CHƯƠNG 19. ĐOẠN PHIM GIẾT NGƯỜI
Đoàn Hàn Chi mơ mơ màng màng , bởi vì thành phần kích dục trong điếu thuốc khiến cơ thể y nóng rực miệng khô lưỡi khô. Tiếng thở dốc của y phi thường trầm thấp, âm sắc mang theo nét hoa lệ đặc trưng, khó nhịn khát cầu lại uyển chuyển nhu mị. Chỉ như vậy thôi, đã khiến Quan Tĩnh Trác không thể kiềm chế, một dòng khí nóng truyền thẳng xuống hạ thân.
Tài xế cúi đầu mở cửa xe, Quan Tĩnh Trác ném Đoàn Hàn Chi vào ghế sau, kế tiếp lập tức đè lên người y.
Thời điểm nhìn thấy Đoàn Hàn Chi và nữ nhân kia dây dưa không rõ, Quan Tĩnh Trác quả thật muốn nổ tung. Tuy anh biết mấy năm nay Đoàn Hàn Chi không thiếu tình nhân, bộ dáng y xinh đẹp, lại có tiền có thế, xem như y không hứng thú, những người kia vẫn tự động tìm tới câu dẫn y.
Lúc ở Mỹ anh thậm chí còn nghe nói về danh tiếng của Đoàn Hàn Chi trên phương diện này. Có một nhà sản xuất kia đã cảm thán đầy vẻ say mê với anh: “Nếu đời này có thể hợp tác với Đoàn Hàn Chi trong một bộ phim, dù không được lên giường, nhưng chỉ cần ăn chung một bữa cơm thôi, lão tử cũng cảm thấy mãn nguyện…”
Khi đó, Quan Tĩnh Trác thiếu chút nữa không thể khống chế bản thân, ngay tại chỗ phẩy tay áo bỏ đi.
Hiện tại ai cũng không biết.
Ai cũng không biết, năm đó bọn họ từng hạnh phúc biết bao, tay nắm chặt tay, yêu đương say đắm.
Ai cũng không biết, Đoàn Hàn Chi từng là của anh, của duy nhất một mình anh.
Ai cũng không biết, bọn họ hẳn là nên ở cùng nhau, giữa bọn họ rõ ràng không nên có bất cứ kẻ nào xen vào.
Quan Tĩnh Trác thừa nhận, trong con người anh có một mặt xấu xa u ám. Anh phát điên vì ghen tỵ, hận không thể giết người, hận không thể ôm theo bọn chúng cùng nhau xuống địa ngục. Vực sâu thống khổ ấy ngày qua ngày tra tấn anh, hàng vạn lần khiến anh sụp đổ, nhưng cũng từng ấy lần anh dùng đau đớn nhắc nhở bản thân, giúp anh duy trì tỉnh táo, duy trì nhẫn nại.
Cảm giác này chưa từng có một ngày rời khỏi anh, chưa từng có một ngày buông tha anh.
Mười năm như một ngày.
Đoàn Hàn Chi bị quăng rất mạnh, tuy băng ghế sau tương đối êm, nhưng lực va đập vẫn khiến y choáng váng một trận, miễn cưỡng khôi phục chút thanh tỉnh.
Quan Tĩnh Trác đóng cửa xe, một bên đầu gối hung hăng chống lên ghế sau, một tay đè cổ tay Đoàn Hàn Chi lại, cứ như thế như lang như hổ hôn xuống. Đoàn Hàn Chi cắn chặt hàm răng, nhưng Quan Tĩnh Trác đã dùng bàn tay còn lại mạnh mẽ mở khớp hàm y ra, thậm chí dùng sức đến mức để lại dấu tay nơi hàm dưới, sau đó đầu lưỡi điên cuồng đưa vào khoang miệng.
Nụ hôn vừa thô lỗ vừa sặc mùi bạo lực khiến Đoàn Hàn Chi không thể hô hấp. Y hung hăng cắn mạnh, trong miệng nhất thời tràn ngập hương vị máu tươi.
