Phòng của Thẩm Ninh cũng chính là phòng của Hạ Lập Nhân, hai người tuy rằng chiến tranh lạnh nhưng vẫn ngủ chung một phòng. Đồ dùng linh tinh và quần áo của Thẩm Ninh đương nhiên cũng để trong phòng của Hạ Lập Nhân. Quần áo cậu muốn mang đi không nhiều lắm, bởi vì phần nhiều đều là Hạ Lập Nhân mua cho cậu, cậu chỉ mang theo mấy bộ mình mua. Còn nhiều dụng cụ vẽ tranh tác phẩm linh tinh ở phòng vẽ tranh cần dọn sạch cũng tốn không ít công phu, hơn nữa cần nhân viên chuyên nghiệp xử lý đóng gói mới được, cậu hôm nay cũng không có chuẩn bị, nghĩ trước hết lấy đi một ít, sau này tiếp tục cho người đến xử lý phần còn lại.
Những đồ vật có thể không mang sẽ không mang đi, rất nhiều thứ có thể mua mới cho dù như vậy cũng có nhiều thứ cần phải dọn, cậu cũng không già mồm cãi láo Hạ Lập Nhân nói đến giúp cậu nên cậu cũng không khách khí sai sử anh.
Hạ Lập Nhân không cam lòng, anh mặc dù giúp cậu nhưng trên căn bản càng giúp càng thêm phiền, anh hoàn toàn không muốn Thẩm Ninh dọn đi.
Thẩm Ninh nhìn thấy cũng không muốn tranh cãi chỉ nói: “Anh nếu không muốn giúp em thì đứng xem đi, em mới vừa thu dọn xong anh lại bỏ trở về, anh nếu muốn giúp thì giúp em thu thập cho nhanh, mẹ anh còn ở dưới lầu chờ, anh cũng không thể một mực ở nơi này với em. Anh giúp em tìm cái vali, đồ của em vali này không chứa hết nhiều như vậy mà.”
“Tại sao em đột nhiên nói phải ra đi?” Hạ Lập Nhân nắm tay Thẩm Ninh:“Liễu Dật không phải người tốt sẽ không đối sử tốt với em.”
Thẩm Ninh thở dài một hơi: “Lập Nhân, chúng ta chung sống nhiều năm như vậy em cảm thấy chúng ta vẫn có chút hiểu nhau. Em dọn đi không phải vì Liễu Dật thế nào mà là em đối với anh không còn cảm giác, mấy tháng này chúng ta là cái dạng gì chính anh cũng rất rõ ràng, em tiếp tục ở nơi này có ý nghĩa sao?”
“Huống hồ hôm nay mẹ anh cùng Hàn tiểu thư đều đến đây, em không dọn đi thì ra bộ dáng gì nữa? Chỉ là lúc trước em cũng không ý này, nhưng bây giờ chứng kiến tình hình này cũng nên thức thời rời đi.”
“Em ghen tị? Bởi vì chuyện của anh và Văn Quân tức giận sao?” Sóng điện não của Hạ Lập Nhân so sánh khá kỳ lạ, anh không muốn nhìn nhận sự thật này.
Thẩm Ninh liếc nhìn bộ dạng si ngốc của Hạ Lập Nhân: “Anh thích nói gì cứ nói đi, em đã nói đối với anh không còn cảm giác em ăn dấm chua làm cái gì a.”
Hạ Lập Nhân cảm thấy rất hụt hẫng, từ nhỏ đến lớn anh chỉ cùng với Thẩm Ninh duy nhất một người nói chuyện yêu đương nên có thể nói kinh nghiệm yêu đương không đủ, Thẩm Ninh nói cái gì anh đều tin.
“Anh không rõ, chúng ta lúc trước còn rất tốt, vì sao em đột nhiên không còn yêu anh.” Hạ Lập Nhân nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, anh cảm giác mình phi thường hoàn mỹ, Thẩm Ninh làm sao có thể vứt anh sang một bên đi thích người khác.
“Chúng ta cùng một chỗ đã bao nhiêu năm?” Thẩm Ninh rút ra mình khỏi tay Hạ Lập Nhân ý bảo anh đi đến ghế sa lon ngồi nói chuyện.
Hạ Lập Nhân cùng đã đi qua ngồi xuống nói: “Bảy năm.”
“Đúng, bảy năm. Kỳ thật có chuyện em không muốn cùng anh nhiều lời, nhưng anh cũng đã hỏi, em cũng muốn nói lần cuối cùng cho anh hiểu được.” Thẩm Ninh ngẩng đầu nhớ lại: “Em còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó em thật sự đặc biệt thích anh, nhưng bảy năm qua đi cảm tình cũng phai nhạt, đừng nói anh còn có đủ loại tật xấu, lúc em thích anh mặc kệ anh làm gì em cũng cảm thấy rất tốt, hiện tại không thích nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.”
Hạ Lập Nhân không rõ: “Em nói anh có tật xấu?” Anh tốt như vậy! Hoàn mỹ như vậy!
