Editor: Ngạn Tịnh.
Nửa đêm, ngoài phòng nổi lên tuyết.
Gió Bắc không ngừng đập vào cửa sổ, tiếng gió rít gào nghe như tiếng trăm quỷ gào thét.
Cung Tiểu Kiều đầu tóc rối tung, mặc áo ngủ màu trắng, ôm gối ngủ đến trước cửa phòng Cố Hành Thâm.
Đẩy cửa ra, sau đó hai tay ôm gối, con ngươi đen tròn u oán xem xét người đàn ông trên giường.
Mặc dù tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng Cố Hành Thâm vẫn bừng tỉnh.
Trên thực tế, anh căn bản là không có ngủ. Cái ôm ấp áp mềm mại vẫn luôn lặp lại trong đầu, không thể ngờ được chỉ một cái ôm lại có ảnh hưởng lớn đến anh như vậy. Là vì rất lâu rồi bản thân không đi tìm phụ nữ sao?
Cô Hành Thâm xoa xoa đầu tóc có chút hỗn độn, ngồi dậy. Chăn trên vai dần tụt xuống, lộ ra đã thịt màu mật ong, kéo thẳng xuống vùng bụng được che dấu trong chăn.
Con ngươi lãnh khốc ngày thường giờ phút này có chút mê ly không phòng bị, sau khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng nơi cửa, Cố Hành Thâm đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó khoé môi giật giật, giữa hai hàng lông mày có chút bất đắc dĩ.
Cung Tiểu Kiều sờ sờ gối đầu trong lòng, dè dặt cần thân ngước mắt nhìn anh, muốn nơi cái gì đó, lại tựa hồ nói không nên lời. “Cố Hành Thâm, tôi không ngủ được. Tôi kể chuyện cho anh nghe nha?!”
Cố Hành Thâm lại lần nữa nằm xuống ngủ. Hiện tại tâm tình của anh không tốt lắm, rất không tốt, càng không muốn nhìn thấy cô, “Đừng nháo”
“Anh nghe xong rồi ngủ tiếp được không?”
“....” Người ngủ không được là cô, vì sao người nghe kể chuyện lại là anh?
Cung Tiểu Kiều trái lại bắt đầu nói, “Có một cái bánh mì đang đi trên đường, đột nhiên đói bụng, liền tự ăn chính mình”
Cố Hành Thâm: “...”
Cung Tiểu Kiều: “Có một ngày một con thỏ bất hạnh rơi vào một cái thùng, kết quả lúc đi ra lại biến thành một con vịt, anh có biết vì sao không?”
Cố Hành Thâm: “...”
Cung Tiểu Kiều: “Bởi vì trong thùng là máy biến thế”
Cố Hành Thâm đen nửa mặt: “...”
Cung Tiểu Kiều: “A, hay để tôi kể chuyện của một kiếm khách đi! Lại nói, Cố Hành Thâm, tôi cảm thấy kiếm khách kia rất giống anh đấy! Thành hoang, gió lớn, tà dương như máu, vị kiếm khách đón gió mà đứng. Kiếm của anh ta rất lạnh, đôi mắt của anh ta rất lạnh, tâm của anh ta cũng rất lạnh, sở dĩ, anh ta bị lạnh chết!”
Cố Hành Thâm cả khuôn mặt đều đen: “...”
Cung Tiểu Kiều nháy mắt hỏi anh, “Cố Hành Thâm, anh có thấy lạnh hay không?”
Cố Hành Thâm cả khuôn mặt đều hoàn toàn đen, “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Cung Tiểu Kiều hai tay tạo thành hình chữ thập, “Thực lạnh nha, hay là tôi ngủ với anh nha?”
Cố Hành Thâm đã không còn lời nào để nói.
“Không thể”
Ngủ cùng nhau? Nghe ba chữ này anh đã cầm lòng không được, huống chỉ là thực tiễn.
“Ôi~ thật quá đáng. Uống say liền ôm người ta không tha, tỉnh dậy liền trở mặt...” Ánh mắt chờ mong của Cung Tiểu Kiều dập tắt, cúi đầu, đáng thương hề hề ôm gối đầu nói làm nhảm, bước chầm chậm từng bước ra ngoài.
Đi cho đến khi sắp ra khỏi cửa thì lại quay lại, dùng ánh mắt như con thú nhỏ bị vứt bỏ xem xét nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn chất chứa đầy ai oán, giọng nói ngọt ngào mềm mại như nước, “Cố Hành Thâm... Thâm ca ca.... Thâm...”
Cố Hành Thâm nhu nhu mi tâm, “Lại đây”
Cung Tiểu Kiều lập tức ném gối đầu chạy qua, hai ba bước liền nhảy vào ổ chăn, lấy tay của anh làm gối, không chút khách khí sờ soạng anh từ trên xuống dưới vài lần.
“Shh...” Cố Hành Thâm bị lạnh làm cho nhíu thẳng mày.
Anh liền biết thả nha đầu kia vào chẳng khác nào thật sói vào nhà.
“Anh không có mặc quần áo” Cố Hành Thâm mặt không chút thấy đổi nhìn cô.
“Tôi biết, tôi không để ý đâu” Cung Tiểu Kiều vô sỉ trả lời, một đôi tay nhỏ bé lạnh léo không chút khách khí dán lên ngực anh, giống như một con mèo nhỏ mềm mại không xương tiến đến từng chỗ ấm áp trên cơ thể anh.
“Còn sờ loạn nữa thì đi ra ngoài ngủ một mình”
“A..,“
“Còn sờ?!”
“Keo kiệt!”