Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 88: Chương 88




Edit: Mi tần

Beta: Gian phi

Cô nàng đang mải mê quyến rũ Angus nên không kịp phòng bị, chỉ thấy có vật gì lướt qua trước mắt, con mèo trắng tấn công cô ta xong lập tức lẻn vào gầm giường! Cô ta che ngực bị thương, vừa khóc vừa thét: “A, bắt lấy nó!”

Angus vẫn đang ôm eo người đẹp, không nhúc nhích, khi lướt qua bộ ngực của cô ta, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm. Trên bộ ngực trắng nõn, ba vết mèo cào loang lổ chảy ra dòng máu đỏ tươi mê hoặc.

Anh hơi nhíu mày, giọng điệu mềm nhẹ trầm thấp, ẩn chứa tâm trạng tiếc nuối khó diễn tả: “Thật đáng tiếc…”

Ôn Như Thị đang chui trong gầm giường chỉ nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, do dự một lát, cô vừa định ló đầu ra thì thấy một vật nặng đột nhiên ngã mạnh xuống đất.

Người phụ nữ ban nãy được Angus ôm vào lòng yêu thương ngọt ngào giờ đã nằm đối diện với cô, hai mắt mở trừng trừng, trên cổ có hai lỗ máu rất sâu! Máu tươi ào ạt trào ra từ cổ cô ta, rồi tràn xuống sàn nhà trơn bóng, Ôn Như Thị sợ hãi lùi lại, người đàn ông biến thái này!

“Mèo ngốc, ra đây!” Angus chậm rãi đi dạo xung quanh chiếc giường lớn đặt giữa căn phòng, máu tươi dọc theo răng nanh của anh, chảy xuống chiếc cằm tái nhợt.

Ôn Như Thị run rẩy, càng lùi sâu vào trong.

Ga giường màu trắng hỗn loạn, xuyên qua vạt vải nhăn nhúm rủ xuống, Ôn Như Thị nhìn anh chậm rãi đến bên cái ổ mà Meryl chuẩn bị cho mình, đứng im một lúc, không biết suy nghĩ gì.

Một lúc sau, chỉ thấy đôi giày da màu nâu ấy bỗng nhiên giơ lên, đạp một cái, cái ổ nhỏ mà cô còn chưa kịp sử dụng bị đạp nát dưới chân anh!

Mèo cũng có có tôn nghiêm của mèo, Ôn Như Thị nghiến răng, không rên một tiếng, lui vào góc thề sống thề chết không ra, kiên quyết không để kẻ thù có cơ hội tóm được mình.

Ống quần phẳng phiu chậm rãi đến gần, Ôn Như Thị mở to hai mắt, chuẩn bị xông ra ngoài, chợt thấy chiếc nệm trên đầu hơi chìm xuống —– Vào lúc này Angus vẫn có nhã hứng nằm lên giường.

Người phụ nữ không biết tên kia còn đang ngã trên sàn, máu của cô ta lan ra khắp nơi, mùi máu tanh nồng đậm lan tỏa trong không gian.

Trừ nơi cô đang nằm, cả căn phòng thật sự không còn chỗ để trốn, mà khắc tinh của cô còn đang ngủ ngon ngay trên đầu cô… Ôn Như Thị ngây ngẩn nằm bên dưới, đêm nay quả là một đêm đau khổ.

Không biết đã bao lâu, lâu đến mức bốn chân đều tê dại, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua tấm rèm lụa mỏng che kín cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng vương trên bàn đọc sách.

Ôn Như Thị nhón chân, cẩn thận bò ra khỏi gầm giường, lướt qua ghế dựa, nhảy lên mặt bàn, rón rén chạy nhanh về phía cửa sổ. Phòng này không dành cho mèo ở, cô phải nhanh chóng chạy đi.

“Ngay cả mày cũng còn sống, vì sao cô gái ngu ngốc kia lại biến mất…” Angus tưởng như đã ngủ say bỗng nhiên lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp bình thản, lại ẩn chứa nỗi tịch mịch khó nói thành lời.

Ôn Như Thị cứng người, người mà anh nhắc đến, chẳng lẽ là cô?

Cô chần chờ nhìn khung cửa sổ ngay bên cạnh, lại quay đầu nhìn Angus đang nằm trên giường.

Khuôn mặt anh chìm sâu trong bóng đêm, dù lấy thị lực của động vật cũng không nhìn rõ, chỉ có thể thấy đôi mắt anh mờ mịt nhìn trần nhà, dưới khúc xạ ánh sáng, trong bóng đêm, đôi mắt anh như sáng lên.

