Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 112: Chương 112: Lời xin lỗi muộn màng.




Ánh mặt trời sớm mai vô cùng tươi đẹp, y như tâm trạng của Lâm Mạc Tang lúc này vậy, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, rốt cuộc cô cũng hoàn toàn thuộc về anh!

Lâm Mạc Tang kéo chăn lên che bờ vai trần lộ ra ngoài của Tô Y Thược, khẽ hất mái tóc mai buông xõa của cô sang một bên, lẳng lặng nhìn cô, như ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ vậy.

Khi Lâm Mạc Tang còn đang thưởng thức dung nhan lúc ngủ của Tô Y Thược, đột nhiên người nào đó hơi giật giật vì mơ ngủ, nhíu mày: “Lâm Mạc Tang, anh là đồ khốn kiếp!” Tô Y Thược chép chép miệng, giọng nói không to nhưng lại chứa đựng sự tức giận của cô, mà có lẽ, nên nói là hờn dỗi thì đúng hơn.

Sắc mặt Lâm Mạc Tang khẽ biến đổi. Đêm qua anh đã cẩn thận nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng xem ra cô vẫn phải chịu khổ không ít, trong lòng không khỏi tự trách mình.

Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt hơi buồn bã của Lâm Mạc Tang, cơn tức giận tích tụ cả đêm qua của Tô Y Thược chợt tan biến hơn một nửa. Thấy cô tỉnh dậy, Lâm Mạc Tang dịu dàng nhìn cô cười, trong mắt cũng đầy ý cười. Giờ thì cơn giận của Tô Y Thược nuốt thẳng hết xuống bụng. Tô Y Thược cũng thầm nghi hoặc, liệu có phải vẻ mặt vừa rồi là anh cố tình giả vờ để lừa gạt sự cảm thông của cô không?!

“Còn đau không?”. Vừa hỏi Lâm Mạc Tang vừa vén chăn lên định nhìn xem. Tô Y Thược giật mình vội ấn tay anh lại, kết quả là cử động một chút mới thấy toàn thân đều đau nhức.

“Không đau.” Sợ anh lại vén chăn lên nữa, Tô Y Thược vội đáp.

Lâm Mạc Tang nhìn cô nghi hoặc, không phải là đau đến mức nằm mơ cũng mắng anh khốn kiếp sao? Sao giờ lại kêu không đau?!

Đối diện với ánh mắt của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược chột dạ nhìn đi chỗ khác.

“Chúng ta… nên rời giường thôi…”. Tô Y Thược nhìn ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lâm Mạc Tang cũng không chần chừ nhiều, vén chăn lên, trần truồng bước xuống giường. Tô Y Thược vội vàng túm chăn lên che đầu mình.

Cô ấy không sợ ngạt thở chết sao?!

“Xong rồi.”

Tô Y Thược chui từ trong chăn ra, mặt đỏ hồng lên vô cùng đáng yêu, ngẩn người nhìn anh: “Anh không ra ngoài à?”.

Lâm Mạc Tang không nhúc nhích, mặt lộ vẻ khó hiểu, vì sao anh phải ra ngoài?!

“Em muốn thay đồ.” Tô Y Thược đuổi người trắng trợn, chẳng lẽ anh ấy còn định nhìn mình thay quần áo nữa à?!

Hai người nhìn nhau một lúc lâu sau Lâm Mạc Tang mới hiểu ra, cô ấy thẹn thùng sao?!

“Ha ha.” Anh bật cười thành tiếng, Tô Y Thược lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

Trước khi ra cửa, Lâm Mạc Tang còn quay đầu lại liếc nhìn một cái, Tô Y Thược đang chuẩn bị xuống giường, liền run người rụt lại vào trong chăn.

Cho đến khi nghe tiếng đóng cửa vang lên, cô mới từ từ bước xuống, nhìn thấy dấu vết người nào đó để lại trên người mình, cô khóc không ra nước mắt. Một đống những vết tím tím hồng hồng thế này, bảo cô ra ngoài kiểu gì đây?! Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi Tô Y Thược ra khỏi phòng thì đã là giữa trưa, cũng phải chờ Lâm Mạc Tang nhờ thím Hoàng gọi cô xuống ăn cơm. Hôm nay cô ăn mặc rất kín cổng cao tường, quần dài áo cao cổ, nhưng vẫn chột dạ không dám nhìn vẻ mặt của thím Hoàng.