“Tính của anh rất khiết phích, thích bắt buộc người khác làm theo ý mình mắc bệnh “bắt buộc chứng” rất trầm trọng, còn có khi làm việc thì quên hết tất cả. Em không thích như vậy, em thích người ôn hòa, anh như vậy làm cho em rất có áp lực, em sợ cuối cùng đến một ngày em phải nhìn sắc mặt của anh mà sống. Anh có biết trong công ty công nhân sợ anh bao nhiêu không? Anh có biết có bao nhiêu người muốn đánh chết anh không?!” Thẩm Ninh nhìn Hạ Lập Nhân nói tiếp:“Em là người, em cũng sẽ phạm sai lầm, em không hoàn mỹ, em ở cùng một chỗ với anh bảy năm cuối cùng cảm thấy rất là giả tạo, anh yêu thích cử chỉ, hành vi tính cách của em đủ loại, kỳ thật rất nhiều việc không phải em thích, em chỉ là phối hợp với anh thôi, anh hiểu không?”
“Mà bây giờ em mệt mỏi, em không muốn phối hợp với anh, em muốn cuộc sống tự do, em không muốn tiếp tục sống giả tạo. Em nghĩ lúc trước em lãnh đạm có thể làm anh hiểu được, nhưng hiển nhiên em sai lầm rồi, đối với anh em nên nói trắng ra một chút.”
“...”
Hạ Lập Nhân trợn mắt há hốc mồm, anh là lần đầu tiên biết mình có nhiều tật xấu như vậy.
Thật là không đúng nha, lần đầu tiên anh biết những tính cách đó cũng có thể bị gọi tật xấu! Quả thực là trời muốn sụp xuống, ba mươi mấy năm qua anh luôn luôn sống như vậy! Thì ra Thẩm Ninh không thích anh như vậy sao! Chỉ là... Chỉ là... anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trong đầu dạo qua một vòng, anh lại nhớ tới nguyên nhân mà mình cho là quan trọng: “Nếu em là vì chuyện của anh và Văn Quân tức giận, kỳ thật là không cần, anh cùng cô ấy là giả, cô ấy thật ra là ủng hộ hai người chúng ta, chỉ là theo giúp anh diễn trò kích thích em thôi, em không nên tưởng thiệt.”
Thẩm Ninh: “...”
Cậu biết Hạ Lập Nhân đầu óc có một chút vấn đề, nhưng không nghĩ tới anh thiếu suy nghĩ như vậy. Có cô gái nào lại quá tốt bụng phối hợp với anh như vậy, anh làm như ai cũng nghĩ như anh xem mắt có thể làm trò đùa sao. Anh có biết đây là tin tức lớn không? Có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm không? Hàn Văn Quân là danh môn khuê tú, cô thiếu suy nghĩ không cần thanh danh phối hợp với anh như vậy sao? Tuy rằng rất nhiều người đang nói nam nữ ngang hàng, nhưng loại chuyện này tóm lại là nhà gái có hại, có anh ở phía trước, ai còn dám theo đuổi cô ấy! Cho đến người theo đuổi cô ấy không để ý nhưng gia đình đối phương kia có thể không cần danh dự?
“Quên đi, em lười cùng anh nói chuyện, em còn thu dọn đồ đạc nữa.” Thẩm Ninh đối với hành vi thiếu suy nghĩ này của Hạ Lập Nhân thật sự không lời nào để nói, cậu gọi điện thoại cho Liễu Dật, nhờ đối phương tới đón cậu, cậu không cần Hạ Lập Nhân đưa đi.
“Anh nói thật, anh và Văn Quân là giả, người anh thích là em, em đừng đi có được không. Lúc trước là anh không bỏ xuống mặt mũi được em nhất định là vì anh không để ý em còn đi xem mắt nên tức giận đúng hay không? Anh khẳng định sau này không như vậy, em đừng dọn đi có được không, Liễu Dật anh ta thật không phải là người tốt!” Thấy Thẩm Ninh gọi điện cho Liễu Dật, Hạ Lập Nhân cũng bất chấp sĩ diện. Liễu Dật thật tình không phải người tốt, chơi đùa không biết bao nhiêu người làm sao có thể để Thẩm Ninh dọn qua đó được, như vậy khẳng định bị ăn đến xương cốt cũng không còn!
“Em biết anh ta không phải là người tốt gì.” Thẩm Ninh quay đầu lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại là em thích anh ta, anh ta đối với em cũng không tồi, lúc trước em cũng không có quyết định cùng anh ta ở một chỗ, nhưng là hiện tại chúng ta đã nói chuyện thẳng thắn, em cũng không còn băn khoăn nữa.”
“Em thích vẽ tranh, em hướng tới liberdade, cùng anh ta một chỗ em cảm thấy rất tự do, em không cần băn khoăn cái gì cũng không cần trách nhiệm gì cả, không có tình cảm trói buộc đây mới là cuộc sống em muốn.”
“Lúc trước anh yêu thích em không phải bởi vì em là người tự do tiêu sái hay sao? Anh yêu thích những bức tranh của em trước rồi mới yêu con người của em.” Thẩm Ninh sờ sờ tay của mình: “Nhưng khi em chung sống với anh thời gian dài như vậy em không thể vẽ những bức tranh có hồn như trước nữa..”
Hết chương 05.