Editor: Ngạn Tịnh.
“Đừng cứ giống mấy thanh niên văn nghệ cả ngày chỉ biết mơ mộng với hoa và lá, đi lột hành tây đi!”
“Tuân lệnh! Tiểu Kiều đại nhân!”
“Thật ra thì em càng thích được gọi là bà xã đại nhân hơn.”
Thân thể của Tần Nghiêu cứng đờ, “Thật xin lỗi...”
Cung Tiểu Kiều không phải đang cắt hành tây, nhưng mắt lại đỏ lên, “Tần Nghiêu, làm sao bây giờ? Nếu đến lúc phải rời đi em lại vẫn không nỡ bỏ anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu Kiều...”
“Bởi vì do em, những ngày qua có rất nhiều người đến làm phiền anh đúng không!”
“Những chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần phải lo lắng.”
“Tần Nghiêu, anh thích em sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh yêu em sao?”
“Yêu...”
“Trên đời này lại thêm một người yêu mình lại chẳng thể ở cạnh mình...”
“....”
-
Tập đoàn Cố thị.
Thẩm Nhạc Thiên như sói như hổ bơi lộn trong đống drama.
“Hơn một tháng không trở lại lại có thể bỏ lỡ nhiều drama như vậy, thật là đáng tiếc quá mà! Mọi người nói xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Cũng gần đến ngày cưới của Cố Tiểu Nhu và Tần Nghiêu rồi, kết quả cậu ta lại ngày càng mập mờ với nhóc hồ ly, rốt cuộc cậu ta muốn kết hôn với ai vậy?”
“Trở về thì siêng năng làm việc đi, đừng suốt ngày cắm mặt vào mấy thứ vô dụng này!” Thịnh Vũ đẩy một sấp tài liệu tới trước mặt anh ta, “Sao không tiếp tục ở Châu Phi ít hôm? Còn tưởng rằng cậu thật sự muốn ở đó dăm ba năm nữa chứ!”
Hạng mục đó ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể vào quỹ đạo, tên Thẩm Nhạc Thiên này lại có thể liều mạng như vậy, một tháng là đã giải quyết rồi, có thể thấy có bao nhiêu vội vàng muốn trở về ôm tổ quốc vào lòng!
Thẩm Nhạc Thiên bày ra vẻ mặt đau khổ, “Ai! Mấy em gái Châu Phi khẩu vị quá nặng rồi, tôi vẫn là thích những em gái trắng trẻo mềm mại hơn! Cuối cùng cũng có thể trở lại tổ quốc ôm người đẹp vào lòng rồi!”
Thịnh Vũ khẽ xì.
Vẻ mặt Thẩm Nhạc Thiên đầy vẻ thô bỉ tiến tới gần, “Hắc hắc lão Tam, Châu Phi không chỉ có phụ nữ cường tráng, đàn ông cũng đều rất cường tráng đó nha ~ Lão Tam, rảnh rỗi thì có muốn qua bên đó vui đùa một chút không?”
“Lượn qua bên kia mà chơi, ông đây không rảnh xàm xí với cậu!” Thịnh Vũ đầy vẻ khinh bỉ giơ chân đạp.
Thẩm Nhạc Thiên ngưỡng mộ nói, “Mà phải nói, ba người cũng được lắm đó! Dưới tình huống này lại có thể ổn định lão Đại không bùng nổ!”
Thịnh Vũ nhíu mày, “Bùng nổ thì thật sự không có, chỉ là, tháng này phòng làm việc đã đổi... Đường Dự, hôm nay ngày mấy rồi?”
“Ngày mai là lễ tình nhân, hôm nay là ngày 13 tháng 2.” Đường Dự trả lời.
“Ừ đúng rồi, tháng này phòng làm việc của lão đại đã thay 26 cái ly cà phê, trung bình sáng chiều mỗi buổi một cái, hơn nữa gãy rất nhiều cây bút, tôi đang suy nghĩ có nên mời người đến chế tạo một cái làm bằng Kim Cương hay không.”
Đường Dự chen vào bổ sung, “Bàn làm việc và ghế tủ bằng gỗ đều đã được đổi thành tấm thép!”
Lãnh Thấu ngẩng đầu lên, “Cũng may cửa sổ vốn được làm bằng kiếng chống đạn.”
Thịnh Vũ dù bận vẫn ung dung chép chép miệng lắc đầu, “Thẩm Nhạc Thiên, lúc này cậu còn dám chạy về. Tôi thấy cậu vẫn là ít nói nhảm mấy câu, tiết kiệm một chút công đức mặc niệm cho bản thân đi!”
Thẩm Nhạc Thiên ngu cmn luôn rồi...
“Tôi thật không nghĩ thông được! Nếu lão đại không vui, tùy tiện động ngón tay cũng có thể khiến nhóc hồ ly cả đời cũng không gặp được Tần Nghiêu! Cần gì phải ngồi không chịu ngược chứ?”
