Thấy Tô Y Thược do dự, Lâm Mạc Tang biết là vì anh ở đây nên cô mới không ấn kíp nổ ngay.
“Em lừa anh, mà anh lại cam tâm tình nguyện bị em lừa, không phải là một
người muốn đánh, một người bằng lòng chịu sao?!”. Giọng điệu của Lâm Mạc Tang bình thản như đang trần thuật chuyện gì đó. Anh phải lôi kéo sự
chú ý của cô, chờ mấy người Phong chạy tới, anh sẽ có cách để khống chế
cô.
Lúc này, khoảng cách giữa họ đã rất gần.
Có thể Tô Y Thược trời sinh là khắc tinh của vị vương giả Lâm Mạc Tang
này, nên làm sao cô sẽ thật sự bị anh dời sự chú ý đi được. Cô chỉ giả
vờ, cô muốn Lâm Mạc Tang bước thẳng vào cái bẫy của cô không chút đề
phòng, như vậy cô mới có thể khiến anh rời khỏi con tàu sắp bị nổ tung
này được.
Đột nhiên, một tay thủ hạ tới gần Tô Y
Thược đột nhiên nổ một phát súng vào cánh tay cô. Tô Y Thược kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn không đánh rơi kíp nổ trong tay, đủ để thấy
quyết tâm của cô kiên định đến mức nào!
Lâm Mạc Tang
đã tiến sát đến bên cạnh Tô Y Thược, anh vốn đang định tiếp tục thuyết
phục cô để kéo dài thời gian, ai ngờ lại bị một viên đạn phá vỡ, nhìn
cánh tay bị thương của Tô Y Thược, sự tức giận mà Lâm Mạc Tang đang cố
giấu lập tức bị kích động, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn như rắn độc quét
về phía kẻ vừa nổ súng kia.
“Tôi… tôi…”. vừa thấy ánh mắt của Lâm Mạc Tang, khẩu súng trong tay gã thủ hạ kia lập tức rơi
xuống đất, hoảng hốt run rẩy hai tay, cũng không nói được một câu đầy
đủ.
Nhân lúc này, Tô Y Thược lập tức dịch chuyển sang bên tay trái của Lâm Mạc Tang, lại bị anh bất ngờ ôm ngược cô lại. Cánh tay Tô Y Thược đã bắt đầu chảy máu xối xả, nhưng quần áo màu đen đã che đi màu máu, cơn đau khiến cô hơi váng vất.
Tô Y
Thược không để ý đến hành động của Lâm Mạc Tang, tiếp tục dùng bước chân quỷ dị đổi chỗ với anh, nhưng trong lúc chuyển đổi lại liếc thấy khẩu
súng đang chĩa về phía cô lại vì hành động của anh mà biến thành nã về
phía anh, nên lập tức đẩy Lâm Mạc Tang xuống khỏi boong tàu theo phản
xạ.
Một tiếng ‘ùm’ vang lên.
Tô Y Thược nhìn chằm chằm vào gã vừa cầm máu giúp Koster kia, trong tay gã chính là khẩu súng đã bắn bị thương Lâm Mạc Tang.
Ha ha ha ha, dù phải chết thì cô cũng muốn lôi đám người đó theo cùng.
Vì mất máu quá nhiều, mặt Tô Y Thược tái nhợt đi, hai tròng mắt khát máu
khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cô y như quỷ dữ đến tự địa ngục muốn lấy mạng người! Có lẽ cô vốn là như thế, một Tô Y Thược không có Lâm
Mạc Tang, thì căn bản không cần bất cứ thứ gì cả. Cô ấn kíp nổ không
chút do dự, đồng thời phóng pháo Lưu Ly lên. Có lẽ anh vẫn chưa chết,
chờ bọn họ tìm đến, bọn họ nhất định, nhất định phải tìm được anh!!!
Cuối cùng cô vẫn không thể buông anh ra được, chỉ có mình anh…
Tiếng nổ mạnh trong chớp mắt đã nuốt gọn những tiếng gào khóc của mọi người,
mọi vật trên thuyền đều bùng cháy sau một hành động rất nhỏ của Tô Y
Thược.
