Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 102: Chương 102: Lạc mất.




Bờ biển rạng sáng hơi se lạnh, Tô Y Thược nằm trong lòng Lâm Mạc Tang khẽ co người lại. Cảm thấy cô có vẻ hơi lạnh, Lâm Mạc Tang khẽ buông cô ra, đi về phía cửa hàng tiện lợi ở đằng xa.

Anh muốn chờ cô gái này tỉnh lại, rồi hỏi xem cô có biết anh không. Anh không nghĩ vô duyên vô cớ mà mình lại có cảm giác quen thuộc với cô ấy như vậy. Trực giác của anh chưa bao giờ lừa gạt anh.

Nghĩ vậy, Lâm Mạc Tang mua xong đồ rồi cầm chăn lông đi về phía ban nãy.

Khi đứng ở đằng xa nhìn thấy một người đàn ông khác ôm cô, anh thực sự muốn giết người đàn ông đó. Đúng, là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn giết người. Anh phát hiện ra rõ ràng mình đang ghen, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười chết tiệt trên khóe môi người đàn ông kia.

Nhìn Tô Y Thược trong lòng mình, Diệp Tư Trần nở nụ cười cưng chiều, rốt cuộc cũng tìm được cô ấy.

Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn bóng người đang bế cô dần biến mất dưới ánh bình minh, hai nắm đấm siết chặt khẽ buông lỏng ra…

***

“Alo alo, Y Thược, cô có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Y Thược ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, vẫn còn đang mơ màng đã bị điện thoại của Booth quấy rầy.

“Không.” Đây là lần thứ ba Tô Y Thược trả lời anh ta.

Booth ở đầu dây bên kia khẽ thở phào một cái, “Không là tốt rồi, không là tốt rồi.” Nói xong liền cuống quít cúp điện thoại.

Tô Y Thược hơi tò mò, rốt cuộc mình về nhà như thế nào. Rõ ràng hôm qua cô chỉ uống hai ly Thiên Túy, sao cứ như là uống rượu say khướt giống Booth nói nhỉ? Hơn nữa, trong giấc mơ cô còn cảm giác được hơi thở rất quen thuộc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nghĩ đến đây, Tô Y Thược khẽ giật mình.

“Tỉnh rồi à?” Diệp Tư Trần bê một bát cháo đi tới bên Tô Y Thược.

“Ừ.” Cảm giác mơ màng khi vừa tỉnh dậy của Tô Y Thược đã biến mất, thấy thoải mái hơn rất nhiều. Uống rượu say rồi tỉnh dậy cũng sẽ không giống như thế này, thế nên, chắc chắn Booth có chuyện giấu cô.

“Hôm qua cảm ơn anh.”

“Giữa chúng ta cần phải nói cảm ơn sao?” Diệp Tư Trần cười gượng, nhìn cô hơi chua xót.

Tô Y Thược dời mắt đi, ánh mắt của Diệp Tư Trần khiến cô thấy rất áy náy. Trừ Lâm Mạc Tang ra, cô sẽ không thích bất cứ ai. Nếu không phải vì Diệp Thiên Duyên bảo cô ở lại, nói là xem như trả lại anh ta một ân tình, thì cô đã sớm rời khỏi đây rồi.

Diệp Tư Trần nhận ra cô lại cố tình xa cách hắn, vẻ mong chờ trong mắt cũng ảm đạm đi.

Một năm, cô vẫn còn tìm anh ta. Ngày đó Diệp Thiên Duyên chỉ tìm thấy một mình cô, không biết Lâm Mạc Tang sống hay chết. Mà sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên cô hỏi chính là Lâm Mạc Tang đâu. Đến tận bây giờ, sự tuyệt vọng trong mắt cô lúc đó vẫn còn rõ rệt trong đầu hắn.

Cho đến khi họ nói với cô rằng không tìm được thi thể của anh ta, cô mới có chút sinh khí, dù là ai cũng hiểu được, trong vụ nổ lớn như thế, anh ta còn bị thương nặng thì xác suất sống sót gần như bằng 0.

