Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 129: Chương 129: Thần tiên? yêu quái? [20]




Edit: Mi tần

Beta: Ca chiêu nghi

Ôn Như Thị vuốt ve chiếc vòng vàng trên cổ tay, bên trong còn có ba bộ Nghê thường vũ y[1] mà Hậu Khanh chuẩn bị cho nàng.

*Bộ quần áo được dệt bằng lông vũ có màu sắc như cầu vồng.

Không ngờ rằng lúc đó hắn đã đề phòng nàng.

Nàng rũ mắt, cười nhạt, ánh mắt tối tăm: “Trước đây, hẳn Hậu Khanh đã chủ động giải trừ phong ấn cho ngươi?”

Nữ Bạt suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu: “Có lúc là Hậu Khanh giải, có lúc là người khác.” Nàng nhìn Ôn Như Thị, khó hiểu nói, “Nếu ngươi không thích thì hãy nói với hắn, Hậu Khanh sẽ không ép buộc người khác đâu.” Ánh mắt nàng trong veo, không giống đang nói dối.

Nhưng số lần Ôn Như Thị chịu thiệt trước mặt hắn còn ít sao?

Cho dù có một lúc nào đó Hậu Khanh đối xử chân thành với người khác, thì người đó—– sẽ không bao giờ là Ôn Như Thị. Nàng miễn cưỡng cong khóe miệng: “Hắn không thích nhìn thấy ta, ta cũng không muốn gặp lại hắn.”

“Vậy sao.” Nữ Bạt thở dài đầy tiếc nuối, nàng còn tưởng có thể nhân tiện đi thăm Hậu Khanh, dù sao họ đã không gặp rất nhiều năm rồi. Năm đó Hậu Khanh nói muốn giúp nàng tìm cách khống chế nhiệt độc trong cơ thể, sau nhiều lần thất bại, không còn thấy hắn đến núi Côn Luân nữa.

Nữ Bạt chưa từng hoài nghi tình bạn giữa hai người, nàng luôn tin rằng, Hậu Khanh chưa lên núi tìm nàng chắc chắn là vì Hậu Khanh còn chưa tìm được cách giải độc Nhưng nói tới người có thể giải trừ phong ấn của Hậu Khanh, trừ chính Hậu Khanh ra còn một người nữa.

Thời gian ở trên núi thoáng cái đã qua ngàn năm, nàng cũng nên thừa dịp khó được này đi thăm hỏi những người bạn khác. Nghĩ đến đây Nữ Bạt vui vẻ trở lại. “Nếu không ngại thì đi với ta đi, ta dẫn ngươi đi tìm một người, nhất định hắn có thể giúp ngươi tháo cái vòng tay này ra.”

Lời mời nhiệt tình của Nữ Bạt lại trúng ngay ý Ôn Như Thị muốn. Vừa có thể đi theo nàng, lại cởi bỏ nỗi lo về sau nên Ôn Như Thị không chút do dự đồng ý.

Nhưng lần này nàng lại không tiện dẫn Lão Rùa Thần đi cùng. Lão Rùa Thần cần một số lượng nước rất lớn để duy trì sinh mệnh, nhưng khi ở bên Hạn Bạt nước lại là thứ xa xỉ nhất.

Nàng vốn là một tảng đá, dù không có nước cũng không sao, nhưng nếu Lão Thần Rùa kiên quyết muốn đi cùng thì có khi chưa đi được nửa đường đã chết khát…

Vất vả lắm mới thuyết phục được Lão Rùa Thần, Ôn Như Thị đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn thấy lão đang đứng trên một sườn dốc cao, lưu luyến nhìn theo bóng người xa dần của cả hai.

Đến tận khi sắp khuất bóng, Ôn Như Thị còn mơ hồ nghe được giọng nói vọng lại từ xa của lão, “Thạch yêu, nhớ rõ ta ở đây chờ ngươi, xong sớm về sớm—–“

Lòng nàng cảm động, đang muốn lớn tiếng đáp lại rằng nàng nhất định sẽ trở về tìm lão, lời còn chưa thoát khỏi miệng đã nghe thấy câu tiếp theo truyền đến.

