“Như Thị,” Thẩm Văn Hãn cúi người, ôm lấy bà xã đang ngủ mê man, nhẹ lay lay, “Ôn Như Thị, tỉnh lại đi!”
Trái tim như bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt, Thẩm Văn Hãn hoảng hốt thấp giọng gọi cô, thậm chí anh còn không phát giác giọng nói mình hơi phát run.
Lúc anh đang định nâng người cô lên, Ôn Như Thị mềm nhũn tựa vào trong ngực Thẩm Văn Hãn bỗng nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ngu ngốc, bị em dọa rồi hả?” Ôn Như Thị ngửa mặt, một đôi con ngươi như thu thủy ý cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông đang cứng đờ nói: “Em chọc anh thôi, sao anh không phát hiện ra vậy?”
Tinh thần Thẩm Văn Hãn buông lỏng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể siết chặt hai tay, gắt gao giam cầm cô vào trong lòng mình.
Anh thật sự bị hù dọa, Thẩm Văn Hãn vùi mặt vào cần cổ cô, ngay cả muốn trừng phạt cô vì đã nghĩ ra trò đùa dai này cũng quên không còn một mảnh.
Không biết rằng giờ phút này Ôn Như Thị cũng thở phào một hơi, kém chút đã bị anh phát hiện, may mà chính mình kịp thời tỉnh lại.
“Sau này đừng nên làm vậy nữa, anh sẽ lo lắng.” Giọng trầm thấp của Thẩm Văn Hãn từ trên bờ vai cô truyền đến.
“… Thực xin lỗi.” Ôn Như Thị chậm rãi nâng tay, khẽ vuốt lên tóc anh, ngực dính sát gần như có thể cảm nhận được trái tim được nhảy lên kịch liệt của anh.
Trừ ba chữ đó ra, cô không cách nào đưa ra hứa hẹn nào khác.
Thời gian có thể tỉnh táo đối mặt anh sẽ chỉ càng ngày càng ít, Thẩm Văn Hãn sớm hay muộn cũng sẽ biết, anh thông minh sâu sắc như vậy, cô chỉ có thể hi vọng để anh cách sự thật tàn khốc này xa hơn chút.
Còn có rất nhiều việc cô còn chưa làm được cho anh, cô căn bản không được tính là một người vợ hợp cách.
“Em đói.” Ôn Như Thị ôm lại anh, nhàn nhạt cười: “Đại tiệc người nào đó tự tay nấu cho em, không biết có thể giúp hai chúng ta ăn no không đây?”
Thẩm Văn Hãn thở dài, khẽ cắn lên cổ cô một cái cho hả giận, buông cô ra ngồi thẳng người, tức giận liếc cô một cái: “Bị lạnh rồi, anh mang ra ngoài hâm lại.”
Mỉm cười tiễn anh rời đi xong Ôn Như Thị rốt cục trầm tĩnh lại, vỗ vỗ gương mặt cười đến sắp cương cứng của mình, để đỏ ửng trên mặt nhìn qua tự nhiên hơn chút, xong rồi mới xuống giường thay quần áo rửa mặt.
Đặt khay đựng thức ăn trong tay xuống, Thẩm Văn Hãn đứng bên tủ đựng bát, tròng mắt chăm chú nhìn đồ ăn đã lạnh một hồi lâu, im lặng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
“Đi tra xem trong khoảng thời gian tôi chuyển ra khỏi nhà họ Ôn đến tiến vào hội đồng quản trị, Ôn Như Thị đã làm gì cho tôi, mỗi một việc đều điều tra kỹ chút.” Thẩm Văn Hãn hơi dừng, giây sau lại thêm một câu, “Đặc biệt phương diện có liên quan đến sức khỏe thân thể.”
Cúp điện thoại, Thẩm Văn Hãn cất điện thoại, như không có chuyện gì xảy ra mở lò vi sóng, bắt đầu hâm nóng.
Ôn Như Thị nhất định là có chuyện gì đang giấu anh, không sao, nếu cô không chịu nói, anh cũng có thể tự mình đi thăm dò.
Trong phòng tắm, Ôn Như Thị cẩn thận cẩn thận trang điểm nhạt cho mình, soi gương quan sát nửa ngày không phát hiện có bất kỳ sơ hở nào, thế này mới hài lòng đi ra.
