Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 48: Chương 48




Ôn Như Thị ngồi ở dưới tán cây đại thụ trước thôn, vừa mỉm cười nghe hàng xóm nói chuyện trong triều vừa thêu hầu bao cho Mạc Tà.

Cái hầu bao trước đưa cho Mạc Tà đã cũ rồi, thế nhưng hắn vẫn nâng niu nó như bảo bối, không nỡ ném đi.

Bọn họ đã ở lại thôn nhỏ thuần phác này hơn hai tháng rồi, Ôn Như Thị càng lúc càng thích làm quen với mọi người trong thôn lúc Mạc Tà đi ra ngoài.

Cuộc sống ở đây khác với cuộc sống của bọn họ rất nhiều, những thôn dân ở đây rất đơn giản, trong suy nghĩ của họ, chuyện nhà chỉ là những chuyện nhỏ vặt vãnh, mỗi ngày chỉ tám với nhau những chuyện như gà mái nhà ai đẻ trứng hoặc heo nhà ai phá rào chạy đi chẳng hạn.

Có lúc, nhìn các thím hàng xóm che miệng nói nhỏ việc con gái nhà ai qua lại với con trai nhà nào đó, sau đó bị cha của cô gái cầm chổi đuổi theo chàng trai kia khiến Ôn Như Thị không nhịn được mà bật cười.

Ở chung với họ một thời gian, cô cảm thấy bản thân trở nên bình thường hơn, nhưng cô rất hài lòng với điều này, những ngày tháng nhàn nhã như vậy mới thật sự là tuyệt vời.

Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là cô không cần phải trồng trọt.

Thật ra, cô cũng định làm nhưng Mạc Tà không đồng ý. Hắn vẫn bám chặt lấy suy nghĩ, cô là một đại tiểu thư cao quý, còn hắn chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi.

Mỗi khi cô quyến rũ hắn, Mạc Tà chỉ hôn cô mà không định tiến thêm một bước nào nữa, bởi vậy đêm nào cô cũng nghe thấy tiếng dội nước ngoài sân.

Ôn Như Thị không cảm thấy mình là người sai.

Ai bảo thịt đã đưa tới tận miệng còn không thèm, đáng đời.

Tối mấy hôm trước hắn để cô ngủ một mình, sáng hôm sau tỉnh lại, cô dám chắc hắn có nằm cạnh cô.

Ôn Như Thị cười híp mắt thêu mũi cuối cùng, cắt chỉ, dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà.

Hai cây mai trước cửa là do Mạc Tà trồng, vừa mới nhú chồi non, cô đột nhiên thấy cái chồi xanh nho nhỏ ở đầu cành cây rất đáng yêu.

Cô đẩy cửa đi vào viện, bắt đầu chuẩn bị nước ô mai cho Mạc Tà, đợi lúc hắn săn thú về là có thể uống được rồi.

Lúc Mạc Tà về thì Ôn Như Thị đang xào rau sau bếp.

Hắn xách mấy con thỏ hoang và gà rừng vào, thấy cô đang nấu ăn thì vội ném đồ trên tay xuống, cướp cái nồi trong tay cô nói: “Tiểu thư, ta đã bảo nàng rồi, những việc này để ta đi săn về rồi làm, nàng đừng làm kẻo bẩn quần áo.”

Ôn Như Thị bất đắc dĩ bị hắn đẩy sang một bên, thấy hắn cầm nồi rau xào trứng như con thì cũng bỏ qua, không tranh với hắn, dù sao có tranh lại cũng bị hắn cướp mất.

Cô kéo ghế nhỏ đến cửa, ung dung chống cằm nhìn động tác luống cuống của hắn nói: “Cho thêm ít muối vào đi.”

“Ừ.” Hắn nhìn cô một cái, đôi mắt đen của hắn mang theo mấy phần bất đắc dĩ, “Nàng ra sân ngồi đi, không sẽ ám mùi dầu mất.”

Ôn Như Thị cười, không động đậy, cô thích nhìn dáng vẻ làm việc tất bật của hắn, cảm giác vui vẻ này khiến lòng cô hạnh phúc đến nổi bong bóng.

“Hôm nay ta lên trấn với Lê thúc.” Mạc Tà vừa đổ rau xào trứng ra dĩa vừa nói với cô.