Quan Tĩnh Trác không những không lùi bước, ngược lại còn giống như dã thú bị chọc giận, một tay dùng sức mở rộng miệng Đoàn Hàn Chi, tay kia cởi dây thắt lưng xuống, hai ba vòng trói chặt cổ tay y. Mấy động tác này quá mức kịch liệt, khiến y thanh tỉnh hơn nhiều, tuy rằng tay chân mềm nhũn nhưng vẫn giãy dụa quyết liệt: “Thả ra… Buông… xxx!”
Quan Tĩnh Trác làm như không nghe, trực tiếp nắm cổ áo sơmi của y kéo thẳng xuống. ‘Bựt, bựt!’ mấy tiếng, toàn bộ nút áo đồng loạt rơi trên mặt đất, ***g ngực tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến y giật nảy mình, sau đó triệt để tỉnh táo.
“Con mẹ nó, anh xéo ngay! Buông ra, cút đi!”
“Câm miệng.”
“Con mẹ nó, tôi báo cảnh sát bây giờ!”
“Báo đi! Tôi cưỡng gian, cậu hút ma túy, cùng đến cục cảnh sát nào.”
“Quan Tĩnh Trác, anh là thứ xxx đẻ! Mẹ anh ngủ với xxx nên mới sinh ra anh! Con mẹ nó, đến loài chó còn cao quý hơn anh nhiều! Anh xxx không kiếm được người có thể ra ngoài tìm xxx…” Đoàn Hàn Chi chửi ầm lên, ngôn ngữ vừa ác độc vừa thô bỉ hạ lưu, chỉ có thể dùng ‘không tưởng tượng nổi’ mà hình dung. Y mắng rất lớn, thậm chí có chút khàn cả giọng, mấy tiếng cuối cùng trở nên sắc bén, trực tiếp mang theo âm điệu tàn độc.
Quan Tĩnh Trác bị mắng xối xả, nhất thời ngừng lại động tác trong tay, ngây ngốc nhìn y.
“Biến!” Đoàn Hàn Chi một cước đá Quan Tĩnh Trác sang bên cạnh, “Đừng chạm vào lão tử, thật khiến lão tử mắc ói!”
Quan Tĩnh Trác nhìn y chăm chú, chậm rãi hỏi gằn từng chữ một: “Tại sao những người đó có thể, còn tôi thì không?”
“Tất cả mọi người đều có thể!” Đoàn Hàn Chi rít gào: “Chỉ có anh là không được!”
Trong xe rơi vào sự yên lặng chết chóc. Quan Tĩnh Trác giống như bị đông cứng, mãi một lúc lâu vẫn không thể nhúc nhích.
Đoàn Hàn Chi hung hăng giãy dụa thoát khỏi sợi dây thắt lưng đang trói cổ tay y, cũng may trói không chặt lên nên y không tốn bao nhiêu khí lực, tuy nhiên lúc vung tay ra được đã vô tình quẹt ngang mặt Quan Tĩnh Trác. Anh không tránh, trên mặt chảy một vết máu dài.
“Vừa nhìn anh tôi đã muốn nôn mửa rồi!” Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nói.
“…Tại sao?”
“Anh con mẹ nó xéo đi!”
“…Tại sao?” Quan Tĩnh Trác rốt cuộc nhịn không được, cầm lấy sợi dây thắt lưng, gắt gao nhìn chăm chú gương mặt Đoàn Hàn Chi, ánh mắt nóng bỏng đáng sợ: “Cậu như vậy rốt cuộc là tại sao? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu? Cậu con mẹ nó một câu cũng không nói liền đá tôi đi, nhiều năm như vậy, ngay cả nửa chữ giải thích còn không có! Tôi đã làm gì có lỗi với cậu hả? Cậu con mẹ nó đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng hào phóng, tại sao cố tình đối xử với tôi như thế?”
Nếu không phải tài xế còn đang ngoan ngoãn cúi đầu chờ bên ngoài, nếu không phải đang ở trên đường lớn, Quan Tĩnh Trác thật không dám khẳng định anh có thể khắc chế không hung hăng bóp cổ Đoàn Hàn Chi hay không, sau đó… để y chết trong vòng tay mình.