“Trăm ngàn lần đừng để lộ bản thể bên ngoài! Ngươi quá nhỏ, cẩn thận bị người ta đạp chết!”

Ôn Như Thị cứng người, dùng khuôn mặt vô cảm quyết đoán xoay đi, không quay đầu lại nữa.

Có bản lĩnh thì dùng móng vuốt của lão dẫm lên kim cương xem? Viên kim cương to bằng quả trứng ngỗng, không làm lão nghẹn chết cũng chói mù cặp mắt nhỏ như đậu xanh của lão!

Đã lâu rồi Nữ Bạt không có ai bên cạnh, vượt qua cảm giác xa lạ ban đầu, dọc đường đi nói nói cười cười không ngớt với Ôn Như Thị. Chưa đầy mấy ngày hai người đã trở nên thân thiết, ngay cả mấy chuyện bí mật giữa phụ nữ cũng có thể chia sẻ với nhau.

Lúc đó Ôn Như Thị không nghĩ nhiều, mãi đến khi một rừng hoa màu tím đỏ quen thuộc xuất hiện trước mặt, nàng mới nghi ngờ dừng bước: “Người ngươi nói là Liêm Thương Quân Sĩ?”

“Đúng vậy, Hậu Khanh dạy Liêm Thương quân sĩ cách cởi bỏ cấm chế do hắn thiết lập. Nếu ngươi cũng biết hắn thì tốt quá,” Nữ Bạt cười vô cùng hồn nhiên, “Trước đây lúc Hậu Khanh có việc bận thì đều nói Liêm Thương Quân Sĩ lên núi giải ấn cho ta, hẳn việc tháo bỏ cái vòng này cũng khỏi phải bàn.”

Nàng vui sướng nhào vào biển hoa, áo xanh tung bay, những đóa hoa vô tình tiếp xúc với nàng đều nhanh chóng héo rũ.

Gương mặt Nữ Bạt hơi ảm đạm lại, nhưng lúc quay lại nhìn Ôn Như Thị đã khôi phục nụ cười: “Nhanh đến đây, nếu ta ở đây lâu, Liêm Thương Quân Sĩ sẽ không vui.”

Nói thật, Ôn Như Thị cũng không muốn đi gặp người đàn ông giỏi tính kế đó. Chuyện giữa hắn và Hậu Khanh trong tư liệu chỉ giản lược vài câu, nhưng, quá trình tạo phản của Hậu Khanh thật sự rất không rõ ràng.

Người có tính cách lạnh lùng như Hậu Khanh thấy thế nào cũng không giống kẻ chỉ vì hồng nhân mà giận dữ, gây nguy hiểm đến chuyện sống chết của anh trai mình. Bỏ lại Hậu Thố đang bị trói để đi cứu một nữ nhân mình quen biết không bao lâu, chuyện như vậy mà áp đặt lên Hậu Khanh thì quả là lấn cấn khó nói thành lời —– nếu nói hắn vì anh của mình mà để hồng nhan chết còn dễ khiến Ôn Như Thị tin hơn.

Rốt cuộc làm sao mà Liêm Thương quân sĩ lại có thể thuyết phục Doanh Câu dẫn hắn đến chỗ Hoàng đế? Còn thêm sau đó tại sao hắn có thể biến Dao Hoa tiên tử của Hậu Khanh thành của mình?

Việc này vốn Ôn Như Thị không muốn nghĩ sâu. Nhưng quen Hậu Khanh càng lâu, Ôn Như Thị càng không cách nào hiểu được cái kết cục lạ lùng kia.

Nếu nói việc đến nước này cũng nên kết thúc, thậm chí cuối cùng Hậu Khanh đã chết trận trong chiến dịch cuối cùng. Nhưng Liêm Thương Quân Sĩ lại còn kiên trì nhờ Hoàng Đế đến xin Nữ Oa nương nương, để bà ấy liên hợp anh trai ruột của Hậu Khanh là Hậu Thố, với Tử Vi, Câu Trần, Địa Tạng cùng nhau phong ấn Hậu Khanh trong trận pháp Ngũ Hành khi hắn đã hòa thành cương thi ma tinh, muốn Hậu Khanh trọn đời không vươn lên được.