Không ai biết được, trận hỏa hoạn này xảy ra
như thế nào, trừ cảnh sát ra, sẽ chẳng ai để ý đến vụ nổ ở bến tàu. Có
điều, từ nay về sau, ở thành phố Quyết Hoa sẽ không còn Hồng bang nữa,
chỉ còn lại có “Thanh bang”, và “Đông Thần bang”, mà cả hai bang phái
này cũng không dám chọc vào Quyết Tài môn. Dường như, sau ngày hôm đó,
Quyết Tài môn cũng mai danh ẩn tích…
***
Một năm sau…
Napa – California, nước Mỹ.
“Đến rồi à.” Một bartender trong quán bar đêm cất lời chào người khách ngồi ở quầy bar, nghe giọng điệu có vẻ hai người đã quen biết từ lâu.
“Ừm.” Giọng nói của cô gái rất du dương.
“Vẫn là Thiên Túy sao?”. Tuy là hỏi ý cô nhưng không chờ cô đáp lại thì tay bartender kia đã bắt đầu làm việc rồi.
Cô gái cũng không trả lời.
Mọi việc thoạt nhìn đều có vẻ rất thường tình.
Cô gái này chính là Tô Y Thược. Sau một năm tôi luyện, cô đã thay đổi rất
nhiều. Từ vẻ ngoài thì có vẻ cô càng trưởng thành, quyến rũ hơn, còn nếu nói về khí chất thì lại khiến người ta cảm thấy càng thanh cao, lạnh
lùng hơn xưa, mà cũng chính vì khí chất của cô nên có rất nhiều người
trong quán bar này đều do bị cô thu hút mà đến.
Bartender tên là Booth, dù luôn sống ở thành phố nhỏ này, nhưng lại là người Anh, bị ảnh hưởng rất lớn từ phong độ quý ông lịch lãm của Anh. Anh ta là
bartender của quán bar Euthanasia này, đồng thời cũng là ông chủ của nó.
Booth đưa “Thiên túy” cho Tô Y Thược. Nửa đêm của một năm trước, cô bé này
đến quán của mình rồi không hiểu vì sao lại khóc ầm lên một trận khiến
anh ta rất kinh ngạc. Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi anh ta nhìn
thấy cô ấy, thì cô ấy đi cùng với một người thanh niên. Lúc đó, cảm giác đầu tiên của anh ta về cô ấy chính là ‘máu lạnh’. Nhưng lần thứ hai, cô ấy gào khóc lại khiến anh ta trợn trừng mắt. Nước mắt chảy ra từ một
người như vậy, thực sự khiến anh ta rất ấn tượng.
Từ
đó về sau, ngày nào Tô Y Thược cũng tới đây gọi một ly Thiên Túy, mà
cuối cùng Booth cũng chưa từng gặp lại người thanh niên kia. Rõ ràng
người thanh niên đó thoạt nhìn có vẻ rất yêu thương cô ấy, nhưng lại
không ở bên cô ấy nữa. Booth thầm đoán chắc hẳn đã có chuyện gì đó nên
càng quan tâm đến Tô Y Thược hơn. Dù sao, anh ta cũng hiểu rất rõ cảm
giác đau khổ khi mất đi người yêu thương…
Tô Y Thược tùy ý nhận lấy, chậm rãi nhấm nháp.
Thật ra, nồng độ cồn của Thiên Túy cũng không cao, nhưng vị chát chát cùng
với mùi thơm nhè nhẹ lại khiến người ta tự say. Tô Y Thược cũng không
biết mình cứ cố chấp tới nơi này để làm gì, anh sẽ không xuất hiện,
Quyết Tài môn biến mất, anh cũng biến mất. Cô không thể tìm thấy anh
nữa… Rõ ràng cô hiểu rõ tất cả, nhưng lại không bước qua được hố sâu đó.
Cô chỉ hy vọng khi cô say khướt đi rồi, người kia vẫn có thể đưa cô về
nhà, nói với cô rằng: “Anh đã là người của em rồi còn gì.” Đến lúc đó,
chắc chắn cô sẽ không chút do dự nói với anh rằng: “Em sẽ chịu trách
nhiệm.” Chân thành, kiên định!