Thịnh Vũ thở đài nói, “Còn không phải cái bạt tay kia tạo nghiệp, bây giờ lão đại thương nhóc hồ ly khôn kể, nói gì nghe nấy, thậm chí còn ngầm cho phép cô nhóc quan hệ mập mờ với Tần Nghiêu, Cố Tiểu Nhu khóc rất nhiều lần, lão đại cũng không ra tay.”
Thẩm Nhạc Thiên sờ cằm một cái, “Nhóc hồ ly không hổ là nhóc hồ ly mà ~”
“Còn có chuyện lớn hơn nữa!” Đường Dự thần bí nói.
“Hử! Còn có chuyện gì hot hơn nữa à! Nào nào, nhanh nói nghe một chút!” Thẩm Nhạc Thiên vội vàng hóng hớt.
Đường Dự nói, “Chúng ta sắp phải tập thể cuốn chăn cuốn đệm rời khỏi Cố thị rồi!”
“Gì cơ?” Thẩm Nhạc Thiên sợ hết hồn, “Lão đại không cần chúng ta nữa hả?”
Đường Dự lắc đầu, “Lão đại cũng đi cùng!”
“Vậy là chuyện gì thế này? Bỏ nhà ra đi tập thể à? Rốt cuộc chuyện thế này Đường Dự cậu nhanh nói rõ ràng đi!” Thẩm Nhạc Thiên có chút nóng vội thúc giục.
“Lão đại chuẩn bị dùng tập đoàn Cố thị làm quà cưới cho Cố Tiểu Nhu...” Đường Dự trả lời.
Thẩm Nhạc Thiên muốn hất bàn, “Đùa cái méo gì vậy? Dùng toàn bộ Cố thị làm quà cưới? Dựa vào cái gì chớ! Cố thị này chính là giang sơn mấy anh em chúng ta dùng từng viên gạch xây dựng nên, Cố Tiểu Nhu kia là Nữ Vương hay là Cleopatra(*) hả! Cho dù là em gái ruột cũng không cần phải đưa tặng cả một công ty lớn như vậy được! Có phải mấy ngày nay lão đại bị nhóc hồ ly ép đến điên rồi không? Một hai ba người mấy người cũng không mang lão đại đi phát tiết một chút, nhỡ nhịn đến gần chết thì phải làm sao bây giờ!”
(*)Cleopatra, tên đầy đủ là Cleopatra VII Philopator (69 TCN – 30 TCN), người Macedonia, là một Nữ hoàng của Ai Cập cổ đại. Bà là thành viên cuối cùng của triều đại Ptolemy (một triều đại của người Hy Lạp cai trị Ai Cập và các vùng lân cận từ năm 305 TCN đến 30 TCN).
“Loại chuyện đó... Lão đại không đồng ý chẳng lẽ chúng ta còn có thể buộc anh ấy đi sao?” Thịnh Vũ khinh bỉ liếc mắt nhìn anh ta.
“Khi đó lão đại nói chuyện này chúng ta cũng rất kinh ngạc, bởi vì Cố thị khẳng định chính là do lão đại kế thừa, nhưng anh ấy lại hoàn toàn bỏ quyền thừa kế chuyển toàn bộ cho Cố Tiểu Nhu! Cố Tiểu Nhu chỉ là một cô gái, căn bản không hiểu chuyện kinh doanh thương nghiệp, thân thể lại còn không tốt, sau khi chuyển nhượng Cố thị qua thực tế người cầm quyền chính là Tần Nghiêu!”
“Đúng vậy đó! Ba người đã biết vậy sao không khuyên giải một chút chứ!” Thẩm Nhạc Thiên vội la lên.
“Khuyên... Tôi và Đường Dự bị lão đại khuyên.”
“Có ý gì?” Thẩm Nhạc Thiên nhìn về phía Lãnh Thấu.
Lãnh Thấu theo thói quen trước khi phân tích sẽ đẩy mắt kính một chút, “Lão đại đã sớm ghi danh một công ty ở bên ngoài, thực lực chân chính cũng đều ở bên kia, đồ cưới lão đại cho là công ty Cố thị, mà không phải là cả tập đoàn! Công ty Cố thị nhìn như công ty tổng, tác dụng thật ra cũng chẳng nhiều. Dĩ nhiên, ngay cả như vậy, chỉ cần một công ty Cố thị dù chỉ là chi nhánh, sau khi lão đại tiếp nhận cũng đã sớm không giống ngày xưa. Lão đại đưa Cố thị cho Cố Tiểu Nhu kế thừa, mặc dù phần quà này có chút nặng, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Tất nhiên, lão đại quyết định thế này còn có một nguyên nhân sâu xa hơn...”
“Nguyên nhân gì?” Thấy Lãnh Thấu lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, Thẩm Nhạc Thiên hận không thể lật ngược đầu anh lại, lôi hết mấy thứ trong ruột anh ra.