CHƯƠNG 40. HỒI TỈNH
Trương Đại Vĩ vừa nghe thấy người kia tên gọi là Vệ Hồng, liền vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra chính là cậu! Người đi vay mượn cho Đoàn một trăm ngàn USD!?” Trương Đại Vĩ biết Vệ Hồng không cần Đoàn Hàn Chi trả tiền, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn không cách nào tiếp thu chuyện có món quà lớn như vậy.
Vệ Hồng gật gật đầu, thần sắc hết sức bi thương: “Y là người yêu của tôi.”
Trương Đại Vĩ bật thốt ra nghi vấn: “Y thật sự xem cậu như người yêu sao?”
Gương mặt Vệ Hồng trắng bệch, hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Y ở Mỹ, chẳng lẽ…”
Suy nghĩ của Vệ Hồng vẫn là kiểu tư duy của người Trung Quốc, nếu y không xem hắn như người yêu, vậy chẳng phải ở nơi này y có người khác thân thiết hơn, hơn nữa còn quan hệ lâu dài? Dù sao Đoàn Hàn Chi chính là sống phóng túng không biết kiềm chế, tính cách lại thực hào sảng, ở nước ngoài có cái gì bạn giường tình nhân, cũng không phải chuyện kỳ quái.
Bất quá, hiện tại Vệ Hồng đã hiểu lầm ý Trương Đại Vĩ. Trương Đại Vĩ tuy dùng giọng Bắc Kinh thuần kỳ quái, nhưng toàn bộ tư duy vẫn phi thường Mỹ hóa. Hắn cảm thấy, Đoàn Hàn Chi hiện tại đang nằm trên bàn phẫu thuật, nếu có thể cứu trở về thì đương nhiên là tốt; Nhưng nếu cứu không được, thân phận bạn bè như hắn nhất định phải thay y xử lý hậu sự. Đây không phải chỉ liên quan đến tang lễ, truyền thông, tất cả nghi thức, còn liên quan đến khối tài sản kếch xù y lưu lại.
Nếu Vệ Hồng thật sự là người yêu đã chung sống với Đoàn Hàn Chi mấy năm trở lên, như vậy dựa theo phong tục tập quán, bao nhiêu tiền mặt Đoàn Hàn Chi nhờ Trương Đại Vĩ cất giùm trước đó, Trương Đại Vĩ nhất thiết phải chuyển cho Vệ Hồng.
Cho nên, hắn tuyệt đối phải xác nhận một chút, Vệ Hồng thật sự là người yêu được Đoàn Hàn Chi cố tình phó thác sự nghiệp của y sau khi chết, chứ không phải chỉ là một trong số rất nhiều đối tượng tình một đêm.
Vệ Hồng không biết suy nghĩ của Trương Đại Vĩ, hắn càng suy đoán thì sắc mặt càng khó coi, dọc trên hành lang đi tới đi lui mấy vòng, cứ nghĩ đến chuyện Đoàn Hàn Chi ở Mỹ có bạn giường mới, tình nhân cũ, hơn nữa còn công khai nói thẳng trước mặt người yêu chính thức là hắn, liền nhịn không được mặt mày tối sầm.
“…Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, nếu Đoàn thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một trăm ngàn USD đó tôi sẽ đưa lại cho cậu.” Trương Đại Vĩ nhịn không được lên tiếng.
“Một trăm ngàn USD?” Nếu nói sắc mặt Vệ Hồng vừa rồi chỉ là khó coi, vậy hiện tại cơ hồ là tàn khốc “Một trăm ngàn USD thì tính là gì? Một trăm ngàn USD có thể mua được sinh mạng sao? Nếu y có thể sống lại, đừng nói một trăm ngàn USD, cho dù một chục triệu hay một trăm triệu USD, tôi đều có thể không màng!”
Hắn đang cầm trong tay điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, kết quả nhất thời kích động, thiếu chút nữa bật tung nắp hộp quẹt.
Ngay phía sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một trợ lý bác sĩ vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài nghỉ ngơi. Vệ Hồng, Trương Đại Vĩ vừa nhìn thấy, gần như là lập tức nhào tới, túm lấy cổ áo bác sĩ: “Xin hỏi–!” “Excuse me–!”