Lâm Mạc Tang vẫn tỉnh bơ ngồi ăn cơm như thường.

“Lát nữa tôi muốn ra tiệm thuốc.” Lâm Mạc Tang đột ngột nói.

“Thiếu gia không thoải mái à?! Để thím đi cho.” Vừa nghe vậy, thím Hoàng liền tưởng Lâm Mạc Tang cần uống thuốc, thân thiện nói.

“Ờ.” Anh đi ra tiệm thuốc làm gì?!

“Không cần, mấy chuyện này tôi tự làm là hơn.” Lâm Mạc Tang đặt đũa xuống, mờ ám nhìn Tô Y Thược rồi đi ra ngoài.

Tô Y Thược vẫn còn ngồi suy nghĩ xem ánh mắt của Lâm Mạc Tang là có ý gì, một lát sau, cô lại xấu hổ không ngóc đầu lên được. Lâm Mạc Tang, anh giỏi lắm…

Tuy sắc mặt Tô Y Thược không tốt, nhưng vẻ hạnh phúc trong mắt lại khiến người ta nhìn thấy rõ rệt.

Màn đêm buông xuống, chuông cửa vang lên. Tô Y Thược còn tưởng là Lâm Mạc Tang quay về liền mang khuôn mặt tức giận đi ra cửa, nhưng ở ngoài cửa lại là người mà cô không muốn gặp nhất — Văn Quân.

Tô Y Thược đóng cửa theo phản xạ, mặt tái nhợt. Ông ta tới đây làm gì?! Cô đã quyết định sẽ không bao giờ nhìn thấy ông ta nữa rồi, ông ta cần gì phải tới quấy rầy cô?!

“Y Thược.” Giọng Văn Quân vang lên ngoài cửa, thoáng mang theo chút áy này, hoàn toàn không còn khí thế như bình thường nữa, “Ba đến không phải vì mong mẹ con con tha thứ. Ba biết tổn thương mà ba đã gây ra cho con vĩnh viễn cũng không bù đắp được, nhưng con cho ba cơ hội để trả nợ được không?”. Giọng ông ta đầy vẻ cầu khẩn.

Tô Y Thược bên trong cánh cửa đã sớm khóc không thành tiếng, bây giờ đến thì còn có tác dụng gì? Ông ta đến đây thì mẹ cô sống lại được sao? Bọn họ có thể đoàn tụ được sao?! Có một số chuyện, đã sai rồi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Bây giờ đến để đền bù tội lỗi thì có ích gì?! Ông ta vĩnh viễn cũng không cảm nhận được sự thống khổ của cô suốt mười mấy năm qua.

“Không cần.” Giọng Tô Y Thược còn lạnh hơn gió đêm, cứa mạnh vào lòng người nghe, “Ông đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”.

Văn Quân như già đi mấy chục tuổi. Năm ấy, ông và Tô Lưu Ly, mẹ của Tô Y Thược vốn rất yêu nhau, nhưng vì gia tộc gặp khó khăn quá lớn, lúc nào ông cũng có thể mất mạng. Nếu ông chết, Tô Lưu Ly cũng sẽ bị ông liên lụy. Ông cảm thấy để bà ở bên cạnh mình quá nguy hiểm, nên mới cố tình nói với bà rằng, ông ta chỉ đùa giỡn với bà một chút thôi, để bà thất vọng bỏ đi.

Chờ đến khi mối nguy của gia tộc đã qua, ông ta phái người đi tìm bà thì lại được tin rằng không biết bà đã đi đâu.

Lúc ấy, ngày nào ông ta cũng sống trong sự mơ hồ, tới tận lúc một sinh mệnh nhỏ bé được nhẹ nhàng đặt vào lòng ông ta, ông ta mới tỉnh dậy từ sự tuyệt vọng, quyết định chăm sóc đứa bé thật tốt. Đứa bé đó chính là Văn Ôn Nhi, là con của ông và Tô Lưu Ly.

