Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 123: Chương 123: Thần tiên? yêu quái? [14]




EDIT: HOÀNG TRANG

Beta: Gian Phi

Bên bờ Đông Hải, sóng lớn vỗ bờ, nam tử tóc bạc mặc bạch y, ngồi trên tảng đá ngầm cạnh bờ biển, gió thổi áo bào, bồng bềnh như tiên.

Trước mặt hắn, giữa không trung là ảnh ảo một nam nhân uy nghiêm đầu đội kim quan, thân mặc áo gấm.

Ảnh ảo lảm nhảm hồi lâu, thấy vẻ mất tập trung của Hậu Khanh, trong bụng tức giận vô cùng: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi tập trung một chút có được không? Có coi ta là đại ca của ngươi không đấy?”

Hậu Khanh bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Nghe. Tóm lại, không nên gây họa bên ngoài, ngoan ngoãn trợ giúp Hoàng đế đánh bại Xi Vưu, mau mau chấm dứt chiến tranh, được phong quan rồi về nhà. Còn gì nữa không? Lần nào cũng nói những điều này, ta nghe đến mức lỗ tai mọc kén rồi.”

Hậu Thổ tức giận, ảo ảnh giữa không trung cũng run lên vì giận, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, mở miệng dặn dò: “Tuy nói ngươi giúp Hoàng Đế chinh chiến, nhưng cũng đừng ngốc đến mức lúc nào cũng chăm chăm xung phong đi đầu. Đại ca chỉ muốn ngươi tìm việc để làm, chứ chúng ta không thiếu chút bổng lộc này, không cần liều mạng vì việc của Hoàng Đế, hiểu chưa?”

Trong lòng Hậu Khanh ấm áp, trên mặt cũng tươi cười: “Ngươi yên tâm, ta không ngu như vậy, đùa với chúng một chút thôi.”

Nghe đệ đệ nói vậy, Hậu Thổ vẫn lo lắng: “Ta chuẩn bị thuốc cho ngươi, giữ cẩn thận, lỡ gặp bất trắc có thể cứu ngươi một mạng. Đừng không thèm dùng, vật này rất quý, ta cũng chỉ có một hộp này thôi.”

“…Ừ.” Hậu Khanh rũ mắt, không nói gì thêm.

Nói xong việc chính, Hậu Thổ mới có tâm trạng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh: “Nơi này không tệ, chỉ hơi xa Đông Di, ngươi chơi chán thì mau về nhà.”

Bấy giờ vừa đúng thời điểm mặt trời lặn, ráng chiều đỏ rực khung trời, mặt biển phía chân trời cũng bị chiều tà nhuộm thành những lớp sóng lấp lánh ánh đỏ. Hậu Khanh nhìn xa xăm một lát, bỗng nhẹ giọng nói: “Đại ca, hình như ta có vấn đề.”

Hậu Thổ ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn hắn. Giọng nói hắn vẫn bình thản, chậm rãi nói: “Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ ký ức. Gần đây ta bắt đầu nằm mơ, trong mơ toàn là những cảnh tượng ta chưa từng thấy, có lúc ta ở trong phòng tối không một bóng người, có lúc ta ở trong ngôi nhà lớn tráng lệ, trang phục của người ở đó hoàn toàn khác chúng ta.”

“Sao ngươi không nói sớm? Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?” Hậu Thổ hơi nôn nóng, Thượng Cổ đại thần sẽ không nằm mơ, một khi mơ đều là điềm không lành.

Bắt đầu từ lúc nào? Hẳn là từ sau khi hắn làm Lưu Ly bị thương. Từ buổi tối hôm ấy, hàng đêm hắn luôn mơ thấy những chuyện kì lạ.

Hậu Khanh khẽ cười: “Không sao, ta đã hỏi vài người tinh thông về linh hồn, tất cả đều nói linh hồn của ta không bị xâm phạm, hẳn là trí nhớ kiếp trước bắt đầu thức tỉnh.”

Cảm giác trong mộng rất khó chịu, tối tăm ngột ngạt, những hình ảnh đứt quãng hiện lên, như thể hắn đã từng trải qua.

Hắn nghe thấy có người gọi hắn là “Con hoang”, “Đồ rác rưởi”, sau đó, cũng có người gọi hắn là “Thiếu gia”. Hậu Khanh không nhìn rõ mặt mũi đối phương, hắn chỉ cảm thấy nếu đây quả thực là ký ức của hắn, kiếp trước chắc chắn hắn sống rất tuyệt vọng.

Hậu Khanh không thích cảm giác này, cảm giác ngột ngạt như rơi vào địa ngục, tâm tình của hắn ngày càng tồi tệ.

Hắn chỉ muốn tìm người giãi bày, người đó không ai khác ngoài Hậu Thổ.

Nhưng Hậu Thổ cũng không giúp được gì trong chuyện này. Hậu Khanh không muốn giấu giếm, nhưng cũng không muốn Hậu Thổ quá lo lắng. Từ xưa đến nay, đại ca hắn quen thói ôm đồm hết chuyện lớn chuyện bé. Nếu hắn nói quá rõ ràng, không biết Hậu Thổ sẽ lo lắng đến mức nào.