Khó khăn lắm mới đi đến đây, nếu từ bỏ, chẳng phải đã lãng phí bao nhiêu sức lực đã tiêu tốn trước đó hay sao? Ôn Như Thị nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khó chịu thu lại móng vuốt đang bám trên bệ cửa sổ, bước đến gần anh, thần kinh căng như dây đàn.

Trong ba trăm năm làm mèo, trước giờ cô chưa từng khẩn trương như vậy, đây đúng là đang bất chấp tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ mà!

Cô chậm rãi bước từng bước về phía trước, tựa như chỉ cần Angus có động tĩnh, cô sẽ không chút do dự nhảy ra khỏi cửa sổ, cho dù đây là tầng hai hay tầng ba!

Người đàn ông bị cô theo dõi chặt chẽ, lúc này lại từ từ nhắm hai mắt lại. Ôn Như Thị không chắc chắn suy đoán, đây là đồng ý cho cô tiếp cận sao? Cô thoáng níu lấy ga giường rủ xuống bên cạnh.

Angus không nhúc nhích.

Ôn Như Thị nâng chân trước, dùng động tác chậm chạp nhất có thể, trèo lên trên, cuối cùng chỉ còn hai mũi chân sau chạm đất. Cô duy trì động tác khó khăn này một lúc lâu mới lùi chân tiếp tục hướng lên.

Bỗng nhiên, Angus đang nằm thẳng trở mình, Ôn Như Thị giật mình, cứng đờ nhảy xuống, anh lại nằm im.

Cô cảm thấy sau gáy lạnh toát, trong lòng mắng anh trăm ngàn lần, an ủi trái tim đang đập loạn, chậm rãi hướng về phía trước. Cũng may sau đó Angus không động đậy nữa, khi Ôn Như Thị dịch đến bên gối anh, rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm.

Mái tóc đen mềm mại rủ xuống khuôn mặt tái nhợt của anh, mí mắt nhắm chặt che lại đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, khi ngủ, gương mặt anh bớt đi một phần buốt giá, thêm một phần trầm tĩnh.

Lông mi cong dài của Angus hơi lay động, dường như ngủ không yên, đôi môi mỏng nhìn qua có chút lạnh nhạt, khi ánh mắt Ôn Như Thị lướt qua vết máu chưa lau sạch bên môi anh, cô không khỏi giật mình.

Ôn Như Thị chậm rãi ngồi dậy, cô nghĩ, tốt nhất vẫn nên cách xa anh một chút, ít nhất, không thể ngủ bên mép một tên ma cà rồng.

Sáng sớm hôm sau, khi Ôn Như Thị tỉnh lại từ giấc mộng, vui mừng phát hiện mình còn đang nằm trên giường Angus.

Không chỉ người phụ nữ trên sàn đã không thấy bóng dáng, mà tên ma cà rồng đáng sợ kia cũng biến mất. Vậy là trong trạng thái tỉnh táo, anh ngầm chấp nhận sự tồn tại của cô à? Ôn Như Thị vui vẻ đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy quay cuồng, bốn chân mềm nhũn, rốt cuộc lại ngã vào trong chăn.

Ngủ đến choáng luôn à? Cô mơ màng nghĩ.

“Nhóc con, dậy thôi.” Tiếng bước chân của Meryl truyền tới từ ngoài cửa, giọng nói của cô vui sướng, tươi mát như giọt sương mai buổi sớm nhẹ nhàng đọng trên những nhành hoa vùng cao.

Ôn Như Thị nâng móng vuốt, yếu ớt kêu một tiếng: “Meo—–“

Meryl đẩy cửa vào, thấy bộ dáng của cô, bỗng biến sắc, cẩn thận ôm cô vào ngực, vội vàng chạy xuống tầng. Meryl đẩy Cecil đang bưng sữa bò, chỉ vào người đàn ông bình thản ngồi một bên: “Angus, tên khốn khiếp nhà anh, sao anh dám làm vậy với nó hả?”

Angus nhàn nhã ăn bữa sáng Elliott chuẩn bị, ánh mắt cũng chẳng buồn liếc Meryl: “Tôi làm gì nó?”

“Anh—–“ Meryl đau lòng ôm Ôn Như Thị, tức giận đến thắt lưỡi: “Sao anh có thể cắn nó, nó còn nhỏ như vậy, còn không đủ cho anh nhét kẽ răng!”

“À, ý cô là, chờ tới lúc nó lớn lên, đủ để nhét kẽ răng, thì tôi có thể cắn?” Anh hời hợt nhìn cô, nhấp một ngụm chất lỏng đỏ tươi trong chiếc ly cao cổ.

“Đương nhiên không được,” Meryl quả quyết lắc đầu, tức giận lặp lại, “Bất kể khi nào cũng không được!”