Nhưng những lời Tô Y Thược nói lần trước lại khiến ông kinh hãi, dường như cô biết rất rõ chuyện của ông, hơn nữa cô lại mang họ Tô làm cho ông không thể không phái người điều tra. Kết quả lại khiến ông ta kinh ngạc, từng tin tức đều chỉ thẳng mối quan hệ giữa ông ta và cô về cùng một chỗ.

Nghĩ đến những chuyện đã làm với cô, ông ta không còn mặt mũi nào gặp cô nữa. Văn Ôn Nhi cũng nhận ra mấy hôm nay ba mình có tâm sự, cuối cùng Văn Quân cũng thử dò hỏi Văn Ôn Nhi, nếu con bé có một người chị nữa thì thế nào, rồi đành nói hết mọi chuyện đã qua cho cô ta nghe. Chính Văn Ôn Nhi cũng vô cùng áy náy, cô ta độc chiếm sự yêu thương của ba bao nhiêu năm nay, mà cũng chính sự ích kỷ của cô ta đã hại chị ấy và Lâm Mạc Tang.

Dưới sự cảm thông, chia sẻ của Văn Ôn Nhi, Văn Quân vẫn quyết định tới gặp Tô Y Thược, ông đã để đứa con gái này thiệt thòi quá nhiều, chỉ mong ông vẫn kịp bù đắp cho con bé.

Lâm Mạc Tang vừa về đến nhà đã nhìn thấy ngay người đang đứng ở cửa, ông ta tới đây làm gì?! Nhìn mặt thì có vẻ như đang nói chuyện với người nào đó, vì vậy, anh tới gần hơn một chút nhưng không quấy rầy ông ta.

“Y Thược, ba là ba của con mà.” Văn Quân cầu khẩn.

“Ông… ông đi đi!”. Tô Y Thược dựa lưng vào cửa, chậm rãi nói. Cô chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô.

Văn Quân buông thõng hai tay xuống.

Dáng vẻ suy sụp của ông ta khiến người ta không thể ngờ được ông ta chính là Ôn thần mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật kia, mà chỉ là một người đàn ông ủ rũ mất hồn lạc phách thôi.

Lâm Mạc Tang hơi kinh ngạc, hóa ra Văn Quân là ba của Y Thược sao? Chẳng trách lần trước gặp ông ta, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.

Khi Tô Y Thược nghĩ Văn Quân đã về rồi, sự quật cường trong mắt đã bị đau thương phủ mờ.

“Bà ấy có khỏe không?”.

Một câu hỏi của Văn Quân đã hoàn toàn khơi gợi lên sự đau thương giấu trong lòng Tô Y Thược. Cô lập tức mở cửa ra, cũng không thể kìm chế được nữa, quát to: “Bà ấy chết rồi!”. Nước mắt liền chảy từ trên khóe mắt xuống, cũng không thèm để ý Văn Quân đang gần ngay trước mắt mình nữa.

Văn Quân sững sờ, ông ta cho rằng Tống Cao Tường sẽ chăm sóc Tô Lưu Ly thay ông, dù sao thân phận của Tống Cao Tường đơn giản hơn ông rất nhiều, không ngờ… bà ấy lại chết!!!

Văn Quân há hốc miệng, rốt cuộc không nói được lời nào nữa. Ánh mắt hơi mờ đục ngẩn ngơ không có tiêu điểm, nhìn thẳng về phía trước.

Lâm Mạc Tang thấy khuôn mặt Tô Y Thược nhạt nhòa nước mắt liền bước tới bên cô, ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm từ cơ thể mình để sưởi ấm trái tim lạnh như băng của Tô Y Thược.

“Văn tiên sinh, ông về trước đi. Tôi và Y Thược vào nhà đã.” Dù là ba của Y Thược, thì anh cũng không thể tha thứ cho ông ta việc ông ta làm cô khóc được.

Lâm Mạc Tang đỡ Tô Y Thược vào nhà. Bả vai cô run rẩy lên, rõ ràng là khóc thảm thương hơn rất nhiều.

Vừa vào nhà, anh lập tức đóng cửa, cũng không thèm để ý người bên ngoài có còn đứng đó hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.