Bộ dáng của anh vừa hung hãn vừa không cách nào che giấu nét yếu ớt, bất đắc dĩ, sợ hãi cùng tuyệt vọng bên trong.
Nếu trong xe có chút ánh sáng, nếu Đoàn Hàn Chi có thể nhìn thấy, có lẽ y sẽ nhận ra biểu tình trên mặt Quan Tĩnh Trác. Có lẽ y sẽ ý thức được, thế giới này không phải chỉ mình y đau khổ, có lẽ hết thảy sẽ vì điều này mà nảy sinh kỳ tích.
Nhưng tất cả đều chỉ là giả thiết. Trên thực tế, Đoàn Hàn Chi không thể nhìn thấy thứ gì, bởi vì ánh sáng quá kém, còn Quan Tĩnh Trác lại quay lưng đi. Chưa kể bản thân y luôn theo phản xạ có điều kiện, né tránh tiếp xúc với anh.
“…Uất Trân đã mang thai rồi, anh hãy cùng cô ta sống hạnh phúc đi.” Đoàn Hàn Chi thở dốc, chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngữ khí tràn ngập mệt mỏi thê lương, “Chuyện năm đó tôi không muốn nhắc lại. Quan Tĩnh Trác, nếu anh đã chạm vào nữ nhân khác, vậy hãy cứ tiếp tục ở bên cạnh cô ta.”
“Nhưng tôi…”
“Vừa nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến anh đã có vợ chưa cưới, và người vợ chưa cưới đó còn mang trong bụng đứa con của anh. Có nhà có cửa, anh cũng đừng miễn cưỡng nữa, chúng ta…” Đoàn Hàn Chi dừng một chút, giống như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp, “Chúng ta đã già rồi.”
Quan Tĩnh Trác nhìn y, đột nhiên nói: “Đứa bé đó không phải con tôi.”
Nam nhân này đang nói giỡn sao? Đoàn Hàn Chi kiên quyết ngắt lời anh: “Anh đã hơn ba mươi tuổi, không cần tiếp tục dây dưa không rõ. Người ta ai chẳng phải ổn định cuộc sống bản thân, kể cả tôi…”
“Cậu dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Chính cậu còn chưa ổn định cuộc sống! Chúng ta… chúng ta vẫn còn cơ hội…” Quan Tĩnh Trác không biết phải nói sao, trước khi đối mặt với Đoàn Hàn Chi anh đã nghĩ tới rất nhiều điều, cưỡng bức dụ dỗ, từ từ khuyên nhủ, chất vấn rít gào… đủ mọi biện pháp. Nhưng khi chân chính đối mặt rồi, anh lại phát hiện chính mình cái gì cũng đều nói không ra.
Anh là muốn nói, nếu cậu thật sự thích tiền, nếu cậu thật sự có thể vì tiền rời khỏi tôi, tôi sẽ cho cậu vì tiền quay trở về. Tình yêu kia anh luôn giữ trong lòng, hiện tại anh chỉ cần cậu đồng ý quay lại với anh, dùng cách nào hay biện pháp nào anh cũng không để ý. Vì tiền cũng tốt vì cái gì cũng tốt, anh thật sự tất cả đều không quan tâm.
Đã hèn mọn đến mức độ này, tại sao còn thất bại?
Người rõ ràng ở ngay trước mắt, tại sao khoảng cách cứ như xa xôi ở tận cuối chân trời?
Quan Tĩnh Trác đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ, thanh âm trở nên lạnh lẽo: “Hàn Chi, bên cạnh cậu đã có một người ổn định sao? Cậu… đã yêu người khác?”
Lúc hỏi câu này, Quan Tĩnh Trác toàn thân cứng đờ, hô hấp ngừng hoạt động. Anh có thể chấp nhận chuyện Đoàn Hàn Chi vì tiền rời khỏi anh, nhưng anh không thể chấp nhận chuyện Đoàn Hàn Chi bởi vì yêu kẻ khác mà ruồng bỏ anh!
