính mình như quả phụ sống.

“Anh thật cao hứng khi em tới tìm anh.” Nghe ra để ý của cô, đôi mắt hắn thản nhiên lộ ra ôn nhu.

“Thật vậy chăng?” Cô quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cừơi kinh hỉ.

“Thật sự.” Nặng nề hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô một cái.

“Anh có cảm động sao?” Cô đơn giản cả người quay mắt về phía hắn, nụ cười trên mặt dần dần dày.

“Có.” Cô gái nhỏ này, thật đúng là dễ dàng lấy lòng.

“Có phải là cảm thấy em rất thân thiết?” Cô vui vẻ nắm ở cổ của hắn, ngọt ngào hỏi.

“Em rất thân thiết.”

“Anh cũng không nói ra!” Lại nhõng nhẽo lại giận đánh bả vai của hắn, hắn cũng không hiểu cô có bao nhiêu thương tâm.

“Anh đã cho là anh biểu hiện được rất rõ ràng.” Hắn kề sát trán của cô nói, nghiêm túc cẩn thận của ngày thường không còn nữa, trực tiếp đem cô áp đảo tại giường lớn mềm mại.

“Anh làm gì thế?” Trong nội tâm cô nhạy cảm mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn phía trên người đàn ông, con ngươi đen của hắn lộ ra dục niệm lửa nóng, làm cho cô mặt căng thành gan heo hồng.

“Biểu đạt lòng biết ơn của anh.” Hắn hai chân chế trụ cô, làm cho cô không cách nào thoát đi, đồng thời nhanh chóng cởi ra trói buộc trên người.

“Ngông cuồng!” Nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của hắn, trái tim của cô giống như muốn từ trong miệng nhảy ra, vội vàng đóng lại. “Không cần phải náo loạn a!”

“Tới phiên em.” Lưu loát cởi bỏ nút áo của cô, miệng còn bận hôn miệng của cô, mũi, trán, lỗ tai, không có một chỗ nào, không có một nơi nào mà không buông tha.

“Em nhận lòng biết ơn của anh, mau dừng lại!” Hắn là đang sờ ở đâu? Cô một tay vội vàng ngăn trở chính mình lộ cảnh xuân ra ngoài, một tay vội vàng ngăn trở thế công của hắn.

Thực lực hai bên cách xa quá lớn, qua không bao lâu, người đàn ông đã đem thể trạng nặng nề rắn chắc dán che ở trên thân thể mềm mại của cô gái, một sợi tơ nhỏ cũng không lọt.

Tất Ngọc Nhi chống đẩy ngực của hắn, hơi thở của hắn thở ra trên mặt của cô, cô chỉ cảm thấy tê tê dại dại, rất ngứa! “A Túc...... Anh thật nặng, trước cũng không thể......” Cô uốn éo người, yếu ớt khẩn cầu.

Khúc Túc nhẹ tay nhẹ xoa tư thái cô tốt đẹp, ánh mắt cực kỳ mê hoặc liếm lấy một chút môi đỏ mọng của cô.

Động tác quá tuyệt hảo, Tất Ngọc Nhi mặt đỏ tới mang tai che miệng, Khúc Túc đả xà tùy côn thượng (đánh con rắn bằng côn), đầu tựa vào trước ngực tuyết trắng rất tròn của cô nhẹ nhàng hút.

Cô run rẩy một chút, trừng mắt trước cái đầu ở trên ngực, hắn...... Hắn hắn......

“Cứu mạng —— ô......” Tiếng thét chói tai bị lửa nóng bá đạo ngăn chặn lời lẽ, dần dần chuyển thành thở gấp rất nhỏ.

Sau đó, không biết con cừu nhỏ liền bị Dã Lang tính toán, bị ăn sạch sẽ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.