EDIT + BETA: GIAN PHI
Trong phòng, Hậu Khanh nghiêng người tựa vào giường ngọc phủ một lớp da cáo đen ngàn năm, hắn vẫn đang dò xét thần lực của mình, nhưng chưa nhận ra điểm gì khác thường.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu? Hắn nghĩ mãi không ra, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là mọi chuyện đều liên quan đến tiểu thạch yêu.
Hậu Khanh nhíu mày hồi tưởng.
Lần đầu tiên thấy nàng, tảng đá kia nằm lẳng lặng trong lùm cây. Dưới làn mưa xối xả, tiếng gọi không dứt của nàng mỏng manh đến mức gần như không thể nghe thấy, hắn không kìm được đến gần.
Lúc đó vì sao hắn lại đến gần? Dường như… muốn đánh chết nàng? Nếu Ứng Long không liếc qua rồi bảo tảng đá kia rất đẹp, có lẽ hắn đã tiện tay bóp nát bản thể của nàng rồi.
Nhưng, hành động ấy không giống tính cách của hắn. Hậu Khanh nhắm mắt suy nghĩ.
Theo lý thuyết, hắn và tiểu yêu không quen không biết, không lý do gì hắn lại động sát tâm với thứ sinh vật nhỏ nhoi như giun dế như vậy. Huống hồ, món ăn hắn mới nghĩ tới, còn thiếu một tảng đá màu sắc diễm lệ.
Hắn đứng trong mưa suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn đưa nàng về đảo Phù Không. Cục đá nhỏ này rất biết nói chuyện. Người nịnh nọt hắn nhiều vô kể, nhưng hiếm thấy là nàng vừa có thể nịnh nọt ba hoa chích chòe, vừa có thể thành thật ngước nhìn hắn, như thể mọi lời hay ý đẹp của nàng đều xuất phát từ chân tâm.
Có một món đồ chơi làm người vui vẻ như vậy, dường như cũng không phải không thể tiếp nhận. Thấy thạch yêu dù bị lăn dầu dội lửa cũng không oán giận, trong lòng Hậu Khanh thoáng có ý nghĩ thuận tay giúp nàng.
Đối với yêu quái, khánh tỗn dịch là thứ bảo vật ngàn năm khó kiếm, nhưng đối với Hậu Khanh chỉ là thứ linh thủy tầm thường. Cho nàng vài giọt, thậm chí cho nàng một bình cũng không hề gì.
Nhưng nhìn thấy nàng dần dần hóa thành hình người, hắn lại cảm thấy không vừa lòng, tựa như tự tiếp tay cho kẻ địch.
Cảm giác này không ổn.
Kẻ xưng thần như Hậu Khanh, lại bị một tiểu yêu làm ảnh hưởng tâm tình, quả thực khó tin. Hắn từ từ đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Gió thổi cánh hoa bay, Ôn Như Thị theo sát sau Minh uyên. Gấu quần nàng theo gió lượn, những cánh bướm tô điểm trên vải vóc, dường như cũng đang nhẹ nhàng bay lượn.
Bé gái da dẻ trắng ngần, cầm đóa hoa ba màu, nói nói cười cười với Minh Uyên. Tay áo nàng buông xuống, lộ ra cổ tay trắng muốt như ngọc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vòng tay tinh xảo trên cổ tay nàng như lấp lánh.
Ôn Như Thị đang nói chuyện, chợt như có trực giác mách bảo, nàng quay đầu, thấy Hậu Khanh mặc trường bào xanh, lẳng lặng đứng giữa trăm hoa cỏ, xa xa nhìn hai người họ.
Gương mặt hắn không còn biểu cảm làm người ta run sợ như hôm qua nữa. Ôn Như Thị ngơ ngẩn, bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn. Nàng theo đường nhỏ lát đá, chạy vội tới trước mặt Hậu Khanh, nghịch ngợm vươn tay phải: “Chủ nhân, người xem, ta biết dùng pháp thuật để hái nhị hoa rồi!”
Nhị hoa màu vàng bị linh khí bao bọc, lơ lửng trong lòng bàn tay trắng ngần của nàng.
Đáy mắt Hậu Khanh trở nên nhu hòa, hắn bình thản nói: “Hai ngày nữa qua Đông Di đi dạo, ngươi và Minh Uyên đi cùng ta.”
Ôn Như Thị ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.” Qua Đông Di đi dạo cái gì, chẳng qua là ngứa tay muốn cướp thứ gì, tiện thể ném đá giấu tay mà thôi. Trên mặt nàng không lộ vẻ gì, chỉ ngoan ngoãn theo sát Hậu Khanh, chậm rãi trở về.
Trở lại phòng, Hậu Khanh tiện tay ném cho nàng một thẻ ngọc, không nhìn nàng mà phất phất tay: “Ra ngoài đi, có gì không hiểu thì hỏi Minh Uyên và Thanh Hạc.”