Như vậy chẳng khác nào trực tiếp phủ định chút tình cảm còn sót lại của bọn họ. Ngay đến Quan Tĩnh Trác anh, cũng bị triệt để phủ định!
Đoàn Hàn Chi chần chừ một lúc mới chậm rãi đáp: “Đúng.”
“Ai?”
“…Vệ Hồng.” Đoàn Hàn Chi thở nhẹ, thanh âm mơ hồ dần dần phiêu tán trong bóng đêm: “Người ấy không tồi, quan trọng nhất là hắn thật lòng yêu tôi. So với anh… hắn còn yêu tôi hơn.”
Ngay lúc này, di động của Đoàn Hàn Chi đột nhiên reo lên, giữa màn đêm yên tĩnh phá lệ vang dội.
Trên màn hình là một dãy số điện thoại xa lạ.
“Alo, Đoàn Hàn Chi nghe…”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm thở dốc của Vệ Hồng, tựa hồ mới chạy rất lâu: “Tôi… tôi là Vệ Hồng… Di động không gọi được, tôi dùng điện thoại ở cửa hàng tiện lợi… Tại sao trong nhà không có người? Anh ở đâu?”
“Không phải tôi nói với cậu, chiều nay tôi có việc ra ngoài cùng Ngụy Lâm ư?”
“Anh gạt tôi!” Vệ Hồng ủy khuất chỉ trích, “Tôi gọi điện cho đạo diễn Ngụy, hắn nói cả chiều nay căn bản không gặp anh!”
Đoàn Hàn Chi nhếch mi, căn cứ theo nguyên tắc làm việc nhất quán của y, khi Vệ Hồng nói ra những lời này chắc hẳn sẽ bị y liệt vào danh sách bạn giường quá hạn sử dụng.
Đáng tiếc, hiện tại so với một bạn giường lải nhải lắm mồm quản đông quản tây, còn có một nam nhân khiến y căm hận chán ghét hơn nhiều đang ở trước mặt, cho nên chút sai lầm ấy của Vệ Hồng chẳng đáng kể gì.
“Tôi đang ở…” Đoàn Hàn Chi xuyên qua cửa xe, nhìn phong cảnh bên ngoài: “Đại khái là gần quán bar Gongti, kế bên công viên trung tâm.”
Lời còn chưa dứt, di động đã một phen bị đoạt mất. Chiếc Vertu đắt tiền bị Quan Tĩnh Trác tiện tay ném đi, sau đó một cước đá văng ra xa.
Đoàn Hàn Chi giận tái mặt: “Anh làm gì?”
Quan Tĩnh Trác nói: “Nếu cậu để hắn đến đây, tôi sẽ giết hắn.”
Ngay chính bản thân anh còn nghe được trong những lời này ẩn chứa sát khí hàng thật giá thật. Nếu Vệ Hồng hiện tại thật sự xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định không thể khắc chế chính mình. Anh thậm chí còn dự tính luôn sau khi giết người sẽ xử lý thế nào mới tốt, nên liên hệ với vị quan chức cấp cao nào…
Nhưng mà Đoàn Hàn Chi chỉ lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Anh giết người cùng chuyện anh ném di động của tôi có liên quan gì với nhau? Nhặt lên!”
“…” Quan Tĩnh Trác nhìn y chăm chú, rốt cuộc cúi người xuống, nhặt di động lên, đưa tới trước mặt Đoàn Hàn Chi.
Tư thế này nhìn qua có chút ý tứ nịnh bợ hàm súc, hoặc nên nói cái ý tứ hàm súc này quá rõ ràng, thế cho nên Đoàn Hàn Chi sau khi lờ anh đi khoảng mười giây thì mới chậm rãi nhận lại di động, bấm xuống một dãy số.
“Anh đang ở đâu?” Ngữ khí của Đoàn Hàn Chi lạnh lẽo như trận tuyết rơi đầu mùa nơi thành thị, tạo ảo giác tràn ngập sắc bén của lưỡi dao cạo mảnh mai vừa lướt ngang qua mặt: “Anh mất liên lạc với tôi đã hơn nửa tiếng, đây là thái độ làm việc chuyên nghiệp của anh sao, Hoa Cường?”