“Những món này đều là anh làm á?” Cô chạy đến bên bàn ngửi ngửi, từ tận đáy lòng tán thưởng, “Quá lợi hại, sắc hương có đủ, cũng không biết vị thế nào.”
Thẩm Văn Hãn cười nhẹ, đưa cho cô một đôi đũa: “Đều là bị em ép ra, nếu ăn không ngon cũng không cho phép em ghét bỏ đâu đấy.”
Ánh mắt lướt qua gương mặt được trang điểm tinh xảo của cô, anh cụp mắt, không hiện ra bất cứ cái gì, chỉ chuyên tâm đơm cơm vào bát cho cô.
Cấp dưới trả lời rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, một phần báo cáo tỉ mỉ được gửi đến hòm thư của Thẩm Văn Hãn.
Ôn Như Thị còn đang ngủ, Thẩm Văn Hãn không đi chuẩn bị bữa sáng mà là một mình ngồi trong phòng khách, mở máy tính xách tay ra, màn hình hiện lên ánh sáng lạnh, bên trên rõ ràng là mấy hàng chữ màu đen.
Ôn Như Thị cùng mẹ Lý đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân một lần, mấy ngày sau liền bắt đầu thu hẹp lại nghiệp vụ của Ôn thị, nhượng lại mấy đơn hàng lớn cho tập đoàn Tống thị cùng công ty Nhạc Hâm.
Vì sao cô phải làm như vậy? Đầu ngón tay Thẩm Văn Hãn vô ý thức nhẹ gõ lên bàn. Anh nghĩ, làm chồng của Ôn Như Thị, anh có quyền lợi biết kết quả kiểm tra sức khỏe thế nào.
Từ lần đầu tiên ở thôn họ Thẩm thành công dùng mặt mộc khiêu khích anh xong, khi ở nhà cô sẽ không lại trang điểm. Thẩm Văn Hãn ngồi bên giường cô, im lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Ôn Như Thị.
Cô gầy, màu da cũng không hồng nhuận như trước kia, Thẩm Văn Hãn cẩn thận vuốt ve hai gò má bóng loáng của cô. Là bắt đầu từ khi nào, cô ở nơi anh không nhìn thấy chậm rãi tiều tụy, anh thế nhưng không có chút phát giác.
Lông mi nồng đậm trong tay giật giật, Ôn Như Thị chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt Thẩm Văn Hãn phức tạp nhìn mình, cô trợn mắt nhìn, giọng lười nhác: “Sao vậy?”
Khóe miệng Thẩm Văn Hãn hơi cong lên một độ cong, ôn nhu nói: “Công chuyện của công ty nhiều quá, anh phải quay lại thành phố xử lý chút.”
Ôn Như Thị ngẩn người, cô không muốn cùng anh tách ra, thời gian còn lại không nhiều lắm, cô hi vọng mỗi thời mỗi khắc đều có thể làm bạn bên cạnh anh. Giọng Ôn Như Thị trở nên có chút khô ráp: “Khi nào thì đi?”
“Đi ngay giờ đây.” Thẩm Văn Hãn nhẹ nhàng hất tóc rơi trên mái cô ra, thấy cô ảm đạm cụp xuống hai tròng mắt chui vào trong chăn, tựa một con mèo nhỏ bị ủy khuất.
“Anh sẽ cố gắng sớm trở lại, nếu vận khí tốt, có lẽ còn có thể cùng em dùng bữa sáng ngày mai.” Anh cuối cùng luyến tiếc làm cô buồn, chỉ có thể hứa hẹn.
Nếu vận khí tốt, xế chiều hôm nay là anh có thể tra ra chân tướng sự thật. Anh sẽ không để chuyện tương lai vượt qua phạm vi khống chế, đặc biệt, chuyện này còn liên quan đến Ôn Như Thị.
Nhưng là sáng ngày hôm sau Thẩm Văn Hãn lại thất hứa.
Thẩm Văn Hãn ở nhà trọ tạm thời, phong cách trang hoàng giống ý đúc gian phòng ở Ôn trạch, cùng là ba màu xanh trắng đen, cùng là vật dụng trang trí đơn giản, thậm chí ngay cả vị trí chậu hoa cũng được đặt y như phương vị mà Ôn Như Thị bố trí.
