Editor: Ngạn Tịnh.
“Thế nhưng, là con gái dân tộc Trung Hoa, ai nguyện ý mặc người chém giết như heo như chó chứ? Chúng ta quyết tâm liều chết, bảo vệ Hoàng Hà! Bảo vệ Hoa bắc! Bảo vệ toàn ***** ****! Gió đang kêu gào, ngựa đang gọi, Hoàng Hà đang gào thét, Hoàng Hà đang gào thét…”
Cung Tiểu Kiều chạy một mạch như điên tới đoàn làm phim, bước chân như muốn hòa nhịp với tiếng chuông điện thoại đang reo vang.
“Cuối cùng cũng tới, còn tưởng rằng cô không chịu được áp lực đã chạy trốn rồi chứ!” Cảnh Việt liếc mắt nhìn Phong Tư Hạ.
Cung Tiểu Kiều cười với anh ta, cuối cùng thở hồng hộc chạy tới trước mặt Phong Tư Hạ, “Đạo diễn Phong, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đã tới muộn!”
Khóe miệng Phong Tư Hạ co rút, “Gió đang kêu gào?”
“Ấy…” Cung Tiểu Kiều vội vàng nhấn tắt điện thoại di động.
“Cung Tiểu Kiều, tôi thu hồi thời hạn ba ngày đã cho cô, ngay bây giờ, cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô vẫn giống như cũ, vậy bắt đầu từ ngày mai cô sẽ không cần phải nghe gió thét gào nữa, hiểu rồi chứ?” Phong Tư Hạ đen mặt nói, hiển nhiên đã mất sạch kiên nhẫn còn sót lại.
Vừa dứt lời, lập tức có người khe khẽ bàn luận, “Cuối cùng đạo diễn cũng lên tiếng!”
“Loại người mới chẳng có kỹ năng diễn xuất gì, chỉ biết dựa vào đàn ông kiếm lợi này nên sớm thay rồi mới đúng! Thật không biết sao lúc đầu lại chọn cô ta nữa!”
“Vừa không có kỹ năng diễn xuất lại không hiểu chuyện, lãng phí nhiều thời gian của mọi người như vậy, lúc này đã đến gần trưa rồi, cơm còn chưa được ăn còn phải chịu giày vò với cô ta!”
“Bắt đầu làm việc thôi! Dù sao thời gian lãng phí này cũng sắp kết thúc rồi!”
…
…
Một tháng qua, những lời này Cung Tiểu Kiều đã nghe đến thuộc lòng luôn rồi, cũng không có phản ứng gì lớn, vội vàng đi chuẩn bị.
Thợ trang điểm vừa trách móc vừa tùy tiện trang điểm cho cô.
Kim Mộc Lân nghiêng người dựa vào vách tường cau mày, thấy cuối cùng cô cũng tới, chân mày cũng chậm rãi giãn ra, chỉ là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không hề nói gì, không nói một lời đi thay quần áo.
Ngày hôm qua anh nhìn thấy Cố Tiểu Nhu đến, kết quả mới qua một lúc đã khóc lóc rời đi, nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Hôm qua vẫn cứ luôn lo lắng, cứ tưởng rằng cô bị người gây rối, bây giờ nhìn lại, sắc mặt của cô hình như đã khá hơn nhiều, hồng hào, không còn tái nhợt tiều tụy như mấy ngày trước.
Chẳng lẽ đã gặp được chuyện tốt gì?
Là được dễ chịu sao?
Là Tần Nghiêu…?
Kim Mộc Lân càng nghĩ càng tức giận, thiếu chút nữa lửa giận bùng nổ chạy đi chất vấn cô luôn rồi! Cuối cùng vẫn là nhịn được!
Anh nhất định phải chiến tranh lạnh đến cùng, để cô tự mình nhận ra được lỗi của mình!
Nhưng là, nhìn đạo diễn nghiêm khắc mắng cô, những lời châm chọc của nhân viên cùng với lời đồn đầy nghi ngờ của người bên ngoài, anh vẫn là không nhịn được đau lòng và sốt ruột thay cô…
Bởi vì tiến độ quá chậm, một tháng trôi qua vẫn chỉ mới đến Thương Quan Huyền Nguyệt và Quân Dật Trần vừa thành thân xong.
Ngày hôm qua quay tới cảnh Quân Trần Dật đến nơi gặp thiên tai trị lũ lụt, sau ba tháng mới trở về, hai người tiểu biệt thắng tân hôn.
Đoạn này cảnh diễn rất ít, chủ yếu là vẻ mặt và biểu tình biểu đạt tình cảm nội tâm, Cung Tiểu Kiều quay suốt ba ngày đều không qua.