“Em nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi không quấy rầy em nữa.” Nói xong, Diệp Tư Trần đi thẳng ra ngoài cửa.

“Anh… đừng lãng phí thời gian.”

Bước chân Diệp Tư Trần cũng không dừng lại: “Tôi biết.”

Tô Y Thược khẽ thở dài, cô vốn có thể hoàn toàn không cần để ý đến hắn, nhưng hắn thực sự đối xử với cô rất tốt mà không cần cô đáp lại khiến trong lòng cô rất áy náy.

Cô bình ổn lại cảm xúc của mình rồi gọi điện thoại cho Nhất Sát: “Nghe nói gần đây Thanh bang có chút động tĩnh, anh giám sát chặt chẽ một chút.”

“Vâng.” Nhất Sát đáp.

“À… bên phía Tứ Sát có tin tức gì không?” Tô Y Thược thận trọng hỏi. Vô số lần thất vọng khiến cô không dám mở miệng hỏi nữa.

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

“Không.” Quả nhiên, tuy đã biết rõ câu trả lời, nhưng cảm giác mất mát nồng đậm vẫn dâng lên trong lòng Tô Y Thược khiến cô cũng không nói được gì.

“Anh ấy thực sự quan trọng với cô như thế sao?” Nhất Sát vẫn còn nhớ rõ, người đàn ông đó đối xử với cô rất tốt, mà tính cách lãnh đạm của cô lại khiến cho hắn lúc đó không thể nhìn thấu được tâm tư của cô. Hắn không biết cô yêu người đàn ông kia được bao nhiêu, cho đến suốt một năm nay, chấp niệm rất sâu của cô đã đánh bại hắn.

“Đúng thế, còn quan trọng hơn mạng sống.” Tô Y Thược bình tĩnh đáp.

Nhất Sát im lặng rồi cúp máy.

Tô Y Thược sờ lên môi mình, cảm giác hơi tê tê đau đau, thế này… làm sao thế nhỉ? Mùi hương cỏ xanh kia vẫn quanh quẩn trên môi cô rất lâu không tan đi.

Vẫn là đêm khuya, Tô Y Thược nhíu mày nhìn Booth cố tình không để ý đến mình.

“Booth.”

Booth bị Tô Y Thược gọi tên chợt hoảng hốt “Hả” một tiếng, dáng vẻ rõ ràng là có tật giật mình.

Lâm Mạc Tang nhìn cô gái tối qua vừa bị bỏ thuốc, đêm nay lại đúng giờ tới quán bar kia, vẫn ngồi ở vị trí chưa từng thay đổi kia. Cô gái này không biết là tối hôm qua chính mình suýt nữa bị người ta bán mất sao, hay là vẫn đơn thuần cho rằng tên bartender kia sẽ không làm hại mình? Dáng vẻ thân quen của cô và tên bartender cũng khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.

“Berg, lần trước cậu đưa cô ấy đi đâu vậy, sao lại bỏ tôi lại rồi đi thẳng thế…” Michael ai oán nhìn Lâm Mạc Tang, lại phát hiện ra anh đang xuất thần nhìn chằm chằm cô gái kia. Anh ta lắc đầu bó tay, xem ra có uẩn khúc gì đó…

Bên phía quầy bar.

“Đêm qua…” Tô Y Thược làm ra vẻ vô cùng khổ sở, vùi đầu xuống.

Suốt một năm nay, Booth chưa từng thấy Tô Y Thược lộ vẻ bi thương như này bao giờ, vội vàng đoán không biết có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì không, có phải Y Thược bị người ta ức hiếp không.

“Y Thược… cô… biết rồi à?” Booth khó xử nói.

Vừa nghe anh ta nói vậy, Tô Y Thược khẳng định là có chuyện gì đó, tiếp tục ai oán đáp, “Ừm.” Từ ‘ừm’ đó khiến người ta nghe mà không khỏi run lên.