Giọng Hoa Cường ngập ngừng trong chốc lát mới vang lên: “…Thật xin lỗi, tôi sẽ đến ngay.”
Hắn thậm chí không cần hỏi Đoàn Hàn Chi hiện tại đang ở đâu, giống hệt như lần đầu tiên hắn xuất hiện bên cạnh Đoàn Hàn Chi vậy, ai cũng không biết hắn tới từ nơi nào, ai cũng không biết hắn vì cái gì mà tới. Hắn cứ như vậy, không có cảm giác tồn tại nhưng lại thật sự tồn tại, hơn nữa chẳng bao giờ rời đi.
Đoàn Hàn Chi hiển nhiên không muốn tìm hiểu quá nhiều về vấn đề này. Hay nói chính xác hơn, ngay từ đầu trong lòng y đã hiểu rõ.
Y cúp máy, lạnh nhạt nói với Quan Tĩnh Trác: “Để tôi xuống xe.”
“Cậu không dự định ở lại gặp mặt bạn giường của cậu lần cuối sao?”
“Tôi chỉ hi vọng đây là lần cuối tôi gặp anh.”
Quan Tĩnh Trác đột nhiên đưa tay ra, ngăn cản Đoàn Hàn Chi mở cửa xe: “Tại sao cậu có thể vì tiền rời khỏi tôi mà không thể vì tiền rời khỏi hắn? Tôi có điểm nào thua kém hắn?”
Vấn đề này, nếu dùng ngữ điệu ôn nhu mà bi thương, tràn ngập hơi thở của thiếu nữ vùng Giang Nam sông nước hỏi ra, có lẽ Đoàn Hàn Chi còn có thể do dự đôi chút, sau đó thả lỏng người, kiên nhẫn xoa dịu. Cũng chỉ là hai câu mà thôi. Nhưng cũng hai câu này, nếu Quan Tĩnh Trác nói ra trôi chảy bằng ánh mắt hung ác thậm chí dữ tợn, vậy thì căn bản không có nửa điểm tác dụng. Vì vậy, Đoàn Hàn Chi cũng dứt khoát đẩy Quan Tĩnh Trác ra, sau đó mở cửa xe, bước ra ngoài.
Còn chưa đi được hai bước, một luồng lực đạo mạnh đến mức thiếu chút nữa khiến y gãy xương đã giữ chặt y lại. Quan Tĩnh Trác thanh âm trầm thấp, mang theo nét dịu dàng khiến người ta sởn tóc gáy: “Cậu còn chưa nói lý do.”
Đoàn Hàn Chi quay đầu nhìn anh, gằn từng chữ một: “Anh không giống Vệ Hồng.”
“Tại sao?”
“Vì cậu ấy là người, anh là cặn bã.”
Quan Tĩnh Trác giơ tay lên. Thời khắc này, nếu nói anh muốn đập Đoàn Hàn Chi một trận, chi bằng nói anh muốn đập chính mình một trận.
Thế nhưng ngay sau đó, ánh đèn xe sáng rực đã rọi thẳng vào người bọn họ. Bởi vì ánh sáng quá mức chói lòa, bàn tay đang giơ lên của Quan Tĩnh Trác liền đổi thành tư thế che mắt. Kế tiếp, chỉ nghe tiếng lốp xe vì phanh gấp nên cộng hưởng ma sát với mặt đường. Vài giây sau, một quả đấm nặng như búa bổ đã giáng xuống khiến Quan Tĩnh Trác phải thối lui mấy bước.
Đoàn Hàn Chi rít gào: “Vệ Hồng!”
Tiếng rít gào này hoàn toàn không có ý bảo hắn đánh Quan Tĩnh Trác.
Tuy nhiên, Vệ Hồng đã đánh mất khả năng lý giải chính xác mệnh lệnh của Đoàn Hàn Chi. Hay nói cách khác, ý niệm bảo vệ miếng ăn đã hoàn toàn làm chủ đầu óc hắn, cho nên ý nghĩa ngầm “Hiện tại lập tức dẫn tôi đi!” trong câu rít gào của Đoàn Hàn Chi không cách nào lọt được vào lỗ tai hắn.
