Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 92: Chương 92: Nhào tới cưỡng hôn?




Editor: Ngạn Tịnh.

“Lại là bốn cái một!” Thịnh Vũ dở khóc dở cười.

“Ném ra bốn cái một cũng rất cần kỹ thuật.” Lãnh Thấu đánh giá.

“Ha ha ha...” Thẩm Nhạc Thiên ngửa mặt lên trời thét dài.

Nếu cô thật sự có kỹ thuật thì đã sớm ném ra bốn cái sáu, làm sao có thể để tên Thẩm Nhạc Thiên kia chiếm tiện nghi được.

Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều đen như đáy nồi, “Đừng cười nữa, cẩn thận quai hàm của anh đó, nói đi! Muốn tôi làm cái gì? Cho cái sảng khoái đi!”

Thẩm Nhạc Thiên sờ sờ cằm, cố ý không muốn cho cô biết dễ dàng, mãi đến khi Cung Tiểu Kiều bẻ khớp tay khớp chân chuẩn bị dùng võ lực mới chịu đàng hoàng mở miệng, “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hy vọng em có thể cho người anh em của anh một cơ hội.”

“Người anh em của anh? Một cơ hội?” Cung Tiểu Kiều khó hiểu.

“Bình Dã Quân đó! Người ta vừa gặp đã thương em, tình cảm thắm thiết, một lòng một dạ, cố chấp không thôi! Hơn nữa bên cạnh cả hai cũng chẳng có ai! Em xem, hai người có duyên lắm đúng không!”

Bình Dã Quân nghe đến đầu óc mù mờ, chỉ cảm thấy Thẩm Nhạc Thiên trong chốc lát dùng được nhiều thành ngữ như vậy, rất có nội hàm.

Cung Tiểu Kiều lại thấy cạn lời, “Đừng dùng thành ngữ linh tinh như vậy có được không?”

“Vậy em có đồng ý hay là không? Đây chính là quy tắc trò chơi đó! Không tuân theo thì quá mất mặt rồi! Sau này sẽ không thèm chơi với em nữa!”

“Ai thèm chơi với anh chứ! Tôi muốn về ngủ!” Cung Tiểu Kiều ngáp một cái.

“Đệt! Gấp gáp muốn về nhà như vậy làm cái gì chứ? Trong nhà có người đẹp đang chờ hay gì!”

“Tiểu Kiều tiểu thư có lẽ gần đây công việc bộn bề, nếu quá mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi!” Bình Dã Quân quan tâm nói.

Cung Tiểu Kiều khoát khoát tay, “Không cần! Nếu đã chơi, vậy thì phải chơi sảng khoái! Chuyện đó, Thẩm Nhạc Thiên, tôi đồng ý yêu cầu của anh!”

“Sảng khoái!” Thẩm Nhạc Thiên đập bàn một cái vang dội, “Tối nay phải không say không về mới được!”

Con ngươi Bình Dã Quân sáng lên, mặc dù cô đồng ý là vì quy tắc trò chơi, nhưng anh nghĩ có lẽ cô cũng có chút ấn tượng tốt với mình.

Cung Tiểu Kiều âm thầm ảo não, lại chơi ngu rồi, ài!

Chỉ là, đã có chơi thì phải có chịu, đám người này đều là một lũ điên, dù sao cô cũng không trốn về nhà ngủ được, vậy dứt khoát chơi đùa thôi!

“Thẩm thiếu gia, đang chơi gì đó?”

“Đúng vậy! Vui nhộn đến vậy!”

“Đến đây nào, cùng chơi đi, càng nhiều người chơi càng vui!”

Bắt đầu có trai xinh gái đẹp lần lượt gia nhập, mọi người đều từng người giới thiệu đơn giản một phen.

Cung Tiểu Kiều lấy thân phận Kiều Thập Nhất để tự giới thiệu về mình.

Cô không ngờ tới, tối nay lại có thể gặp người quen.

“Mộng Kỳ! Cậu cũng ở đây sao! Lâu rồi không gặp!” Cung Tiểu Kiều cao hứng kéo lấy cô ta chào hỏi.

Diệp Mộng Kỳ nhìn thấy cô lại chẳng tỏ vẻ hào hứng gì, chỉ là nhếch miệng, có chút giễu cợt, “Nào phải chứ, Tiểu Kiều, những ngày tháng qua không phải thấy cậu rất nhiều sao! Tiêu đề giải trí, trang bìa tạp chí, phỏng vấn trên TV... Vậy mà vẫn nói chỉ là một vai diễn quần chúng, cũng quá khiêm tốn rồi!”

Cho dù là chuyện của Kim Mộc Lân hay là chuyện của Tần Nghiêu, Cung Tiểu Kiều đều chưa từng bày tỏ với người khác, cho nên có lẽ Diệp Mộng Kỳ cho rằng cô là loại người ai cũng có thể lừa gạt, chỉ mong nhanh chóng leo lên đài cao.