ACTION!
Nha hoàn Dục Tú vội vàng chạy xuyên qua hành lang vào trong nhà, “Tiểu thư tiểu thư! Vương gia trở về rồi!”
Thượng Quan Huyền Nguyệt đang thêu thùa, nghe vậy giật mình kinh ngạc, ngón tay không cẩn thận bị kim đâm, lại chẳng thèm để ý vết thương trên tay, vội vàng vội vã chạy ra bên ngoài, kết quả, người đã ở trước mặt rồi. Nàng dừng bước chân, không dám tiến lên phía trước, trong con ngươi lấp lánh ánh nước, như có thiên ngôn vạn ngữ.
“Nguyệt Nhi…”
Quân Trần Dật thấy nàng, nhìn đến ngây dại, sau đó bước nhanh lên phía trước, ôm nàng thật chặt, trong lòng kích động vạn phần lại phải nhẫn nhịn, cuối cùng buông bỏ hết lễ giáo ôm nàng vào trong nhà.
Vẻ mặt Thượng Quan Huyền Nguyệt lộ rõ kinh ngạc, e lệ quyến rũ, có chút không nỡ xa rời, mỗi một phần tình cảm đều hiển lộ rõ rang, vừa đủ, đơn giản là một ánh mắt cũng khiến kẻ khác tâm thần rạo rực.
Cảnh tượng chuyển đến trong phòng.
Quân Dật Trần đặt nàng lên giường, vô cùng quý trọng vuốt ve tóc nàng, gò má, sau đó nhẹ nhàng khắc dấu môi lên trán nàng, xuống mũi, hai gò má, lại đến khóe môi, trăn trở lưu luyến…
Mãi đến khi mấy lớp áo cổ trang của Cung Tiểu Kiều sắp bị cởi hết, mới rốt cuộc có người lên tiếng nhắc nhở, “Đạo diễn, có phải nên kêu cắt rồi không?”
“Khụ… Cắt!” Lúc này Phong Tư Hạ mới kêu ngừng.
Cung Tiểu Kiều thật cạn cmn lời luôn rồi.
Thật ra thì đến lúc Quân Dật Trần ôm Thượng Quan Huyền Nguyệt vào phòng xong thì nên kêu cắt rồi, người này lại có thể để cho Kim Mộc Lân làm sắp xong cảnh sau luôn mới hô ngừng, lại còn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Cùng chưa thỏa mãn còn có Kim Mộc Lân…
Phong Tư Hạ mất tự nhiên nói một câu, “Ừ, tạm được. Chỉ là, nếu biểu hiện lần này chẳng qua chỉ là tình cờ, tôi vẫn sẽ tùy thời đổi người!”
“Tôi hiểu tôi hiểu! Đạo diễn Phong, tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn! Tôi chọn bài hát kia làm nhạc chuông thật ra chính là vì muốn mỗi giây mỗi phút nhắc nhở bản thân nhớ kỹ lời dạy của anh! Gần đây trạng thái của tôi có chút không tốt, chủ yếu là bởi vì vẫn luôn nghiên cứu cảm xúc của nhân vật trước và sau khi nhập ma, tối hôm qua tôi đột nhiên thông suốt! Đạo diễn Phong, lần này tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”
Cung Tiểu Kiều tỏ vẻ, dùng gương mặt đáng yêu nói ra những lời con nít này thật sự rất cần kỹ thuật diễn đó!
“Tốt nhất là như vậy.” Nhìn Cung Tiểu Kiều lại hoạt bát lanh lợi mở miệng nói xàm, Phong Tư Hạ mới xác định cô thật sự khôi phục trạng thái rồi, chỉ là anh trái lại có chút hiếu kỳ lý do thực sự khiến cô khôi phục trạng thái là gì.
“Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi, chiều lại tiếp tục.” Cảnh Việt vỗ tay hô.
Giờ phút này, Kim Mộc Lân đang bực tức trừng mắt nhìn nhân viên nhắc nhở lúc nãy.
Cung Tiểu Kiều đang tháo trang sức, không nói gì mà đưa tay vòng qua thợ trang điểm, vỗ lên bả vai Kim Mộc Lân, “Bát Giới, anh muốn làm loạn với em tới khi nào đây?”
Kim Mộc Lân đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của Cung Tiểu Kiều vang lên, là Cố Hành Thâm gọi tới.
“Tiểu Kiều, anh ra ngoài có chuyện, cơm tối đã làm xong rồi, em trở về thì hâm lại rồi ăn.”
“Ồ…”
Đi ra ngoài có chuyện? Nói như vậy có nghĩa là xong việc anh sẽ trở về sao?