Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 8: Chương 8: Gặp gỡ




Ca khúc tranh tài của Tô An Ninh nhanh chóng được mọi người lưu truyền thành thần thoại, được cư dân mạng phong làm diễn viên có giọng ca trời ban.

Tô An Ninh nhìn chằm chằm hai chữ diễn viên thật lâu. Vì sao lại không gọi cô là ca sĩ?

Nghĩ lại thì cô vốn lấy thân phận diễn viên nhí xuất hiện trước tầm mắt của đại chúng, muốn thay đổi được cái nhìn của đại chúng, cô còn phải cố gắng thật nhiều.

Tốt nhất là để cho người ta mỗi khi nhắc đến cô đều nhớ đến cô là một ca sĩ, chứ không phải là một diễn viên.

Chương trình “Chuyện lạ âm nhạc” gọi điện thoại đến mời cô tham gia chương trình này, thái độ vô cùng chân thành.

Tô An Ninh không đưa ra đáp án rõ ràng, chỉ nói mình sẽ cân nhắc.

Bên kia nói nếu như suy nghĩ cẩn thận rồi thì buổi tối gọi điện lại cho anh ta.

Tô An Ninh nói được.

“Chuyện lạ âm nhạc” là thuộc về chương trình giải trí tống nghệ*, nhưng mà so với các chương trình tống nghệ bình thường thì có tính khiêu chiến hơn nhiều, thông qua trò chơi để chính minh thực lực về âm nhạc của mình.

*Chương trình tống nghệ là kiểu chương trình giải trí tổng hợp nhiều chủ đề.

Các khách mời có người trong ngành, cũng có nữ thần trên mạng.

Tham gia chương trình này rồi thì tiền đồ của người nghệ sĩ sẽ rất khả quan.

Được chương trình ấy mời cũng là một cơ hội tốt để Tô An Ninh chứng minh thực lực của mình. Cô suy nghĩ mãi rồi cũng gọi điện thoại lại cho bên kia, nói rằng mình đồng ý tham gia.

Người phụ trách của bên kia hẹn cô thời gian và địa điểm gặp mặt, tình hình cụ thể thì phải nói chuyện trực tiếp với nhau.

Tô An Ninh không có người đại diện nên mọi chuyện đều phải tự mình giải quyết. Cô hẹn thời gian với bên kia xong rồi cúp máy.

Thay bộ quần áo khác, trang điểm nhẹ nhàng, cô đeo khẩu trang cầm túi ra khỏi cửa.

Lúc cô đến quán cà phê Di Nhạc, người phụ trách của “Chuyện lạ âm nhạc” đã đến rồi, cô nhìn tin nhắn ngắn trong điện thoại, tìm được chỗ ngồi của anh ta.

Cô hơi kéo khẩu trang lên một chút, cúi thấp đầu đi vào quán cà phê. Bên trong mọi người đều tập trung nói chuyện, cũng không chú ý gì đến cô.

Ở trường học thì Tô An Ninh không quan trọng lắm, nhưng đã ra ngoài thì phải che giấu cẩn thận.

Cô dừng lại trước mặt người phụ trách.

Người phụ trách là một nam sĩ hãy còn trẻ, hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang màu đen, rất chính trực.

Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, nụ cười ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiệt dễ gần.

“Tô tiểu thư, chào cô. Tôi là Lục Thâm, là phó đạo diễn của chương trình “Chuyện lạ âm nhạc.””

Lục Thâm đứng dậy, rất hữu hảo mà vươn tay ra tự giới thiệu bản thân.

“Chào anh, tôi là Tô An Ninh.” Tô An Ninh cũng đưa tay ra, bắt tay một chút với anh ta rồi bỏ ra.

Lục Thâm cười cười, làm một động tác mời, “Tô tiểu thư, mời ngồi.”

Tô An Ninh nhẹ gật đầu, ngồi đối diện với anh ta, tiện tay thả túi sang ghế bên cạnh.

Lục Thâm cũng theo đó mà ngồi xuống, đưa tay ấn chuông gọi phục vụ. Một lúc sau, nhân viên phục vụ đã cầm menu đến, anh ta hỏi: “Tô tiểu thư muốn uống gì?”

