Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 85: Chương 85: Khả năng kỳ dị.




“Không có lý do gì.” Hắn nhíu mày đáp.

“Anh không cần những người anh em của mình nữa sao?”.

Lời nói của Tô Y Thược khiến hắn trầm mặc, nhưng hắn không thể nói được, Cầm nhi vẫn còn nằm trong tay đám súc sinh kia chưa biết sống chết thế nào.

“Có phải có người uy hiếp anh không?”. Đôi mắt đeo kính gọng vàng của Tứ Sát thoáng hiện lên vẻ u ám, hắn là người chuyên phụ trách thu thập tin tức tình báo trong Thất sát, tâm tư cũng thận trọng, tinh tế hơn. Tam ca là người nặng tình nặng nghĩa, hắn không tin Tam ca sẽ bán đứng anh em vì quyền lợi.

Bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt Tam Sát thoáng hoảng hốt một chút nhưng cũng không tránh được ánh mắt của Tô Y Thược.

“Anh chết, cô ấy phải làm thế nào?”. Thật ra Tô Y Thược chỉ đoán mò thôi. Cô tin rằng trên thế giới này, mỗi người cuối cùng cũng sẽ có một sự ràng buộc của riêng mình, cô chỉ muốn thử xem Tam Sát có muốn nói ra hay không thôi.

Câu nói vừa rồi lập tức cảnh tỉnh Tam Sát, nếu hắn chết, Cầm nhi sẽ thế nào? Hắn chỉ mong được giải thoát khỏi sự bất an của lương tâm, nhưng lại ích kỷ không để ý đến sống chết của Cầm nhi, vậy rốt cuộc lúc trước hắn phản bội Liệt Diễm vì sao gì? Hắn không thể chết được, hắn phải cứu Cầm nhi!!!

“Xin cho tôi một ngày.” Giọng điệu của Tam Sát đầy vẻ dứt khoát, nếu không cứu được thì họ sẽ cùng chết. Nếu cứu được, phải để Cầm nhi được sống tử tế.

“Quy củ của Liệt Diễm không thể bị phá vỡ được. Mấy ngày này anh ở lại tổng bộ… úp mặt vào tường.” Tô Y Thược cũng không muốn giết người đàn ông này, một người nặng tình nặng nghĩa sẽ dễ bị người khác uy hiếp, nhưng một khi đã giải trừ được sự uy hiếp đó, thì người kia chắc chắn sẽ rất trung thành, tận tụy.

Bảy người rất ngạc nhiên với quyết định của cô, úp mặt vào tường ư? Không phải là đưa về dùng môn quy của Liệt Diễm để xử lý sao? Nhất Sát nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ ra của Tô Y Thược, dần dần hắn cũng hiểu vì sao thủ lĩnh để cô bé này tạm thời nắm mọi chuyện thay mình rồi. Có rất nhiều chuyện hắn phải học hỏi cô ấy!

“Không, tôi không sợ chết!”. Tam Sát đau khổ nói. Hắn thà chết còn hơn cả đời phải sống trong sự áy náy vì không thể bảo vệ được vợ của mình!

“Đưa anh ta về.” Tô Y Thược lạnh lùng ra lệnh cho Thất Sát.

Thất Sát vẫn đang đắm chìm trong sự vui mừng vì Tam Sát không cần phải chết. Hắn không cần biết người kia là ai, hắn chỉ quan tâm đến người anh em lớn lên cùng hắn này thôi.

“Vâng!”. Lần này hắn lập tức nhận lệnh, quay lại kéo Tam Sát đi.

“Không…”. Tam Sát giống như con thú hoang bị trói, gạt bàn tay đang túm vai mình của Thất Sát ra, vội vàng chạy trốn!

“Sau hôm nay nếu còn sống, tôi sẽ quay về chịu tội. Nếu tôi chết… mọi người hãy coi như không có người anh em như tôi!”

Tam Sát là người có võ công tốt nhất trong mấy người này, nếu hắn muốn trốn thì căn bản không có ai cản được.

Lúc này đột ngột có một bóng đen lướt qua mặt từng người, dùng tốc độ nhanh như sét lao tới chặn thẳng trước mặt Tam Sát đang gần chạy ra khỏi con hẻm.