Hậu Khanh đứng dậy, phủi vạt áo một cái, hờ hững nói: “Tự lo chuyện của ngươi đi đã, lo chuyện bao đồng cẩn thận chưa già đã yếu.” Hắn bình thản vẫy tay với Hậu Thổ, “Ta đi đây.”

“Chờ đã,” Hậu Thổ vội vã gọi hắn lại, “Thời gian tới ta lại mời vài người đến cho ngươi, ngươi đừng đi lung tung.”

Hậu Khanh không trả lời, khóe miệng cong cong. Hắn xoay người, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, bay về phía Đông Di.

Trở lại doanh trại, trước hết Hậu Khanh gọi Minh Uyên hỏi thăm tình hình, hai ngày nay hắn vắng mặt có xảy ra việc gì đặc biệt hay không.

Tướng quân Minh Uyên thuật lại tình hình một lần, sau đó mới nói: “Hai ngày này Tiểu Bạch không thấy chủ nhân, nhiều lần tới cửa đều bị ta ngăn lại.” Tiểu Bạch là tên mới của Ethel. Vì chuyện của Ôn Như Thị, Minh Uyên hơi ghét nàng ta, nhưng sợ Hậu Khanh không cho hắn ta đuổi đánh Tiểu Bạch, nên trước mặt lão rùa thần, hắn ta vẫn hành xử hòa nhã.

“Hừm, sau này cũng không cho phép nàng ta bước vào cửa phòng một bước, nói là lệnh của ta.” Hậu Khanh hờ hững vẫy tay cho Minh Uyên lui, xoay người tiến vào gian trong. Trên giường nhỏ trong phòng, tảng đá tỏa ra ánh sáng lung linh vẫn đặt ở bên trong.

Hậu khanh làm nàng hóa thành hình người, tự nhiên cầm cao Khâm Tương ở đầu giường bôi thuốc cho nàng. Ôn Như Thị tỉnh lại đẩy tay hắn ra: “Sau này để Minh Uyên làm mấy việc này.”

Thấy nàng không muốn, Hậu Khanh không ép, chỉ hòa nhã nói: “Thuốc này cần thần lực hoà tan mới phát huy công dụng, Minh Uyên là yêu quái, hắn ta có muốn cũng không dùng được, chỉ lãng phí.”

Ôn Như Thị lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó nhắm mắt không để ý tới hắn.

Hậu Khanh ngồi yên bên giường. Hắn vốn không phải người biết nói lời ngon ngọt, bảo hắn mặt nóng dán mông lạnh quả thực là chuyện không thể tin nổi. Dù trong lòng hối hận, trong tình huống này Hậu Khanh cũng không tài nào thuyết phục bản thân ép đổi phương cởi xiêm y bôi thuốc.

Hắn ngồi yên một lát, cuối cũng vẫn phải gảy chú mê man lên người Ôn Như Thị, bấy giờ mới thoa thuốc lên người nàng.

Thực ra vết thương của Ôn Như Thị đã ổn. Nhưng lần trước nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, thần lực sót lại trong cơ thể nàng có sức phá hoại quá mạnh, vì vậy nàng khó duy trì hình người. Nhiều lúc ngủ thiếp đi, cơ thể tự trở về nguyên hình, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc ổn định nguyên khí mới mong chấm dứt tình trạng này.

Cao Khâm Tương rất hiệu nghiệm trong việc củng cố linh hồn. Tuy dùng trên người yêu quái chẳng khác nào phung phí của trời, nhưng Hậu Khanh không bận tâm những việc này.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn non nớt, vùi trong chăn đệm mềm mại, nhìn càng yếu ớt. Hậu Khanh thở dài, khẽ vuốt ve tóc mềm của nàng, thầm nghĩ đến khi nàng khỏi hẳn, hắn lại ban cho nàng vài giọt Khánh Tỗn dịch là được.

Nếu nàng muốn sớm trưởng thành, hắn giúp nàng thỏa nguyện. Còn Tiểu Bạch… Hậu Khanh hoảng hốt một lát, hắn luôn có cảm giác quen thuộc mỗi lần nhìn thấy nàng ta. Có lẽ, đưa nàng ta đi cũng chưa chắc đã không phải việc tốt.

Đại chiến giữa Xi Vưu và Hoàng Đế vẫn hừng hực chưa dứt. Xi Vưu sai Khoa Phụ đến Đông Thái Sơn mời Thần gió Phi Liêm và Thần mưa Bình Hào.

Hai thần không phụ kỳ vọng của mọi người, tạo nên một trận cuồng phong rời núi lấp rừng và một trận mưa xối xả như thác nước, trút xuống trước trận của Hoàng Đế. Thần mưa thần gió ra tay, quân đội của Hoàng Đế chạy tới đâu, mưa gió theo đến đó. Chẳng mấy chốc, quân đội của Hoàng Đế binh bại như núi đổ, trời đất cuộn sóng, biển nước mênh mông.