Tô An Ninh nhìn thoáng qua menu, nói: “Cho tôi một ly latte, nửa đường.”

Cô đẩy menu đến trước mặt Lục Thâm, “Lục tiên sinh, mời anh.”

Lục Thâm nhận menu, không nhìn lấy một cái mà giao lại cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh, trực tiếp nói, “Cho tôi hai ly latte, một ly bỏ nửa đường, một ly không đường. Cảm ơn.”

“Được ạ, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ ghi lại rồi xoay người rời đi.

Hai người không nói thêm lời thừa thãi gì, trực tiếp đi vào chủ đề.

Lục Thâm không hổ danh là đạo diễn, nói rất rành mạch.

Tô An Ninh cũng không phải người chưa quen, anh ta nói gì cô đều có thể hiểu hết được.

Hai người rất nhanh thỏa thuận được việc hợp tác.

“Tô tiểu thư không chỉ biết diễn xuất mà ca hát cũng tốt như thế, đúng là khiến cho lòng người vô cùng thán phục.” Lục Thâm khoanh tay đặt trên bàn, cười rất ôn hòa.

“Lục tiên sinh quá khen rồi. Hợp tác vui vẻ.” Tô An Ninh cười đáp.

“Hợp tác vui vẻ.” Lục Thâm đứng dậy, cười nói, “Rất mong chờ biểu hiện của Tô tiểu thư. Vậy, tôi xin phép đi trước.”

Tô An Ninh gật đầu, mắt tiễn anh ta rời đi, cô cũng không vội đi.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, chiếu sáng khắp nơi.

Bên ngoài người tới tới lui lui, dáng vẻ tản mản, có thể tùy ý mà khóc lớn.

Tô An Ninh nghĩ về mình, lúc còn bé khi lấy thân phận diễn viên xuất hiện trước tầm mắt công chúng, cô đã xác định trước rằng so với người khác, cô sẽ thiếu đi một phần tự do.

Ba cô rất nghiêm khắc với cô, muốn bồi dưỡng cô trở thành một diễn viên ưu tú. Mà cô lại là một cô gái ngoan ngoãn, chưa từng phản kháng điều gì.

Mãi đến năm tám tuổi, lúc qua phim gặp được một anh trai lớn hơn cô năm tuổi, cùng cô nói chuyện liên quan tới hoài bão, lúc đang nói, cô dường như có thể thấy được ánh sáng trong đôi mắt cậu trai ấy.

Cô tiếp nhận sự ảnh hưởng từ người ấy, vẫn chưa từng quên câu nói của cậu trai ấy, rằng làm người phải có hoài bão. Thật may mắn là cô rốt cuộc cũng đã tìm ra được điều mà mình muốn hoàn thành, chỉ là anh trai nhỏ đó lại không ở đây.

Cô thật muốn nói một tiếng cảm ơn với anh trai ấy, nếu không thì cô đã thực sự cho rằng diễn xuất là số mệnh của mình.

*

Uống xong ly latte, Tô An Ninh mới chậm rãi ung dung đứng dậy, cầm túi xách và điện thoại rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc ra cửa bị người đàn ông đi vào va một cái, sức lực của đàn ông rất lớn, Tô An Ninh cảm giác rằng cánh tay của mình đều đã đau buốt rồi.

Cô bị va đến mức lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

Người đàn ông kia cúi đầu chơi điện thoại nên không nhìn đường, trong nháy mắt bị va vào người không kịp bắt lấy điện thoại, rơi xuống đất, còn bắn ra một cái, màn hình nát bét.

Anh ta nhặt điện thoại lên, nhìn thấy màn hình nát cả rồi, sắc mặt lập tức trở nên hung dữ, đưa tay chỉ Tô An Ninh, lớn tiếng nói, “Cô làm hư điện thoại của tôi rồi đây này! Mau bồi thường cho tôi đi!”

Tô An Ninh hoàn toàn không nghĩ tới anh ta lại nói như thế. Rõ ràng là anh ta nhìn điện thoại nên va phải người ta, bây giờ lại đem tội danh trút hết lên người cô.

