Editor: Ngạn Tịnh.
Cung Tiểu Kiều ngồi trên xe đi đến thành phố D, dựa vào cửa sổ ngủ.
Vài ngày trước, Cố Hành Thâm lừa Cố Tiểu Nhu nói cô đi thành phố D, vậy hiện tại cô đi như anh mong muốn.
Ngày hôm qua ngâm mình tỏng bể bơi lạnh như băng, loại là thời gian hành kinh, như vậy cư nhiên không có bệnh, ngủ một giấc dậy tinh thần liền chấn hưng.
Cô mệnh tiện như vậy sao có thể hở tí là bệnh, không có tư cách, cũng bệnh xong không dậy nổi!
-
Lần này cô đi tham gia là thử kính là [Thiên Hạ Vô Ma].
Bộ phim tiên hiệp này là cải biên từ một tiểu thuyết cùng tên, kể về một vương gia Quân Dật Trần thời niên thiếu hết sức lông bông không tự chủ trương, làm cho thê tử của mình Thượng Quan Huyền Nguyệt bị tiểu thiếp Liễu Y Y hãm hại, sau khi chết hóa thân thành yêu ma trở về báo thù. Quân Dật Trần biết vậy chẳng làm, vì bù lại khuyết điểm của bản thân, cam nguyệt vứt bỏ tất cả đọa nhập ma đạo, bồi ở bên cạnh thê tử, cầu xin sự tha thứ của nàng. Cuối cùng là khoa trương mà giả tạo kết cục đại đoàn viên, lúc Thiên phạt hạ xuống là lúc Quân Dật Trần liều mạng cứu giúp, rốt cuộc đạt được sự tha thứ của Thương Quan Huyền Nguyệt, hai người trải qua trùng trùng đau khổ cuối cùng lại ở cùng một chỗ.
Thật ra Tiểu Kiều không thích kết cục của câu chuyện này cho lắm, nếu cô là tác giả, nhất định sẽ làm cho vương gia kia thành vật hy sinh, làm sao có thể để cho hắn cuối cùng còn ôm được mỹ nhân về. Lại nói cô thật ra rất thích Ma vương thần bí dụ dỗ nữ chính thành ma trong kịch bản, tuy rằng hắn từ đầu tới cuối đều là một thân áo bào màu đen, mặt cũng chưa từng được miêu tả qua.
Tuy rằng lần này bên đoàn làm phim tuyển chọn tất cả nhân vật, nhưng vai diễn quan trọng như nam chính nữ chính sao có thể không điều động nội bộ được.
Sở dĩ Cung Tiểu Kiều quyết định lượng sức mà đi, lần này đi ứng chính là vai nha hoàn Tiểu Hồng đi theo bên cạnh Thương Quan Huyền Nguyệt trước khi thành ma.
Khác với những vai diễn nha hoàn khác, Tiểu Hồng này chính là một người qua đường, vừa ra trậ liền bị Liễu Y Y giết người dọa khỉ dùng gậy đánh chết.
-
Hiện trường tuyển chọn người đi tấp nập, ngay cả vai diễn nha hoàn cũng là xếp một hàng dài.
[Thiên Hạ Vô Ma] cho dù là biên kịch, nhà sản xuất, đạo diễn hay nhà đầu tư đều thực lực mạnh mẽ, cũng khó trách nhiều người xua như xua vịt như vậy.
Hơn hai tiếng sau, Cung Tiểu Kiều rốt cuộc đi vào trong phòng thử vai.
Không có bất kỳ khảo hạch gì, giám khảo chỉ nhìn cô một cái liền đánh nhịp cho cô qua.
Nguyên nhân thật sự khó có thể mở miệng...
Bởi vì cô... Ngực lớn... 〇_〇|||
Tiểu Hồng trong kịch bản tuy rằng bộ dáng không ra gì, nhưng là dáng người cực kỳ tốt, bởi vì Quân Dật Trần nhìn nàng nhiều thêm một cái, không có mỹ mạo lại có dáng người làm cho Liễu Y Y tâm sinh ghen tỵ, lấy nha đầu này khai đao.
Được rồi! Cô chỉ có thể an ủi bản thân rằng một phần cũng là do danh khí của đại học A.
-
Cung Tiểu Kiều đang chuẩn bị trở về khách sạn, một giám khảo phỏng vấn vừa rồi đi tới phía cô, “Cung tiểu thư!”
“Phạm tiên sinh, chào anh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Cung tiểu thư điều kiện tốt như vậy, sao lại chỉ chọn nhân vật nhỏ như thế này chứ?”
“Mọi người thực lực đều rất mạnh nha! Có thể được nhân vật này tôi đã rất vừa lòng, ha ha”
“Cung tiểu thư quá khiêm nhường, thật ra... Tôi cảm thấy nhân vật Thượng Quan Huyền Nguyệt này rất thích hợp với cô, không biết Cung tiểu thư có thể chừa chút hãnh diện ăn một bữa cơm với tôi hay không, chúng ta có thể nói chuyện” Người đàn ông tác phong nhanh nhẹn cong môi cười, tự cho là mị hoặc, Cung Tiểu Kiều chỉ cảm thấy đáng khinh.
“Thực ngại quá Phạm tiên sinh, trưa nay tôi có hẹn mất rồi”
“Vậy sao? Vậy thật sự là đáng tiếc” Người đàn ông sắc mặt có chút không tốt lắm, trước khi đi còn khinh miệt liếc mắt nhìn cô một cái, có vẻ như đang cười nhạo cô ra vẻ thanh cao.
Cung Tiểu Kiều thở dài, đây là quy tắc ngầm trong truyền thuyết sao?
Tên kia nhiều lắm chỉ là nhân viên làm việc, chỉ là đảm nhận công việc bình thẩm nhân vật quần chúng mà thôi, làm sao có thể có quyền lợi quyết định nữ chính, xem cô là học sinh tiểu học sao? Dễ lừa như vậy!
Chỉ là chỉ sợ sau khi từ chối gã sẽ âm thầm làm gì đó ngáng chân mình.
Bất quá dù sao cũng chỉ là bên nhân vật quần chúng thôi, còn không phải dựa vào kỹ thuật diễn gì đó, thực sự bởi vì chuyện này mất đi cũng không có gì để đáng tiếc.
-
Cung Tiểu Kiều mệt mỏi trở lại khách sạn, mở cửa, trực tiếp nhảy lên giường lớn, lại lập tức cảm thấy không thích hợp, trên giường đặt cái gì sao lại cứng rắn thế nào?
Vưa mới chuẩn bị đứng dậy đã bị ép trở lại, đầu tiên là nhìn đến lồng ngực lõa lồ, nhìn lên trên nữa chính là một đôi mắt ai oán giận dữ lã chã chực khóc....
“Cung Tiểu Kiều, muội cư nhiên.... Cư nhiên bán ta...”