“Nó phá hoại đồ ăn của tôi, tôi lấy chút máu của nó làm đồ ăn vặt cũng rất công bằng,” Angus nhíu mày, đặt ly thủy tinh xuống, chất lỏng đỏ tươi nhộn nhạo trong ly, anh liếm liếm dư vị còn đọng lại trên răng nanh sắc nhọn của mình, “Cô yên tâm, không đau đớn chút nào, nọc độc của tôi có hiệu quả gây tê.”

Ôn Như Thị yên lặng, anh thực sự cắn cô… Cũng thật cảm ơn anh săn sóc nghĩ đến chuyện con mèo này có bị đau hay không!

Meryl nói không lại Angus, lại hối hận vì hôm qua không nói thẳng cho anh biết người anh muốn tìm là con mèo trắng này, cô vừa giận vừa áy náy, bật thốt lên: “Anh nhất đinh sẽ hối hận! Nó là—–“

Ôn Như Thị nâng móng vuốt, nhẹ nhàng đè trên tay cô, đối diện với đôi mắt phẫn nộ của Meryl, cô chậm rãi lắc đầu.

Hiện tại, không phải cô không muốn hai người nhận nhau, mà tạm thời cô không muốn nhận anh.

Ôn Như Thị bình tĩnh nhìn sang Angus, đôi mắt màu lam đậm của anh híp lại, tựa như đang nghiên cứu từng cử động kỳ quái của một người một mèo trước mặt. Cô nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực Meryl, vỗ vỗ tay Meryl.

Meryl hiểu ý, hung ác trừng Angus, im lặng ôm con mèo, xoay người lên tầng.

Đây là lần thứ hai Angus không nhận ra cô. Ôn Như Thị uể oải nằm trong cái ổ mà Meryl chuẩn bị cho cô lần nữa, yếu ớt gảy gảy mấy sợi tơ màu vàng trong ổ.

Bên cạnh cái ổ đặt một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, trong đĩa có trứng chần và sữa bò thơm phức, nhưng cô đều không động đến.

“Ăn một chút thôi cũng được.” Meryl ngồi trước ổ, lo âu nói.

Cô ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thức ăn trước mắt, lại quay đầu, hiện tại cô không có chút khẩu vị nào.

Meryl tự trách khịt khịt mũi, nếu không tại cô tự quyết định, Angus sẽ không đối xử với mèo con như vậy. Dù gì, làm sao anh có thể nương tay dịu dàng với một con mèo bình thường được, cô chậm chạp cất lời: “Hay là, cô chuyển đến phòng của tôi, nơi này quá nguy hiểm.”

Ôn Như Thị lắc đầu, cái chết cũng không làm cô sợ hãi, sao có thể lùi bước vào lúc này.

Chỉ là, hành động lần này của Angus, thật sự khiến cô rất thất vọng. Lẽ nào trong lòng anh, không trực tiếp nói ra thân phận thì hiện tại cô cũng chỉ được coi như một thứ đồ ăn vặt không đủ nhét kẽ răng?

Chẳng phải người đời luôn nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn hay sao, trong đôi mắt một con mèo bình thường làm sao có thể ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp như cô?

Chẳng lẽ Angus bị mù?!

Thật khiến người đau lòng…

Được rồi, có lẽ cô quá để tâm những chuyện vụn vặt, chỉ vừa nghĩ đến tên khốn lạnh lùng kia, cô lại không tìm ra động lực hoàn thành nhiệm vụ ngay được.

Cô cuộn mình lại, vùi đầu vào ổ, băng vải trắng tinh quấn quanh cổ như hòa làm một với lớp lông mềm mại trên người.

Ôn Như Thị không biết Meryl rời đi lúc nào, cũng không biết sau khi cô ấy rời khỏi, người đàn ông cô hận không thể cắn chết kia lặng lẽ trở lại gian phòng.

Bước chân của anh không có tiếng động, anh nhíu mày đứng lặng bên ổ của Ôn Như Thị rất lâu, rất lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Ngu?”

Ôn Như Thị đương nhiên không đáp lại, lúc này cô đã ngủ mê man vì mất máu quá nhiều.

Angus rất khó chịu vì không nhận được hồi đáp, giơ tay nhéo lỗ tai mèo con, vừa buông tay, liền thấy lỗ tai mềm mại rủ xuống, anh ngẩn ra, bỗng nhiên biến mất khỏi gian phòng.

Elliott đang thu dọn bàn ăn dưới tầng, Angus mặt không cảm xúc xuất hiện trước mặt anh trong nháy mắt, thản nhiên nói: “Ăn cái gì thì nhanh bổ máu?”

Elliott ngạc nhiên ngẩng đầu: “Máu à, trong tủ lạnh còn mấy túi, anh cần không?”

Angus nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc độ khả quan của việc cho một con mèo uống máu người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.