Nếu quả thật là cô va phải, tự nhiên cô sẽ nhận gánh chịu mọi trách nhiệm, nhưng nếu người ta đã xem cô thành oan đại đầu*, cô cũng sẽ không nhường nhịn.

*Oan đại đầu: coi tiền như rác, người tiêu tiền như nước.

“Vị tiên sinh này, anh nói chuyện có lương tâm không thế? Đến cùng là ai va phải ai chứ?”

Người đàn ông nghẹn họng, sắc mặt thay đổi, rất nhanh rống họng lên nói, “Cô làm hư điện thoại của cô là sự thật, không bồi thường tiền thì đừng hòng đi!”

Ba bốn giờ chiều, người trong quán cà phê không nhiều, đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh du dương của âm nhạc vang ra bốn phía, giọng nói thô bạo của người đàn ông càng trở nên cao vót.

Chọc đến ánh mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía họ.

Lúc này rồi, Tô An Ninh cũng không có tâm tư để ý tới người khác, cô đeo khẩu trang, không sợ bị người khác nhận ra.

Bên này nảy sinh mâu thuẫn, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ lại gần hòa giải.

Tô An Ninh nói đơn giản là sự cố ấy, trực tiếp yêu cầu xem camera.

Nhân viên phục vụ nói có thể, nhưng phải xin phép với quản lí.

Tô An Ninh tỏ vẻ mình có thể đợi.

Anh ta nghe thấy hai người họ nói thế, sắc mặt lập tức kém đi. Tay anh ta nắm chặt điện thoại, tiến lên túm lấy tay Tô An Ninh kéo một cái.

“Xem camera cái gì hả? Điều tôi nói là sự thật, cô không bồi thường tiền thì đừng mong đi!”

Tay Tô An Ninh bị anh ta nắm lấy đến đau nhức, cô nhíu chặt mày, dùng tay kia đẩy anh ta ra, “Buông ra.”

Anh ta quyết tâm bắt cô bồi thường tiền, đã không buông ra lại còn nắm chặt thêm.

Màn kịch ở bên này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng không ai tiến lên giúp đỡ cả.

Có hai người ở căn phòng trên tầng hai đi xuống, thấy cảnh này cũng không chú ý đến nhiều lắm.

Thẳng đến khi An Nại Nhĩ nhắc đến, “Người này sao giống giống Tô An Ninh thế nhỉ?”

Cố Thời Cảnh đang ở bên cạnh cúi đầu hồi âm tin nhắn, nghe thấy anh ta nói vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn, gần như không nghĩ gì đã đi về hướng bên ấy.

An Nại Nhĩ đang xem xem chuyện bên kia, không chú ý đến Cố Thời Cảnh, thẳng đến khi anh vượt qua người đi sang bên đó, anh ta mới lên tiếng, “Thời Cảnh, anh làm gì thế?”

Cố Thời Cảnh không trả lời anh ta, bước chân vững vàng đi về phía Tô An Ninh.

An Nại Nhĩ đành phải tuân mệnh đi theo, chỉ hi vọng không có chuyện gì xảy ra.

Tô An Ninh một lòng muốn thoát khỏi người đàn ông trước mặt này, không chú ý có người đi đến, cho đến lúc ở giữa đột nhiên có một cánh tay luồn vào.

Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt rất gọn gẽ sạch sẽ.

Cô thấy hơi quen mắt, đồng thời cũng cảm thấy lực ở nơi cánh tay đã được giảm đi nhiều hơn rồi.

“Vị tiên sinh này, bắt nạt một nữ sinh không phải là hành động một người đàn ông nên làm đâu.”

Ở bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, cô mới ngẩng đầu lên.

Thấy được Cố Thời Cảnh.

Dù anh đeo kính râm, Tô An Ninh vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra anh ngay. Anh rất cao, cô ngửa đầu lên cũng chỉ đến lồng ngực anh mà thôi.

Anh đeo kính râm nên cô không nhìn ra được thần sắc trong đôi mắt anh. Nhưng nhìn từ bờ môi đang mím chặt kia, giờ phút này anh đang rất nghiêm túc.