Bác sĩ liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái, sắc mặt hết sức u ám quay đầu bỏ đi.
Vệ Hồng nóng nảy chạy đến cản ông lại, dùng thứ tiếng Anh bập bẹ lắp bắp hỏi: “Làm ơn, xin hỏi, phẫu thuật thế nào? Y có còn sống không?”
Bác sĩ lạnh lùng nhìn hắn một cái, đưa tay lên làm một động tác sắc bén, y hệt như thái rau: “Ruột đã đứt thành mấy khúc.”
“Vậy còn… còn… còn…” Vệ Hồng tay chân lạnh ngắt, một chữ cũng nói không xong.
Bác sĩ vì thế vòng qua người hắn, bỏ đi nghỉ ngơi.
Vệ Hồng chậm rãi bước lui mấy bước, trong tay vẫn còn cầm theo điếu thuốc chưa châm lửa, tựa lưng vào tường chậm rãi đổ gục xuống, sau đó dùng tay che mặt, chỉ chốc lát sau thế nhưng nghẹn giọng khóc thầm.
Thời điểm nam nhân khóc, thanh âm đều vừa khàn khàn vừa trầm thấp, hơn nữa Vệ Hồng không chỉ khóc thúc thít, hắn tựa như kẻ lâm vào cuồng loạn phải tận lực khắc chế bản thân không thét gào.
Thanh âm kia vô cùng thống khổ, vô cùng nặng trĩu, Trương Đại Vĩ vừa nghe thì trong lòng bắt đầu sợ hãi… nhưng qua mấy giây lại cảm thấy mười phần bi thương. Giống như đau đớn cùng tuyệt vọng của nam nhân này đều thông qua tiếng khóc khó mà đè nén ấy bộc phát, theo không trung một tấc lại một tấc thấm đẫm tâm linh, khiến cho kẻ khác cũng vì đồng cảm nỗi đau mà trở nên hít thở không thông.
Trương Đại Vĩ muốn bước đến an ủi mấy câu, Vệ Hồng lại gắt gao đem đầu mình chôn giữa hai đầu gối, hiển nhiên là đang cật lực trốn tránh thế giới bên ngoài.
– Nam nhân này, vì cái gì phải khóc như thế?
Người đang nằm trên bàn phẫu thuật chưa biết sống chết kia, đối với hắn mà nói rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng?
Hoặc là nói, hắn rốt cuộc có bao nhiêu yêu y?
Vệ Hồng một tay gắt gao che mặt, cơ hồ thống khổ đến cực điểm, khóc không thành tiếng, một tay còn lại trong vô thức cào nát mặt mình, ngay cả móng tay sắp sửa bật ra hết, hắn đều không hề hay biết.
Đầu óc trống rỗng, mọi thứ đều không tồn tại. Tựa như chỉ còn lại bàn tay mang theo tuyệt vọng, gắt gao cào xé trái tim hắn, khiến thân thể hắn thoáng chốc ngã vào vực sâu tăm tối.
Giữa khoảng không hư vô, hắn từng chút từng chút một nhớ lại buổi tối hôm đó, thời điểm hắn lần đầu gặp Đoàn Hàn Chi, ở dưới ngọn đèn nơi quán bar xa hoa là gương mặt nghiêng nghiêng, vừa tái nhợt tinh xảo vừa lãnh khốc tàn nhẫn. Kế tiếp, hắn lại nhớ đến buổi đêm hắn đem Đoàn Hàn Chi áp đảo trong người, nhẹ nhàng thở dốc, trằn trọc rên rỉ, mang theo tiếng hô hấp nức nở cùng cầu khẩn, giống như thứ thuốc kích dục mãnh liệt nhất, dẫn dắt hắn bước vào trải nghiệm chưa từng có, một thế giới cực lạc.
Những cảnh tượng ấy cứ lần lượt thay đổi hỗn loạn trong đầu hắn, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, thật giống như những hình ảnh ấy đều bị một luồng lực khổng lồ tàn nhẫn kiên quyết kéo đi, đem Đoàn Hàn Chi từ trong sinh mệnh sắp sửa vỡ nát của Vệ Hồng hắn lôi đi.