Nhưng bây giờ mấy thứ đó đều không ở tại chỗ, tất cả vật phẩm có thể đập đều bị Thẩm Văn Hãn đập nát bươm.
Anh cứ vậy nắm chặt tờ giấy mỏng trong tay, ngồi sững sờ trong một đống hoang tàn. Miệng vết thương bị mảnh vỡ cắt thương trong lòng bàn tay chảy máu, theo tờ giấy bị bóp nhăn, một giọt một giọt rơi xuống đất.
Cái gì gọi là suy kiệt không rõ nguyên nhân? Cái gì gọi là chứng bệnh không biết? Cái gì gọi là khoa học kỹ thuật hiện có đều không thể trị liệu?
Anh chưa bao giờ tin, trên thế giới này còn có ca bệnh không tra được nguyên nhân! Trong nước không trị được có thể ra nước ngoài, anh sẽ mời cho cô bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất!
Ôn Như Thị nhất định sẽ không có chuyện gì, cô còn chưa sinh cho anh một đứa con, còn chưa cùng anh sống hết quãng đời còn lại, làm sao có thể cứ vậy mà chết đi? Cô là một cô gái kiêu ngạo như vậy, số phận đó không phải là cô nên tiếp nhận.
Thẩm Văn Hãn loạng choạng bò dậy, lung tung vơ lấy một chiếc khăn qua loa cột miệng vết thương lại, sau đó xoay người moi điện thoại di động ra khỏi đống hoang tàn trên mặt đất.
“Bán hết toàn bộ bất động sản của công ty Nhạc Hâm đi, có thể chia ra thành nhiều phần, trừ cổ phận ở công ty Ôn thị, cái khác đều nhanh chóng đổi thành tiền mặt chuyển vào tài khoản tư nhân của tôi.
Đừng nên hỏi tại sao, cậu chỉ việc chấp hành là được rồi!
Thẩm Văn Hãn cắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, thẳng đến khi trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng mới nhấn xuống dãy số quen thuộc kia.
Điện thoại vang thật lâu mới được kết nối, khi giọng nói từ một nơi rất xa của Ôn Như Thị vang lên, nước mắt Thẩm Văn Hãn kém chút trào ra khóe mắt.
“Chuyến bay sáng sớm tạm thời hủy bỏ.” Nghe cô ở đầu kia điện thoại mềm mại làm nũng, Thẩm Văn Hãn cắn chặt răng hàm, kiệt lực khống chế âm điệu mình không bị run, “Đổi thành buổi trưa, trước bữa cơm chiều anh nhất định có thể đến nơi.”
Tình yêu là cái gì, Thẩm Văn Hãn không biết. Trước khi gặp được Ôn Như Thị, anh chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ có chữ tình như vậy rơi xuống trên người anh.
Cho đến bây giờ, Thẩm Văn Hãn vẫn cứ không rõ, thế nào mới xem như chính xác yêu một người.
Anh chỉ biết ở trước mặt Ôn Như Thị mình luôn rất dễ bị chọc giận, cũng gần như rất dễ bị cô le que nói mấy câu dỗ vui vẻ. Bình tĩnh cùng quyết đoán của anh, chỉ tồn tại trên người ngoài Ôn Như Thị.
Anh muốn có được cô, sâu hơn cả tiền tài cùng quyền lực. Anh thắm thiết khát vọng cô gái này chỉ hoàn toàn thuộc về mình, ai dám can đảm mơ ước người vật thuộc sở hữu của anh đều sẽ phải thừa nhận công kích mãnh liệt từ anh.
Nhưng bây giờ, Ôn Như Thị lại một lần nữa dạy anh một điều.
Nếu người yêu của anh đều có thể nhịn ốm đau hành hạ, toàn tâm toàn ý bày mặt tốt đẹp nhất của mình ra cho anh, anh lại có lý do gì không làm được?
“Ngoan ngoãn đợi anh trở lại.” Thẩm Văn Hãn êm ái nói, như là đang nói nhỏ bên tai cô.
Cho dù trong lòng đang chảy máu, anh cũng có thể mỉm cười đứng trước mặt cô, nếu đây là điều cô mong muốn!