Đây không thể trách Vệ Hồng. Dù sao đối với thể loại trung khuyển mà nói, bản năng bảo vệ món ăn thích nhất đã vượt qua hết thảy mọi điều trên thế giới.
Vì vậy, lúc Quan Tĩnh Trác khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần sau khi bị hành hung bất ngờ, anh liền phát hiện anh vừa bị tình địch đánh lần thứ hai.
Cảm xúc phẫn nộ của Quan Tĩnh Trác lúc này cũng tương đương Vệ Hồng, nhưng điều khác biệt là Vệ Hồng dù phẫn nộ đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ đập người ta một trận, còn Quan Tĩnh Trác lại là hàng thật giá thật muốn giết Vệ Hồng. Nếu như trong tay anh có dao găm, Vệ Hồng nhất định đã bị anh biến thành tổ ong; May mà trong túi quần Quan Tĩnh Trác chỉ có loại dao đa năng Swiss Army*, nhất thời không đủ bén để đâm người.
*dao đa năng Swiss Army
Từ phía sau, đám vệ sĩ của Quan gia đều bị choáng váng, bây giờ mới phục hồi, như ong vỡ tổ ào tới.
Đoàn Hàn Chi lớn tiếng quát: “Hoa Cường!”
Hoa Cường vừa phóng tới đây bằng tốc độ điện xẹt trên chiếc xe của Đoàn Hàn Chi. Nghe Đoàn Hàn Chi hạ lệnh, hắn không chút do dự nhảy khỏi xe, chỉ một phát đã túm được tên vệ sĩ lao tới nhanh nhất của Quan gia, quăng đi xa tít tắp.
Cả khúc đường u ám bởi vì đám người này mà loạn thành một đoàn, không thấy rõ rốt cuộc là ai đánh ai nữa. Bất quá nhờ ơn Hoa Cường ban tặng, chỉ sau vài phút trong phạm vi một thước xung quanh Quan Tĩnh Trác và Vệ Hồng đã không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ như hai con sói hoang cắn xé lẫn nhau.
Đoàn Hàn Chi đương nhiên sẽ không giống nữ diễn viên nhu nhược trong phim tình cảm bi lụy, khàn giọng kêu ngừng tay. Y cũng không ngốc tới mức xông lên, dùng thân thể vạn phần cao quý của mình chắn giữa hai người. Hoa Cường đứng phía sau, đối mặt với Quan Tĩnh Trác và Vệ Hồng đã hoàn toàn mất đi lý trí có chút bối rối, hỏi xin chỉ thị của y: “Đạo diễn Đoàn, ngài có gì phân phó không?”
Đoàn Hàn Chi lẳng lặng nhìn chăm chú hai người, rất lâu sau mới nói: “…Ngu ngốc quá.”
“Vậy bây giờ…?”
“Xách Vệ Hồng ra, chúng ta đi.”
Hoa Cường không để y phải nói nhiều hơn một chữ, lập tức xông lên chuẩn bị tha Vệ Hồng ra khỏi chiến trường. Không ngờ hắn vừa mới tới gần, đột nhiên một đợt ánh đèn chớp máy ảnh lóe lên như thuốc nổ, ngay tiếp theo liền sáng bừng rực rỡ còn hơn mới oanh tạc bom nguyên tử.
Tách tách tách tách, vô số đoạn phim trong phút chốc hạnh phúc trường tồn.
Đoàn Hàn Chi theo phản xạ có điều kiện xoay người đi, đưa tay che mặt: “…Không xong rồi.”
Chưởng môn nhân tương lai của công ty giải trí Quan thị và ngôi sao phim thần tượng mới nổi Vệ Hồng đêm khuya đánh nhau giữa phố. Đạo diễn lừng danh hạng nhất Đoàn Hàn Chi ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
Hết thảy đều được máy ảnh ghi lại trung thực nhất.
…Tin tức kinh thiên động địa.