Tam Sát lập tức dừng bước, cảm giác kinh ngạc, hoảng sợ, bất lực lập tức xé rách vẻ mặt ôn hòa thường ngày của hắn, nhưng đừng ai mong cản được hắn!

Tam Sát tung một đấm về phía Tô Y Thược, sáu người còn lại thấy tình hình không ổn cũng muốn lao tới ngăn cản.

Ngay khi Tam Sát tấn công, Tô Y Thược đã phất tay với sáu người kia trước bảo bọn họ không cần tới gần, sau đó tùy tiện đưa cánh tay nhỏ nhắn lên đỡ đòn.

“Rắc…”. tiếng gãy vang lên giòn tan.

Trừ Nhất Sát ra, cả năm người còn lại dù có chút ý kiến với vị thủ lĩnh mới này, nhưng nghe tiếng động kỳ dị đó, họ vẫn lộ ra vẻ lo lắng.

“Rắc.” Lại một tiếng nữa, mấy người kia nghe mà lạnh cả người.

“Đưa về.” Tô Y Thược vòng hai tay ra sau lưng, lạnh lùng ra lệnh.

“Hả?!!!”. Thất Sát ngẩn người bước đến trước mặt Tam Sát, nhất thời chưa kịp hồi hồn. Tay cô ấy vẫn cử động được, chẳng lẽ tay Tam ca bị gãy?! Nhìn khuôn mặt hơi toát mồ hôi lạnh của Tam ca, mọi người đều trầm mặc.

Thất Sát ôm quyền với Tô Y Thược rồi vội vàng đưa Tam Sát đã gãy hai cánh tay đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Tam Sát chán nản cúi đầu. Vừa rồi, khi cánh tay nhìn như không hề có chút lực đó chặn tay hắn lại, hắn cảm nhận rất rõ có một luồng gió mạnh đánh tới, làm đứt gân cốt của hắn!

Thiếu mất hai người, con hẻm nhỏ trống trải chỉ còn vang lên tiếng gió đêm, bầu không khí hơi nặng nề.

“Làm đại ca, tôi cũng không tránh được tội.” Máu trên mu bàn tay Nhất Sát đã đông lại, quỳ một gối xuống.

“Xin thủ lĩnh tha thứ.” Bốn người còn lại cũng quỳ xuống.

“Tha thứ à?” Giọng điệu trào phúng của Tô Y Thược đánh vào lòng mỗi người.

“Giám sát Tam Sát chặt chẽ, nếu hắn có hành động gì thì báo cho tôi, không cần phải ngăn cản hắn.” Tô Y Thược không nghĩ Tam Sát sẽ ngoan ngoãn ở lại tổng bộ. Nếu nói thẳng rằng muốn giúp hắn cứu người, chắc chắn trong lòng hắn sẽ cảm thấy áy náy, âm thầm theo dõi hắn thì hơn.

“Vâng.” Tuy không hiểu mục đích của Tô Y Thược là gì, nhưng họ biết cô cũng sẽ không hại Tam Sát.

Đây có lẽ là nguy cơ lớn nhất mà bảy người họ từng gặp phải.

Xử lý xong chuyện của Liệt Diễm, Tô Y Thược cũng không vội vàng quay về biệt thự. Cô còn có việc khác.

“Bước ra.” Chờ năm người kia đi khuất, Tô Y Thược đứng lại một lát rồi đột ngột lên tiếng khiến người trong bóng tối hoảng sợ.

“Cần tôi mời các người ra không?” Khóe môi Tô Y Thược khẽ cong lên cười lạnh dưới lớp mặt nạ. Từ sau khi ra ngoài, hai người này liền đi theo cô như hình với bóng. Cô vốn muốn nhìn xem hai người này muốn gì, nhưng bao nhiêu lâu cũng không thấy xuất hiện khiến cô hơi ngạc nhiên. Mà sở dĩ cô không lo thân phận bị bại lộ, là vì người chết cũng sẽ không mở miệng được.