Hoàng Đế bại trận trở về, vội đến tìm Hậu Khanh, thấy bộ dạng không muốn ra trận của hắn, Hoàng Đế không kìm nổi cơn bực tức, lôi hắn đến trước trận nhìn: “Hậu Thổ phái ngươi đến không phải để ngươi nhìn quân đội của chúng ta bị kẻ địch dày xéo, nếu ngươi không ra trận thì cuốn gói về đi.”

Mấy ngày nữa linh hồn Ôn Như Thị sẽ ổn định, bấy giờ Hậu Khanh không muốn phân tâm lo liệu chuyện khác, ngoài mặt lại không tiện từ chối thẳng thừng: “Chế ngự mưa gió không phải sở trường của ta, nếu ngươi muốn giải quyết Thần mưa thần gió, chi bằng để Ứng Long ra trận.”

Lời Hậu Khanh tuy để từ chối khéo, nhưng quả thực có vài phần đúng đắn. Hoàng Đế không ép được hắn, đành lệnh cho Ứng Long ra trận. Ứng Long tuân lệnh, ngay lập tức hóa thành bản thể hình rồng, sau lưng mọc hai cánh, trên người bọc vảy rồng, nhanh chóng bay về phía Ký Châu.

Bên này, Hoàng Đế vội vàng theo quân quan sát tình hình chiến sự, bên kia, Hậu Khanh gọi Minh Uyên tới, sai hắn ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, gọi mọi người rời đi.

Minh Uyên không hiểu, Hậu Khanh cũng lười giải thích với hắn ta. Hắn trở về phòng, bôi thuốc cho Ôn Như Thị một lần nữa, sau đó biến nàng trở lại bản thể là đá ngũ sắc, cẩn thận thu vào túi càn khôn. Đến khi lên đường, hắn mới bình tĩnh nói: “Bụng Ứng Long có to hơn nữa cũng có hạn, hút được bao nhiêu nước? Binh khí khống chế mưa của Bình Hào tạo thành từ trời đất, mưa cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận. Trận này Ứng Long thắng mới là lạ.”

Minh Uyên vừa cưỡi mây, vừa không kìm được quay đầu nhìn chủ nhân đang ngồi ngay ngắn trên lưng mình: “Vậy vì sao chủ nhân vẫn tiến cử Ứng Long ra trận?”

Hậu Khanh chỉ hận mài sắt không thành thép nhìn hắn ta: “Hắn ta không đi thì ta phải đi. Ta có thể làm gì? Thẳng tay giết người? Đừng quên, đánh chết thiên thần đang tại chức sẽ bị thần phạt, chẳng lẽ ngươi muốn thăm lại Cửu Uyên với ta?”

Minh Uyên run lập cập, lập tức lắc đầu, khiến lão rùa thần và Ethel đang bám trên sống lưng hắn ta chao đảo một hồi. Ethel rất muốn đến bên người Hậu Khanh, nhưng dạo gần đây dường như hắn không muốn thấy nàng ta, trong mắt chỉ có Ôn Như Thị.

Rõ ràng nàng ta mới là người bị hại.

Ethel vừa tiến lên một bước đã thấy Hậu Khanh lạnh lùng nhìn nàng ta. Đáy lòng Ethel lạnh lão, theo bản năng lùi về chỗ cũ.

Ánh mắt kia — rất quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng ta không dám nghĩ tiếp.

Trở lại Phù Không Đảo, Ethel vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khoảnh khắc hoảng hốt đó. Thậm chí không phát hiện ra Minh Uyên không cho nàng và lão rùa thần vào cửa, khi màn đêm buông xuống, nàng ta mới bị gió lạnh trên đảo làm tỉnh táo lại.

Lão rùa thần vỗ vào đầu nàng ta: “Đang nghĩ gì thế? Mau mau tìm một cái hang ngủ. Đảo này chẳng có gì, đẹp thì đẹp thật, nhưng tiếc là không có chỗ trú chân, nếu ban đêm trời mưa, ta thì không sao, nhưng ngươi không được trốn dưới thân ta tránh mưa đâu đấy!”

Ethel cắn răng. Điên mới chui rúc dưới người nó!

Lo cho Ôn Như Thị xong xuôi, không sau Hậu Khanh nhận được tin của Hậu Thổ: Thằng nhóc, sao đã chạy về rồi?

Hậu Khanh bình thản trả lời: À, Hoàng Đế nói, nếu ta không ra trận, chẳng thà cuốn gói cút đi, vì vậy — ta cút.

Hậu Thổ rơi lệ, nghĩ hắn ta ngu sao?

Hoàng Đế kể lại, trước khi em trai hắn rời đi còn cho Ứng Long một vố đau. Ứng Long vốn là rồng thần hình thể thon thả, nay hút đầy một bụng nước, người tròn như quả cầu.

Cuối cùng, Ứng Long no đến mức nôn sạch nước mưa đã hút vào, bị quân của Xi Vưu chỉ chỏ cười nhạo.

Sau trận chiến, Ứng Long khóc lóc chạy về, là ai gây họa đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.