Hôm nay tới được buổi tiệc này, Diệp Mộng Kỳ đã nhờ rất nhiều quan hệ, không ngờ tới lại gặp phải Cung Tiểu Kiều, hơn nữa còn thấy cô chơi rất vui với đám Thẩm Nhạc Thiên, bộ dáng như rất thân quen, cho nên không khỏi càng thêm khinh bỉ cô.

Trước kia còn bày ra cái vẻ ngây thơ đơn thuần không hiểu biết gì, không ngờ cũng là loại người không từ thủ đoạn để trèo cao, có thể làm quen được những người kia không biết đã bán đứng thứ gì, dùng bao nhiêu thủ đoạn rồi.

Thái độ của Diệp Mộng Kỳ khiến Cung Tiểu Kiều có chút ấm ức, nhưng cũng không quá đau lòng, cũng chỉ cười cười, chẳng nói gì thêm.

Chỉ cần tiến vào vũng lầy giới giải trí này, cô cũng không trông mong bạn học ngày xưa có thể giữ nguyên tình bạn như thuở nào.

-

Trò chơi tiếp tục.

Những người này thật đúng là biết chơi, một trò chơi đơn giản lại gian nan, kích thích chồng chất.

Không chỉ là là chơi chỉnh người, còn có số lượng xúc xắc cũng ngày càng nhiều thêm, từ lúc đầu chỉ bốn viên rồi lên mười hai viên, cuối cùng còn lên đến hai mươi viên.

Theo số lượng xúc xắc ngày càng nhiều, ngươi có thể tham gia trò chơi cũng ngày càng ít.

Còn có mấy người cao thủ, ví như Thẩm Nhạc Thiên có thể lắc hai mươi viên một cách điêu luyện, chia đều ra bốn cột, khá là phong cách.

Đây không phải chỉ là chơi trò chơi, rõ ràng là biểu diễn xiếc mà!

Cung Tiểu Kiều vốn là tính cố ý làm bộ như lắc không nổi, thế nhưng con hàng Thẩm Nhạc Thiên kia lại cứ bắt cô lắc mãi đến khi nào thành công thì thôi.

Vì vậy cô chỉ có thể bất đắc dĩ liều mình theo quân tử.

Diệp Mộng Kỳ cực kỳ hận đứng ở một bên, sớm biết vậy thì cô cũng đi luyện tập một chút, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

“Haha...! Xem ra lại là tôi lớn nhất!”

“Ha ha, Thẩm thiếu gia thật là lợi hại!”'

“Tối nay Thẩm thiếu gia đã kiếm lời một mảnh đất, hai tòa nhà, ba chiếc xe rồi!”

“Đâu chỉ vậy, còn có hai người đẹp nữa, haha!” Thẩm Nhạc Thiên trái ôm phải ấp, cười đến đắc ý.

“Tiểu Hồ Ly lắc nhanh lên xem nào, chỉ còn em thôi đó!” Thẩm Nhạc Thiên thúc giục.

“Không chơi nữa, tay mỏi lắm rồi.” Cung Tiểu Kiều bắt đầu trốn.

Diệp Mộng Kỳ có chút kinh ngạc, cảm thấy cô cũng quá ngạo mạn rồi.

Nhưng là, Thẩm Nhạc Thiên lại chẳng có ý tức giận gì, cười hì hì tiến tới, “Tiểu Hồ Ly, em đừng giả ngu, năm đó mười mấy cục gạch cũng có thể nâng đến vui vẻ, huống chi chỉ là mấy viên xúc xắc nhỏ!”

“Thẩm Nhạc Thiên, tôi có thù oán gì với anh à! Biết rõ đêm nay tôi đen như cớt chó rồi mà!” Cung Tiểu Kiều thầm hận liếc nhìn Thẩm Nhạc Thiên một cái, xắn tay áo, tiếp tục lắc.

Bà biết ngay mà!

Cô lại là nhỏ nhất!

“Được được được! Cho em nghỉ một lát, vậy được chưa! Em tới đứng trước cửa, chờ lát nữa người đàn ông nào bước vào đầu tiên, em tới hôn anh ta một cái là OK! Đơn giản đúng không! À đúng rồi, bổ sung một chút, địa điểm là môi, thời gian là ba mươi giây trở lên.” Thẩm Nhạc Thiên bày vẻ từ bi chặt đứt đường lui của cô.

“Xem như anh giỏi...” Khóe miệng Cung Tiểu Kiều co quắp.

Thẩm Nhạc Thiên, thù này không báo không phải là quân tử!

Tốt nhất đừng để bà đây có được cơ hội!

-

Bên kia vẫn còn tiếp tục chơi, Cung Tiểu Kiều bi ai đứng ở cạnh cửa chờ người đàn ông tiếp theo bước vào.

Đậu má, cô phải nói thế nào đây?

Chẳng lẽ cô không cần nói gì cả, vừa vào là lập tức nhào tới cưỡng hôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.