Ôn Như Thị không hiểu vì sao, nhưng biết là thứ tốt, cầm thẻ ngọc đi tìm Minh Uyên.
Đợi nàng bước khỏi cửa, Hậu Khanh mới chậm rãi nâng mắt.
Cũng được, dù sao cũng đã dẫn nàng về, nàng là người của đảo Phù Không. Chỉ cần trông coi cẩn thận, một con yêu quái bé nhỏ chẳng thể gây ra sóng gió. Chỉ cần nàng không vi phạm mệnh lệnh của hắn, cố tình tháo vòng tay xuống, sát ý hắn phong ấn trong đó sẽ không làm hại nàng.
Nếu nàng thật sự trung thành như biểu hiện bên ngoài, giữ mạng cho nàng cũng không phải không thể.
Ôn Như Thị không biết mình vừa tránh được một kiếp, bấy giờ nàng đang hưng phấn làm theo chỉ dẫn của Minh Uyên, đặt thẻ ngọc kề sát trán, đọc nội dung bên trong.
Trong thẻ ngọc là bộ công pháp tu hành của thạch yêu, ngoài các chiêu thức tấn công đơn giản, chủ yếu là tăng sức phòng ngự. Nếu kiên trì tu luyện, thì khi không có ngoại lực hỗ trợ, nàng vẫn có thể tự vệ khi đối đầu với tiên nhân bình thường.
Ôn Như Thị không phải người không hiểu lý lẽ, bánh ít đi bánh quý lại, sáng sớm hôm sau phải tranh thủ nịnh nọt Hậu Khanh. Ít nhất không thể để hắn tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt hung ác nữa.
Trong phạm vi năng lực của nàng, muốn nịnh nọt Hậu Khanh cũng chỉ có thể nịnh bằng mỹ thực. So với những thứ nhạt nhẽo tầm thường của thời đại hồng hoang, Ôn Như Thị vẫn rất tự tin vào tài nấu nướng của mình. Vừa hay, hôm nay thu được rất nhiều nhị hoa, nhờ Minh Uyên tinh luyện hộ nàng, thêm chút vật liệu, hẳn là đủ nguyên liệu làm ra mấy món điểm tâm mỹ vị.
Nàng hào hứng tìm tòi trong hậu viện, nhưng không tìm được nơi nào có hình dạng tương tự nhà bếp. Vừa định hỏi Minh Uyên, bỗng thấy Thanh Hạc bước vội đến: “Thạch Oa, sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân gọi ngươi qua, nhanh chân một chút.”
“… Thạch Oa?!” Ôn Như Thị giật giật khóe miệng, “Ngươi, đang gọi ta?”
Thanh Hạc nhìn nàng, nhịn cười: “Ừ, chủ nhân đặt tên cho ngươi.” Hắn phải cam chịu cái tên Thanh Hạc suốt mấy trăm ngàn năm, cuối cùng cũng gặp người xui xẻo hơn cả hắn, hắn mừng còn không kịp. Cũng may năm đó chủ nhân không lười đến mức gọi hắn là “Hạc Oa”.
“Tại sao ta không thể dùng tên của mình?” Tâm trạng vui vẻ thoáng chốc tan biến, Ôn Như Thị bướng bỉnh đứng tại chỗ.
Thanh Hạc nhìn nàng: “Ngươi tưởng ta và Minh Uyên đều tự lấy tên ư?” Chỉ mỗi chuyện không có chữ “Giao” trong tên mà Minh Uyên khoe khoang đi khoe khoang lại với hắn.
Chẳng qua trước kia hắn gào thét quá thảm thiết ở Cửu Uyên, chủ nhân nhặt hắn lên, tiện thể gọi là “Minh Uyên” thôi, vậy thì có gì đáng khoe khoang?!
Ôn Như Thị muốn khóc: “Chẳng lẽ không phải?”
Thanh Hạc hừ nhẹ, quay đầu không nhìn nàng. Ai lại gọi tên mình bằng bản thể, tiên hạc màu xanh bèn gọi “Thanh Hạc”, cũng chỉ Hậu Khanh mới nghĩ ra được.
Ôn Như Thị thấy thế, không còn tâm trạng làm điểm tâm cho Hậu Khanh nữa.
Vào nhà, vừa thấy Hậu Khanh, nàng tủi thân cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn: “Chủ nhân, lấy cái tên êm tai hơn được không.”
Hậu Khanh chíu mày: “Không thích gọi là Thạch Oa?”
Ôn Như Thị nghĩ thầm, có quỷ mới thích gọi là Thạch Oa, trên mặt vẫn giả bộ chân thành: “Không phải, ta chỉ cảm thấy tên này hơi quê mùa, không thể làm nổi bật thần thái phi phàm của chủ nhân. Sau này ta ra ngoài, làm mất mặt chủ nhân trước chư vị thần tiên thì sao.”