Trong vụ nổ đó, suy
nghĩ đầu tiên của Tô Y Thược khi đẩy Lâm Mạc Tang xuống nước chính là,
cô sẽ mất anh. Nhưng sâu thẳm trong đáy lòng cô lại đang gào thét:
Không! Cô yêu anh!!! Cô yêu anh mà… Thật nực cười rằng cho đến tận khi
bọn họ sắp đối diện với cảnh sinh ly tử biệt, thì cô mới có đủ dũng khí
đối mặt với trái tim mình, to giọng nói lên ba chữ ‘Em yêu anh’. Tiếc là anh không còn nghe thấy nữa.
Ngày nào cô cũng sống
trong sự hối hận, vì sao ngày đó mình không chết?! Khi cô đã chuẩn bị
sẵn tinh thần chết cùng với những kẻ trên tàu thì có thứ gì đó bên ngoài boong tàu như kéo thẳng cô xuống!
Dưới ánh trăng, Tô Y Thược chỉ kịp nhìn thấy mặt nước nhuộm đỏ máu!!! Là máu của ai thì đã quá rõ ràng rồi! Tuy cô không ở trên tàu, nhưng cũng bị cú nổ mạnh ngay sau đó hất tung ra một khoảng cách tàu khá xa, lập tức ngất xỉu rồi
chìm dần xuống đáy biển.
Cô rất thỏa mãn!!! Đột
nhiên, cô lại ích kỷ muốn giữ anh lại bên mình, dù chết cô cũng không
muốn rời xa anh, một khi đã không còn lừa mình dối người nữa, thì tình
yêu nồng nàn của cô dành cho anh cũng không thể nào kiềm chế được nữa.
Có điều, cô lại không chết.
Diệp Thiên Duyên cứu cô. Đây là lần thứ hai anh ta cứu cô nhỉ. Có lẽ ông
trời cũng không muốn hai người ở bên nhau. Không ngờ Tô Y Thược lại bị
trôi dạt vào bờ biển, hơn nữa còn vừa vặn được Diệp Thiên Duyên đang ra
ngoài tìm Lý Tư nhìn thấy.
Xem đi, cô muốn chết cũng
không xong, ngược lại còn hại chết anh!!! Tô Y Thược cười châm chọc, vận mệnh thực sự đang chơi một trò đùa quá lớn với họ.
Cô lắc lắc chất lỏng màu lam trong tay, trong mắt hơi có chút nghi hoặc.
Diệp Thiên Duyên và Diệp Tư Trần vẫn luôn nói với cô rằng Lâm Mạc Tang
đã chết, nhưng nếu không nhìn thấy thi thể của anh, thì cô quyết không
chịu tin rằng anh thực sự đã chết. Vì thế, suốt một năm nay cô vẫn phái
người đi tìm anh, nhưng đến tận bây giờ cũng không có kết quả.
“Booth, nếu cho anh một cơ hội, thì anh muốn nói với người anh yêu nhất câu
gì?”. Đột nhiên Tô Y Thược chuyển mắt nhìn về phía Booth.
Booth suy nghĩ một chút rồi đáp: “Về nhà thôi.”
Mặt của Booth dường như trùng khớp với khuôn mặt Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược
như nhìn thấy Lâm Mạc Tang đang dịu dàng gọi cô: “Về nhà thôi.”
Câu trả lời của Booth hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Y Thược. Cô cứ
nghĩ anh ta sẽ nói mấy câu như “Anh yêu em”, “Ở bên nhau nhé” gì gì đó,
nhưng không ngờ anh ta lại nói giống Lâm Mạc Tang. Cô thực sự vô cùng hy vọng bây giờ anh có thể xuất hiện trước mặt cô, nói với cô rằng: “Về
nhà thôi.”
“Ha ha… cho tôi thêm một ly Thiên Túy nữa đi.”
Booth liếc nhìn cô một cái, trừ lần đầu tiên đến đây ra, thì cho tới bây giờ
cô cũng chưa từng gọi đến ly Thiên Túy thứ hai, hôm nay cô ấy làm sao
vậy?
Anh ta nhìn cô hơi nghi hoặc, tay cũng bắt đầu pha chế Thiên Túy mà Tô Y Thược vừa gọi, ai bảo khách hàng là thượng đế chứ.
…
“Berg, hình như cô gái kia bị bỏ thuốc. Có trò hay để xem rồi ~” Trên hai
chiếc ghế salon ở góc quán, một giọng nói vui vẻ chờ xem kịch vui chợt
vang lên.