Lê thúc là một trong những người đi săn của thôn, cứ vài ngày ông ấy sẽ mang một ít lông thú không dùng lên trấn bán.

Ôn Như Thị trừng mắt nhìn, im lặng đợi câu sau của hắn.

Mạc Tà để mấy dĩa thức ăn vào mâm, sau đó quay lại ra hiệu cô nhường đường. Ôn Như Thị xách ghế nhỏ lên đi theo sau hắn tới bàn đá ngoài sân.

Đợi đến khi hắn múc cơm vào bát, Ôn Như Thị thấy Mạc Tà im lặng ngồi xuống đối diện mình mà không nói gì, lúc này cô nhịn không được, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mạc Tà vô tội nói: “Sau đó ta về nhà.”

Ôn Như Thị nghẹn lời, im lặng ăn cơm.

Lát sau, cô nghe hắn nói: “Không lâu sau chúng ta có thể trở về rồi.” Ôn Như Thị ngẩng đầu, chỉ thấy ý cười trong mắt Mạc Tà, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ rõ sự đắc ý khi thành công dọa được cô.

Ôn Như Thị nhìn trời, đứa trẻ này càng ngày càng giống trẻ con, người đã bao tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy chứ? Cô ho hai tiếng, giả bộ kinh ngạc nói: “Thế thì tốt rồi, nhưng mà chúng ta khó lắm mới chạy đến được đây, lúc này vội vàng trở về làm gì?”

Mạc Tà ngẩn người, khóe mắt hơi đỏ lên, hắn khó chịu cúi đầu gắp một đũa thức ăn vào bát nhưng không ăn.

Ôn Như Thị vốn thuận miệng hỏi, thấy vậy thì bắt đầu tò mò, cô nhoài người đến gần hắn, nhìn kỹ vẻ mặt hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì không thể nói với ta sao?”

Mạc Tà lắc đầu theo bản năng, sau đó vội vàng nhìn cô, nhưng khi thấy hai mắt tròn vo của cô thì mặt lại đỏ bừng.

Hắn dời mắt, môi mỏng mím chặt giống như đang xem có nên nói ra hay không, im lặng một hồi mới nói hai chữ: “…. Hưu thư.”

Hưu thư? Ôn Như Thị nhìn người đang ngượng ngùng đến mức sắp bỏ chạy này một cái, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ.

Cô vui vẻ thả bát đũa xuống, vui vẻ tới gần hắn, cúi người ôm vai hắn, cười xấu xa: “Đúng rồi, nhanh chóng giải quyết vấn đề hưu thư thì chàng mới có thể cưới ta, đúng không?”

Hàng mi dày của Mạc Tà hơi nhếch lên, gương mặt đỏ bừng, im lặng thừa nhận.

Ôn Như Thị nâng cằm hắn lên giống như nữ ác bá đang đùa giỡn một thư sinh đàng hoàng, cô cười khanh khách rồi hôn hắn một cái thật vang dội, sau đó cả người đều nằm trong lòng hắn.

Mạc Tà luống cuống đến mức suýt làm đổ chén cơm ra bàn, hắn vội vàng đỡ lấy eo cô, đang định bảo nàng ăn cơm đàng hoàng một chút thì nghe giọng nói mềm mại vang lên bên tai.

“Tướng công ~~” Giọng điệu dịu dàng quấn quýt, âm cuối giống như là lời nói vang từ nơi xa đến.

Bàn tay đang định kéo cô ra khỏi người của Mạc Tà cứng lại.

Ôn Như Thị còn chưa thấy đủ, cô ôm cổ hắn rồi thổi một hơi bên cái tai đỏ hồng của hắn nói: “Tướng công, chàng có thích ta gọi chàng như vậy không…”

Thứ ở dưới mông Ôn Như Thị nhanh chóng đứng dậy chào hỏi cô, cô mở to mắt, giả vờ khó hiểu “Mạc Tà, cái đó là…”

Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Ôn Như Thị cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.

Một giây sau, cô đã quay lại ngồi ở vị trí cũ còn Mạc Tà đối diện đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mảnh lá cây đang rơi xuống bàn.

“… Cái gì vậy?” Một cơn gió thổi qua, Ôn Như Thị kinh ngạc giữ tư thế cũ, sau đó lúng túng buông tay xuống, cúi đầu cầm đũa ăn cơm.