“Hả,” Hậu Khanh ung dung, nghiêng người dựa vào gối mềm, dễ dàng lảng tránh đề tài này, “Nói thử xem, thần thái phi phàm như thế nào.”
Ôn Như Thị cứng người, hít một hơi thật sâu. Tốn hết miệng lưỡi khen Hậu Khanh thành thần tiên trên trời hiếm có, dưới đất không có, quét mắt một cái, nữ thần tiên điên đảo, quét mắt cái nữa nam thần tiên ào ạt quỳ gối dưới trường bào của hắn, hô hào thượng thần, thượng tiên.
Nịnh hót đến mức miệng lưỡi sắp khô, Hậu Khanh vẫn không lay động, đến nụ cười ở khóe miệng cũng không biến chuyển.
Ai đến giải thích cho nàng, nhân vật trong kịch bản bị sao vậy, Ôn Như Thị nôn nóng chết mất!
Không thể nào, rốt cuộc nàng dùng sai phương pháp hay tư liệu không đúng?
Hậu Khanh uể oải thay đổi tư thế, chậm rãi cất lời: “Ngươi muốn gọi là gì.”
Ôn Như Thị theo bản năng vuốt ve vòng tay: “Thực ra, ta cảm thấy, gọi là “Như Thị” rất ổn, “Thị” và “Thạch” đồng âm…”
“Khó nghe,” Hậu Khanh nhíu mày đầy ghét bỏ, bỗng nhiên nổi hứng trêu nàng, “Thạch Oa, trứng màu và Lưu Ly, chọn một đi.”
Trứng màu? Ngươi tưởng đang xem phim à?!
Ôn Như Thị ấm ức vô cùng: “Lưu Ly… cũng được.”
“Vậy thì lấy Lưu Ly,” Hậu Khanh còn nhẫn tâm chém thêm một đao vào cõi lòng đầy thương tổn của nàng, “Bàn xong chuyện vặt vãnh rồi, mau biến thành tảng đá để Minh Uyên rửa sạch sẽ, chuẩn bị dùng điểm tâm.”
Ôn Như Thị: “…”
Ôn Như Thị nằm dưới đáy nồi, nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp dầu, buồn rầu nhìn Hậu Khanh ăn uống, như có một cục máu nghẹn trong cổ họng không nuốt xuống nổi.
Nàng quả thực bị mỡ heo che mờ tâm trí mới nảy ra ý định trổ tài nấu nướng lấy lòng tên nam phụ không tuân thủ kịch bản này! Chị đây đếch thèm!
Chẳng phải hai ngày nữa hắn đi Đông Di ư, để nàng nghĩ xem Đông Di có nam phụ nào không. Nếu không có, chẳng thà tìm Hậu Nghệ cũng quyết không phí công cạnh Hậu Khanh. Ôn Như Thị quyết định xong, phải nhân cơ hội chạy trốn khỏi đây. Chỉ cần thoát khỏi tay Hậu Khanh thì bắt nàng nôn ra tám giọt Khánh Tỗn dịch nàng cũng cam lòng!
Chẳng mấy chốc đã qua hai ngày, Hậu Khanh để Thanh Hạc ở lại canh giữ đảo Phù Không.
Vừa ra khỏi cửa phòng, thấy Minh Uyên cất túi lớn túi nhỏ vào túi càn khôn, Hậu Khanh nhíu mày: “Mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Minh Uyên thấy chủ nhân hỏi, bèn ngoan ngoãn mở ra cho hắn xem: “Ta mang vài bình nước suối Lưu Ly thường tắm, còn có cánh hoa, tiên thảo nàng thích, da bạch hồ trải giường, còn có đồ chơi nhỏ linh tinh…”
Hậu Khanh càng nghe càng nhíu chặt mày. Xưa nay hắn đến đi một mình, nói đi là đi. Trên đường nếu cần gì, chỉ cần gọi Thổ Địa hoặc Sơn Thần, ắt có người cung phụng hắn, đâu phải mang túi lớn túi nhỏ như chuyển nhà như vậy.
Quá mất mặt.
Hắn nghiêm mặt chờ quở trách nàng, Minh Uyên vội vã xua tay: “Không liên quan đến Lưu Ly, ta thấy bên ngoài không tìm được những thứ này, trong túi càn khôn vẫn trống, mang đi cũng không tốn công, ta bèn mang giúp nàng.”
Thái dương Hậu Khanh giật giật, cúi đầu thấy tiểu thạch yêu tội nghiệp trốn sau Minh Uyên, mắt ướt lệ nhìn hắn. Suy tính một lát, cuối cùng không bắt Minh Uyên ném sạch đống tạp nham này ở nhà.
Dù sao người làm chuyện ngu người này không phải hắn, tội gì tức giận với hạ nhân.
Hậu Khanh vung ống tay áo, sải bước ra ngoài.