Đầu móng tay Vệ Hồng bắt đầu rỉ máu, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra. Cũng không biết trải qua bao lâu, vào thời điểm ngay cả khái niệm về thời gian đều dần dần bị xóa sạch, đột nhiên có một luồng sức mạnh túm Vệ Hồng từ dưới đất dậy. Hắn liều mạng nhúc nhích, chỉ nghe Trương Đại Vĩ dùng thứ tiếng Trung khó nghe la lớn: “Mau đứng lên! Đứng lên đi! Đã phẫu thuật xong rồi!”
Vệ Hồng thoáng giật mình, ánh mắt vẫn còn đỏ ngầu: “Anh nói sao? Cái gì xong rồi?”
“Phẫu thuật xong rồi, chuẩn bị đưa vào phòng ICU*.” Trương Đại Vĩ nhìn qua vô cùng kích động, bên cạnh còn có vài bác sĩ cùng y tá đang cầm viết ghi chép cái gì đó xuống tấm bảng “Đưa vào phòng ICU, tuy hiện tại vẫn ở trong thời kỳ nguy hiểm, nhưng Đoàn còn sống!”
* ICU (Intensive Care Unit – phòng săn sóc đặc biệt): chuyên chăm sóc và theo dõi bệnh nhân vừa trải qua các ca phẫu thuật phức tạp hay bệnh nhân lây nhiễm. Từng phòng trong ICU đều được thiết kế cho 1 bệnh nhân nằm nhằm đảm bảo kiểm soát và chăm sóc tối ưu, có đội ngũ điều dưỡng lành nghề của khoa luôn luôn theo dõi sát sao bệnh nhân suốt 24 giờ mỗi ngày.
Vệ Hồng ngẩn người, ngay sau đó là một trận tim đập nhanh điên cuồng, ngay cả đôi chân cũng lơ lửng như muốn bay thẳng lên trời: “Ở đâu?”
Trương Đại Vĩ đưa một tay chỉ chỉ phòng phẫu thuật, tay còn lại buông lỏng, Vệ Hồng liền muốn thừa dịp chạy đi.
“A! Không vào được đâu! Cậu không thể vào a!” Trương Đại Vĩ ở phía sau vừa dậm chân vừa kêu, chỉ tiếc Vệ Hồng tựa như con đại cẩu đã bị ép đứng bên ngoài cửa siêu thị rất lâu rất lâu, vừa thấy chủ nhân đi ra lập tức liều mạng vẫy đuôi chạy tới.
Mạng này của Đoàn Hàn Chi có thể cứu trở về, hoàn toàn là do ý trời, số y còn chưa tận, cho nên lại sống đến bây giờ.
Ruột y đã đứt thành từng khúc, thời điểm đưa đến bệnh viện, hàm lượng cồn trong máu cao đến nỗi không thể xác nghiệm ra chỉ trong một lần. Bác sĩ đem từng khúc từng khúc ruột của y may lại, rồi đem lá gan đã nát bét thành từng mảnh toàn bộ lấy ra khỏi khoang bụng, đem lá gan mới ghép vào, sau đó mới bắt tay vào chậm rãi tu bổ những khí quan nội tạng bị hao tổn.
Hàng loạt giải phẫu này, dù chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng có khả năng dẫn đến hậu quả chết người, thậm chí chỉ một chút sơ sẩy đều khiến cho tình huống phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Phẫu thuật xong vẫn chưa tính là kết thúc, bởi vì còn ở trong thời kỳ nguy hiểm, bất luận một biến chứng sau phẫu thuật nào đều có thể lấy mạng Đoàn Hàn Chi. Thân thể y vốn dĩ suy yếu, bình thường Vệ Hồng ở trên giường hơi chút mạnh tay đều bị y đá văng, huống chi lần này là đụng xe lẫn ghép gan, có thể so sánh ngang với việc Vệ Hồng giày vò y mạnh gấp hai lần.
Đoàn Hàn Chi nằm trên giường bệnh trong phòng ICU, bất tỉnh nhân sự, mang theo máy thở, sắc mặt so với cái gối trên đầu còn tái nhợt hơn.
Nhưng mà cứ như vậy, y tuy rằng hơi thở mong manh vẫn cố gắng vượt qua đêm phẫu thuật đầu tiên, bình an bước đến ngày hôm sau.