Chuyện ly hôn với Bùi Nhân Thanh nhất định phải đăng lên báo, nếu không cứ nhập nhằng như vậy cô cũng không chịu được chứ đừng nói là Mạc Tà.

Ôn Như Thị tàn nhẫn nhai thức ăn trong miệng như đang đối phó với kẻ địch!

Đại quân của Ôn hầu bị đánh cho tan tác, không phải sức họ không đủ, thật ra cũng không mấy người hiểu tại sao Ôn hầu luôn nhẫn nại lại mất nóng nảy như vậy.

Đoàn phản quân vốn rất có kinh nghiệm giao chiến đột nhiên không còn phong cách ổn định như trước, rõ ràng ông ấy lựa chọn từ bỏ cơ hội chiến thắng, Ôn hầu bất chấp hậu quả mà lệnh cho quân mình mạnh mẽ tấn công khiến binh lực của hai bên đều tổn thất nghiêm trọng.

Mà ông ta càng điên cuồng như vậy càng giống giãy dụa trước khi chết.

Mạc Tà nói không sai, cứ như vậy thì bọn họ có lẽ sắp trở lại được rồi.

Cứ vậy trong mười ngày, hôm đó Mạc Tà về rất sớm, hắn đứng trước cửa viện, hai tay không cầm bất cứ thứ gì, mỉm cười nhìn Ôn Như Thị đang ngồi đọc sách trong viện nói, “Ôn hầu bị bắt rồi.”

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của những cành mai trước cửa, chiếu lên người hắn, mái tóc đen nhánh của hắn được dát bởi một vầng sáng màu vàng, Mạc Tà im lặng nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải: “Chúng ta không cần trốn nữa.”

Kết quả này vốn là trong dự định, chỉ khác nhau ở thời gian dài hay ngắn mà thôi. Bây giờ, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc, Ôn Như Thị coi như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô thở dài đặt sách xuống, từ từ đi đến trước người Mạc Tà, đưa tay ôm lấy hắn.

Mạc Tà mỉm cười ôm eo cô, Ôn hầu thua có nghĩa là mầm họa uy hiếp bọn họ đã không còn, hắn có thể quang minh chính đại cưới tiểu thư.

Hắn ôm chặt nàng, không còn sự tránh né lúc trước: “Mai chúng ta sẽ trở về.”

Ôn Như Thị gật đầu cười nhẹ, đây là lúc cô nên về, cô còn chưa đi gặp bại tướng, chưa nói cho hắn biết, hoàn cảnh lúc này của hắn là do hai nữ nhi hắn xem thường ban cho.

Con đường trở về thành kéo dài hơn mười ngày, lúc hai người ở trên đường cũng nghe được tin cả nhà Ôn hầu bị chém trước Ngọ Môn quan bảy ngày sau.

Điều này hoàn toàn khác với kết cục ban đầu, lần hành hình hình này không có tên các nữ nhi của ông ta.

Không hề có tên của bất cứ người con nào của ông ta cả.

Có người nói là Bùi Tướng quân cố ý cầu xin cho bọn họ, Hoàng Thượng niệm tình tha thứ, để các vị tiểu thư đáng thương nhà họ Ôn được miễn chết, chỉ phải đi lưu vong.

Ôn Như Thị cảm thấy đây đã là kết quả tốt nhất, bọn họ vốn chẳng có cái gì, bây giờ rời khỏi nơi phồn hoa kia, có một vài ẩn vệ thiếp thân đi theo, chỉ cần các tỷ tỷ biết điều không làm bậy thì có thể chết tử tế.

Cho dù ân tình này của Bùi Nhân Thanh rất lớn nhưng cô cũng không có ý định gả cho hắn, nhưng vẫn phải đến nhà hắn bái tạ.

Nếu như có thể để ít người chịu khổ, dù trong đó có thêm mình, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Ôn Như Thị quay đầu nhìn Mạc Tà đang im lặng đứng sau lưng, nhỏ giọng nói: “Chàng không ngại chúng ta kết hôn ở nơi xa lạ chứ?”

Mạc Tà lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt má cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nói: “Nàng ở đâu thì ta ở đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.