Kế Hoạch Cướp Tiền

Chương 1: Chương 1: Một, Nam Nhân Nhặt Điếu Thuốc Vứt Đi Và Nhất Kiến Chung Tình.




CHƯƠNG 1: MỘT, NAM NHÂN NHẶT ĐIẾU THUỐC VỨT ĐI VÀ NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH.

Người ta, mỗi khi phiền muộn đến cực điểm, sẽ muốn làm cái gì?

Đại bộ phận nhân ưa chuộng không ngoài mấy thứ: thuốc lá, rượu, đồ ăn ngon, ***.

Lương Thiểu sờ sờ túi tiền chỉ còn vỏn vẹn mười một đồng, nhớ tới một câu kinh điển trong Triết học: “Sức mạnh kinh tế quyết định cơ sở vật chất”.

Y rất nhanh đưa ra quyết định, đi tới sạp thuốc lá ven đường, mua một bao thuốc lá, quấn lấy lão bản xin một cái bật lửa.

Vừa xoay người, lão bản liền miễn phí cấp cho y thật to ánh mắt xem thường.

Trên đường rất đông người, đi đi lại lại, giống như một bầy kiến vội vội vàng vàng

Lương Thiểu ngồi ở ven đường, tuỳ ý để bụi bẩn bám dơ âu phục.

Y vụng về châm thuốc, nheo lại con mắt, học theo người ta, hít một hơi thật sâu.

Hơi nhíu lông mày, không có cay giống như lời đồn, vị đạo lại có điểm không đến nơi đến chốn làm người ta phát tiết không được.

Lương Thiểu có điểm hối hận, phí tiền mua về một thứ chẳng ra sao, điếu thuốc đã lỡ đốt đành ráng hút.

Thế nhưng, y cầm điếu thuốc, giống như trong cơm cà ri bỏ thêm xì dầu() , nhìn chẳng ra làm sao.

(: Nguyên văn 咖喱饭里加了酱油, đa tạ nàng Tiểu Thảo đã chỉ ta^^)

Y không biết dùng động tác nào để kẹp nó thật tự nhiên, cũng không biết làm sao gảy gảy ngón tay cho rơi xuống một ít tàn thuốc, thậm chí cũng không biết ngậm đầu lọc dài ngắn thế nào là vừa đủ.

Cuối cùng, Lương Thiểu thất bại đem điếu thuốc dụi tắt rồi vứt vào thùng rác kế bên.

Lúc này, Lương Thiểu mới chú ý tới một nam nhân đứng bên kia đường.

Cái kia nam nhân tóc có điểm dài, thế nhưng thoạt nhìn không thấy lôi thôi. Hé ra khuôn mặt rất mê người, bên tai phải đeo một khuyên tai rất tinh xảo. Hắn thân mình nhỉnh hơn Lương Thiểu một chút, da ở chiếc cổ ngăm màu đồng lộ ra xương quai xanh.

Lương Thiểu nhìn nam nhân kia băng qua đường, rất tự nhiên tiêu sái đến bên thùng rác, tự nhiên vươn tay ra, tự nhiên từ một đống tàn thuốc bên trong lấy ra một điếu còn dài nhất, tự nhiên móc bật lửa, tự nhiên đặt trong miệng, tự nhiên châm lửa.

Toàn bộ quá trình lưu loát như người ta đi vào siêu thị đến bên cái giá lấy một món hàng.

Nam nhân kia nhẹ nhàng thở ra một ngụm khói, sau đó quay đầu đối mặt Lương Thiểu, hơi hơi khêu mi hỏi y, “Cậu có tin hay không nhất kiến chung tình?”

Lương Thiểu nghe được vội nuốt ực một ngụm nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.