Người đàn ông kia không nghĩ đến sẽ có người lo chuyện bao đồng, lập tức chĩa mũi nhọn về phía Cố Thời Cảnh, “Chuyện của tiểu tử mày à? Á, buông ra!”

Cổ tay bị Cố Thời Cảnh nắm lấy, giống như kìm sắt vậy, dùng lực rất lớn, khuôn mặt của gã đàn ông kia cũng vặn vẹo cả rồi.

An Nại Nhĩ ở bên cạnh nhìn mà cũng thấy nhức nhối, nhỏ giọng nhắc nhở, “Không cần phải thế đâu.”

Anh ta không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao hai người cũng là nhân vật của công chúng, ảnh hưởng sẽ không tốt.

Cố Thời Cảnh thấy tay anh ta buông Tô An Ninh ra, mới buông tay.

Gã kia đỡ cổ tay, lùi lại một bước, ánh mắt lúc nhìn Cố Thời Cảnh có thêm một tia e sợ.

Lúc này quản lí đi đến, nói ra hình ảnh trong camera giám sát, những người khác nhao nhao chỉ vào mặt gã kia.

Người đàn ông đó tự biết mình đuối lý, trừng mắt liếc Cố Thời Cảnh rồi đỡ cổ tay rời đi.

Quản lý tỏ vẻ thăm hỏi với Tô An Ninh, thấy cô không sao cả thì rời đi.

“Không sao chứ?” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn Tô An Ninh.

Tô An ninh vuốt vuốt cánh tay, lắc đầu “Không sao ạ, cảm ơn anh.”

Cố Thời Cảnh “ừ” một tiếng, thấp giọng nói, “Sau này đi đứng nhớ nhìn đường, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu.”

Tô An Ninh, “…”

Tô An Ninh thầm lên án, anh dễ nói chuyện chỗ nào chứ, lần trước ở sân bay không phải còn muốn lấy điện thoại của cô luôn à.

Thân hình tướng mạo Cố Thời Cảnh đã khiến cho không ít người chú ý. An Nại Nhĩ sợ có người nhận ra họ, đứng một bên nhắc nhở, “Có lời gì ra ngoài hẵng nói.”

Vừa rồi màn kịch ầm ĩ kia đã hấp dẫn không ít ánh mắt rồi, giờ lại cộng thêm khí chất xuất chúng của Cố Thời Cảnh đứng ở đây, lại càng thu hút sự chú ý của người ta hơn nữa.

Tô An Ninh lúc này mới nhìn sang An Nại Nhĩ đứng bê cạnh, hơi ngạc nhiên “Anh không phải là người…”

Người đã đưa dù cho cô.

“Là tôi, Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.” An Nại Nhĩ mỉm cười.

Ánh mắt Cố Thời Cảnh quét sang hai người họ, thấp giọng nói, “Đi thôi.”

Tô An Ninh không nói gì nữa, theo hai người họ ra khỏi quán cà phê, thẳng đến khi sau lưng không còn ánh mắt tìm tòi nào mới dứng lại.

An Nại Nhĩ đi lấy xe.

Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh đứng dưới tán cây, hai người đều không nói gì.

Xung quanh không có người qua lại, bốn phía rất yên tĩnh.

Tô An Ninh xoa nhẹ cánh tay, nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, mở miệng nói, “Cố tiên sinh, lần trước là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?”

Cố Thời Cảnh không nghĩ đến cô sẽ hỏi chuyện này, chỉ run lên một cái trong chớp mắt, rồi gật đầu, “Ừ.”

Anh dừng một chút, hỏi: “Đã khỏe hơn chưa?”

“Khỏe rồi ạ.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, “Anh đã cứu tôi tận hai lần liền, cảm ơn anh.”

Cố Thời Cảnh nhẹ “ừ” một tiếng, hồi lâu sau mới, “Chỉ nói một câu cảm ơn, có phải Tô tiểu thư không có thành ý quá rồi không?”

“Vậy anh muốn… thế nào?” Tô An Ninh thực sự không biết cảm ơn anh làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.