“Chết tiệt, tôi biết ngay mà!!! Y Thược, tôi có lỗi với cô!!! Vốn là vì tôi thấy hai hôm nay cô quá mệt mỏi, nên hôm qua mới bỏ chút thuốc ngủ vào rượu của cô rồi gọi Diệp Tư Trần đón cô về. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một gã đàn ông cướp cô đi mất… Xin lỗi cô, cô đánh tôi đi, trách tôi đi. Đều là lỗi của tôi!” Booth kích động phun hết mọi chuyện ra, dáng vẻ như tùy cô đánh mắng vậy.

Nghe anh ta nói cả tràng dài, Tô Y Thược nhanh chóng tiêu hóa mấy lời anh ta vừa nói. Như vậy là trước khi Diệp Tư Trần tìm được cô thì đã có người đưa cô đi à?! Cảm giác quen thuộc trong mơ của cô chắc chắn sẽ không phải là cảm giác sai. Nghĩ tới đây, hô hấp của cô cứng lại.

Cô lập tức kéo nơ bướm của Booth lại, khiến anh ta không thể không tới gần Tô Y Thược: “Người đưa tôi đi đâu?” Tô Y Thược sốt ruột hỏi, trong mắt như dấy lên những ngọn lửa nhỏ, tỏa sáng lấp lánh.

“Khụ khụ khụ khụ. Y Thược, không sao đâu, chỉ là một lớp màng thôi mà, cô đừng kích động…”

“Mau nói cho tôi biết người kia ở đâu?!”

Booth vẫn còn muốn khuyên Tô Y Thược nghĩ thoáng ra, nhưng sau đó thật sự bị cô kéo không thở nổi, liền run tay chỉ về góc Lâm Mạc Tang ngồi.

Tô Y Thược lập tức buông anh ta ra, đi về phía kia.

Booth điều chỉnh hơi thở, nhìn theo bóng dáng hùng hổ của Tô Y Thược, muốn giữ chặt lấy cô, tiếc là có lòng mà không có lực.

Có điều… người ngồi trong góc kia không phải là anh…

Người béo phệ ngồi chỗ đó, làm sao có thể là anh được! Tô Y Thược sững người đứng lại, chợt rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Một chiếc khăn tay trắng muốt xuất hiện trước mặt cô, cô lại không hề động đậy như tượng đá. Tô Y Thược cảm thấy tim mình đã chết rồi, không còn đập nữa, chỉ còn lại cái xác rỗng này thôi.

Đột nhiên, chiếc khăn tay kia tự cử động, nhẹ nhàng lau lên má cô, rất nhẹ rất mềm mại, giống như sợ làm đau cô vậy.

“Cô có ổn không?” Giọng nói của chủ nhân chiếc khăn tay cũng ôn hòa y như nó.

Tô Y Thược lập tức quên khóc, giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức đêm nào cũng vang lên bên tai cô, lúc này lại thật sự xuất hiện bên cạnh cô khiến cô hoảng hốt tưởng rằng đây là trong mơ. Tô Y Thược không dám ngẩng đầu, chỉ vội vàng túm lấy bàn tay đang cầm khăn kia. Ấm áp, đây là sự thật!!!

Michael thầm nghĩ, thôi xong rồi, Lâm Mạc Tang rất ít khi để phụ nữ chạm vào người mình.

Nhìn bàn tay mình bị nắm lấy, Lâm Mạc Tang lại không thấy ghét, cảm giác thỏa mãn khi chạm vào cô đêm qua lại xuất hiện.

Tô Y Thược chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước mông mông lung lung không nhìn rõ được dáng vẻ của người trước mặt mình. Nhưng bóng người mơ hồ đó lại làm cho cô lập tức xác nhận, là anh ấy!!! Anh ấy đã trở lại!!!

Tô Y Thược ôm ngay lấy Lâm Mạc Tang, siết chặt, chỉ sợ anh sẽ biến mất không thấy nữa. Cảm nhận được mùi hương cỏ xanh quen thuộc, cõi lòng trống rỗng của Tô Y Thược như được phủ đầy, cuối cùng cũng tìm thấy anh!!!

Anh có biết cô nhớ anh biết bao nhiêu không?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.