Thù hận tới cỡ nào vậy?!

Huống chi chưa nói tới ba vị khác, chỉ riêng Tử Vi và Câu Trần lại là ai? Một đại đế chưởng quản vạn tinh, một thống lĩnh vạn lôi, thống trị cửu giới, ngay cả tứ đại thần thú đều phải kéo xe cho Câu Trần Thiên Hoàng.

Xúi giục bốn vị đại thần có thực lực phi phàm, dùng thế lực bắt ép anh trai của người khác, tất cả chỉ để trấn áp một mình Hậu Khanh. Hành vi nhất quyết không buông tha ấy khiến người ta rất dễ nghĩ sâu xa.

Cứ như trong sâu xa thăm thảm có một biên kịch đang nói, vị này sinh ra để trải đường cho nam chủ. Sau đó nam phụ mất hết tính người, dứt khoát lòi điểm yếu ra, để nam chủ tỏa ánh hào quang đạp qua thi thể của hắn, quang vinh bước lên ngôi vị cao nhất. Còn không thèm để ý xem quá trình này có hợp logic hay không.

Nếu có người muốn truy tra đến cùng, được rồi, mọi người lại cùng qua loa bịa cái nội dung tí là được… Ừm thì, tình huống trước mắt này hình như ngay cả có lệ đều không thèm. Trong tư liệu cũng không có chi tiết cụ thể về Hậu Khanh!

Bên trong cất giấu vô số bí ẩn. Hậu Khanh chết quá sớm, vai diễn của hắn rõ ràng không được nhiều như các nam phụ khác. Hơn nữa dù trước khi hắn hắc hóa hay sau khi hắn hắc hóa, đều không thật sự thương tổn nam nữ chính.

So với nam phụ trong những nhiệm vụ trước thì thật sự là chuyện khó có thể tin được.

Dù thế nào Ôn Như Thị cũng không nghĩ ra, chỉ là theo bản năng không muốn mình có bất kì liên quan nào đến người ngày sau sống vô cùng sung sướng – Liêm Thương Quân Sĩ.

Nữ Bạt còn đang đứng lặng giữa một vòng hoa héo tàn nhìn nàng. Ôn Như Thị nhìn vào đôi mắt chờ mong của nàng, cuối cùng vẫn không nói được câu chối từ.

Nữ Bạt dù biết mình bị người khác xua đuổi nhưng vẫn dẫn nàng tới đây xin giúp đỡ, nếu giờ nàng để nước tới chân rồi mới đổi ý thì không chỉ không biết suy nghĩ, phụ lòng tốt Nữ Bạt, còn không có ích gì với hoàn cảnh khốn khó trước mắt của nàng.

Phong ấn trên vòng tay vẫn cần người giúp mở ra, nàng không thể về tìm Hậu Khanh nên chỉ có thể tìm cách khác. Cách này, ở ngay căn nhà tranh trong sơn cốc. Nếu đi có lẽ còn cơ hội, không đi, lỡ có chết thì chẳng oán được ai.

Liêm Thương Quân Sĩ vẫn mang tác phong nhẹ nhàng như hồi mới gặp. Hắn mỉm cười liếc nhìn chiếc vòng vàng tuyệt đẹp trên cổ tay Ôn Như Thị, không chút biến sắc mời hai người ngồi trong viện, rót cho mỗi người một ly linh trà tỏa hương thơm, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Ta nhớ hình như ngươi tên là Lưu Ly, đúng không?” Không đợi Ôn Như Thị trả lời, hắn cười nói tiếp, “Xem ra, quan hệ của ngươi với Hậu Khanh huynh không còn thân mật như trước nhỉ.”

Tâm trạng của Ôn Như Thị chìm xuống. Không phải vì hắn nói trúng điểm mấu chốt,mà vì có nghi vấn từ trước, lại thêm nghe thấy lời ngấm ngầm hại người này của Liêm Thương Quân Sĩ, Ôn Như Thị dù có không quan tâm thế nào cũng vẫn nghe ra được ý châm ngòi trong lời nói của hắn.

Ôn Như Thị không trả lời, chỉ thích hợp lộ ra biểu cảm tức giận với Hậu Khanh.