“Phu nhân.” Lăng và Phong đi từ trong chỗ tối ra, sắc mặt khác nhau nhìn Tô Y Thược. Vừa rồi sau khi Tô Y Thược ra tay, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên nếu bị cô phát hiện, nhưng bọn họ thật sự không ngờ thân phận của cô lại phức tạp như vậy. Tuy họ không biết bảy người vừa rồi, nhưng họ cũng nghe thấy mấy người đó gọi cô là thủ lĩnh.

Con ngươi đen bình tĩnh của Tô Y Thược như tỏa sáng trong bóng đêm. Cô không lạ lẫm gì với hai người này, họ là thủ hạ của Lâm Mạc Tang, đi theo cô làm gì?!

“Phu nhân, thuộc hạ phụng mệnh môn chủ, đi theo bảo vệ cô.” Phong vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như thường, không lộ ra chút nghi hoặc gì với thân phận của Tô Y Thược.

Lăng thì lại tò mò nhìn Tô Y Thược đeo mặt nạ quỷ, ngẩn người quên cả dời mắt đi.

Sự quan tâm của Lâm Mạc Tang làm Tô Y Thược rất thoải mái, nhưng cô không thích có người đi theo mình.

“Không cần.” Vừa nói Tô Y Thược vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ. Trời càng lúc càng tối, thời gian cũng không còn nhiều.

Phong đứng tại chỗ do dự một chút rồi quyết định quay đi, cô ấy căn bản không cần họ bảo vệ. Với thân thủ như ma quỷ đó của cô, nếu vừa rồi đánh với anh ta thì có lẽ anh ta cũng sẽ chẳng tốt hơn người đàn ông bị gãy tay kia là bao.

Lăng vốn định đi theo Tô Y Thược, hiện giờ cô ta vô cùng tò mò về người con gái này. Thân phận của cô ấy càng ngày càng khiến người ta không đoán được, hơn nữa, cô ta cũng sớm nhận ta tình yêu của môn chủ dành cho cô ấy, nhưng nhìn thấy người đàn ông như núi băng kia chuẩn bị quay về, cô ta bực tức rồi đành phải đi theo anh ta.

Đêm càng sâu. Ánh đèn thưa thớt, xung quanh chỉ vang lên tiếng mèo kêu.

Tô Y Thược nhớ lại bản đồ trong đầu, Âu Dương gia quả nhiên là phú thương nhiều thế hệ, diện tích khu nhà khiến cho người lần đầu tiên tới đây hoàn toàn không tìm được phương hưởng.

Tránh được mạng lưới bảo vệ cực mạnh, Tô Y Thược thuận lợi đứng nấp ở một góc trên tầng hai.

Theo tư liệu mà Tứ Sát đưa cho cô thì đó là căn phòng thứ hai bên trái. Tô Y Thược nghiêng người lách đi, hành lang tầng hai tối om, mọi thứ đều rất yên tĩnh.

Bóng người như ma quỷ lẳng lặng lẻn vào căn phòng thứ hai không một tiếng động.

Nhìn Âu Dương Tuyết nằm ngủ trên giường, Tô Y Thược cúi người vỗ vỗ vào mặt cô ta. Cô gái này ngủ nhìn thuận mắt hơn nhiều, thậm chí còn khiến Tô Y Thược cảm thấy không nỡ đánh thức cô ta.

Cảm thấy có người vỗ mặt mình, Âu Dương Tuyết nhíu mày tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người trước mắt.

Ma à?! Âu Dương Tuyết trợn trừng mắt nhìn Tô Y Thược đeo mặt nạ, cảm giác không thở nổi.

“A…”. Giờ thì Âu Dương Tuyết hoàn toàn tỉnh táo, lập tức hét thất thanh.

“Còn kêu nữa tôi sẽ giết cô.” Tô Y Thược cố tình hạ thấp giọng xuống khiến người ta không nghe ra được là nam hay nữ.

Âu Dương Tuyết lập tức bịt chặt cái miệng hét ầm ĩ không kiềm chết được của mình lại theo phản xạ vì con dao găm của Tô Y Thược đang dán lên cổ cô ta. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, cô ta đặc biệt sợ hãi cái cảm giác mát lạnh của dao găm dính vào cổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.