Qủa nhiên Liêm Thương Quân Sĩ đã trúng kế, nụ cười trên mặt hắn cũng chân thành hơn: “Nếu Phù Không Đảo của Hậu Khanh Phù huynh không tha cho ngươi, Lưu Ly có thể suy nghĩ việc ở lại chỗ này của ta, trong cốc có rất nhiều hoa linh, làm bạn với các nàng, ngươi sẽ không cô đơn.”

Ôn Như Thị làm bộ muốn nói lại thôi, ánh mắt Liêm Thương lại quét qua cổ tay nàng. Hắn cầm chén ngọc lên, lời nói tự có thâm ý. “Muốn giải trừ phong ấn của Hậu Khanh thì vẫn cần thời gian quan sát mới bắt tay vào được, nhưng ta khẳng định với ngươi, cấm chế đặt trong đó không phải trận pháp bảo hộ mà là sát khí đoạt mạng người.”

Nữ Bạt sửng sốt: “Hậu Khanh, sao có thể… Có phải ngươi nhìn lầm rồi không?”

Liêm Thương Quân Sĩ nhíu mày: “Đương nhiên không rồi, chẳng lẽ ta lại không biết thủ pháp của hắn hay sao?” Hắn chuyển đề tài, quay ra nghiêm mặt với Nữ Bạt, “Ta nói này, nếu ngươi có việc gì thì đi làm đi. Ngươi mà ở đây thêm mấy khắc nữa thì cốc của ta sẽ bị khô hạn thành một vùng hoang vụ mất.”

Nữ Bạt lúng túng đứng dậy, đội mạng che lên liền muốn cáo từ, Ôn Như Thị vội vàng gọi nàng lại: “Nếu ngươi đến Nam phương chơi thì gọi ta đi cùng nhé, ta chưa từng nhìn thấy cảnh sắc nơi đó.”

Sắc mặt Nữ Bạt dịu đi, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, trước khi đi ta nhất định sẽ đến đây tìm ngươi.”

Đưa mắt theo Nữ Bạt rời đi, rồi Ôn Như Thị mới quay lại nhìn nam nhân bên cạnh. Liêm Thương Quân Sĩ như cảm thấy được, quay đầu khẽ mỉm cười với nàng. Nụ cười sáng sủa ấm áp như “cảnh xuân” tháng bốn, tháng năm. Nhưng Ôn Như Thị lại không cách nào sinh ra một chút thiện cảm với hắn.

Chỉ thấy hắn ngoắc một con tinh linh hoa, cười khẽ dặn Ôn Như Thị: “Hết thảy công việc của ngươi ở đây đều do Hoa Linh sắp xếp, nếu cần gì hay có thắc mắc nào cứ nói với nàng. Nếu muốn tìm ta, có thể bảo nàng dẫn đường.”

Ôn Như Thị khó hiểu, sơn cốc chỉ hơi lớn thôi, trong cốc cũng mỗi một căn nhà tranh này, nếu nàng muốn tìm hắn thì cần gì một con tinh linh đến dẫn đường sao? Nhưng nếu Liêm Thương Quân Sĩ nói như vậy, phần nhiều là có nguyên nhân. Ôn Như Thị yên lặng gật đầu, liền đi theo Hoa Linh bay múa giữa không trung ra ngoài.

Hoa Linh dẫn nàng đi về phía trái cánh đồng hoa. Khi đi qua trung tâm cánh đồng hoa, Ôn Như Thị không hề chần chờ, mũi chân hơi điểm, không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Hai người qua trái rồi rẽ phải, qua một lát, trước mắt liền mênh mông sáng sủa.

Rừng hoa rộng khắp núi đồi kia đột nhiên biến mất sạch sẽ, trước mặt Ôn Như Thị là một đống nhà trúc to nhỏ trên bãi đất trống, nhìn thấy vô số sơn tinh thụ quái đang đùa giỡn ngoài phòng, Ôn Như Thị không khỏi nhếch khóe miệng.

Liêm Thương Quân Sĩ cứ chắc chắn rằng nàng nhất định sẽ đứng về phía hắn đối phó với Hậu Khanh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.