Khắp các mặt báo trong nước đồng loạt đưa đủ mọi loại tin tức râu ria. Đoàn Hàn Chi lái xe gây tai nạn, Đoàn Hàn Chi sống chết không rõ, Đoàn Hàn Chi phẫu thuật thành công, Đoàn Hàn Chi sau khi tỉnh lại phải đối mặt với trọng tội lái xe khi đang say rượu.
Chiếm ngay trang đầu một tờ báo giải trí là hình ảnh vách tường thủy tinh trong suốt của phòng ICU, bên trong có Đoàn Hàn Chi hôn mê bất tỉnh, bên ngoài có Vệ Hồng đứng nhìn chăm chú.
Tư thái kia giống như chờ đợi đến thiên trường địa cửu sống chết không rời, không có bất cứ từ ngữ nào, không cần dùng bất cứ suy đoán nào, chỉ cần liếc mắt nhìn tấm ảnh này một cái, người sáng suốt đều có thể nhận ra câu trả lời từ sâu trong tim.
Thời điểm tấm ảnh được công bố, giới truyền thông trong nước liền không tránh khỏi một trận điên cuồng trời long đất lở. Ôi bé cưng à, đây con mẹ nó còn gọi là ‘quy tắc ngầm’ sao? Đây còn gọi là không thể đặt cược sao? Người ta đều đã thề nguyện sống chết không rời rồi! Đây căn bản không phải cái gì giao dịch trong giới, con mẹ nó! Hai người này rõ ràng là yêu thương lẫn nhau a!
Chỉ ngắn ngủi một đêm, trọng điểm chú ý của mọi người đều từ “Đoàn Hàn Chi có phải hay không ngôi sao sắp tắt” biến đổi thành “Mối quan hệ giữa Đoàn Hàn Chi Vệ Hồng rốt cuộc tiến triển đến mức nào”. Còn trong giới nội bộ, lực chú ý của mọi người đều từ “Ai da, hai người bọn họ có gian tình” chuyển thành “Cái gì, hai người bọn họ rốt cuộc tiến triển đến mức này”. Trên phương diện này, có thể nói là sự chuyển biến lực chú ý kỳ quái nhất giới nghệ thuật…
Bất quá hết thảy sự náo nhiệt ấy, Vệ Hồng ở nước Mỹ xa xôi đều không có nửa điểm cảm thụ.
Hiện tại, một ngày có ít nhất hai mươi mấy giờ hắn ngâm mình trong bệnh viện, phòng phát thuốc, phòng dinh dưỡng, phòng bác sĩ hội chẩn để học hỏi sau này làm thế nào chăm sóc bệnh nhân, học hỏi làm thế nào hầu hạ đạo diễn Đoàn, học đến mức biến thành trung khuyển tình nhân kiêm nam hộ lý nhị thập tứ hiếu.
Anh bạn Vệ Hồng dùng một tốc độ khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, từ nam ngôi sao chói sáng như mặt trời ban trưa rớt xuống thành nam hộ lý bệnh viện cả ngày vui vẻ vẫy đuôi, hơn nữa chính là tình nguyện, bởi vì đương sự tỏ ra thích thú vô cùng, một sự thích thú hồn nhiên đơn thuần.
Ngày Đoàn Hàn Chi tỉnh lại, Vệ Hồng đang học phương pháp mát-xa giúp bệnh nhân thúc đẩy việc tuần hoàn máu. Hắn kéo ống quần của Đoàn Hàn Chi lên, ngay trên cẳng chân ấn tới ấn lui.
Kỹ thuật của Vệ Hồng dù sao cũng chưa thành thục, không biết cách điều khiển lực đạo, xuống tay có hơi nặng đôi chút, khi hắn bất thình lình ấn vào dây thần kinh nơi đầu gối của Đoàn Hàn Chi, cẳng chân y liền thoáng co rút.
Vệ Hồng nhanh chóng giảm bớt lực đạo, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đau à? Chúng ta nhẹ một chút, nhẹ một chút nhé… Như vậy được không?”
Hắn nhẹ nhàng ấn lên đầu ngón chân của Đoàn Hàn Chi, bỗng dưng thấy ngón chân hơi giật giật, chạm vào lòng bàn tay hắn.
Lúc đầu Vệ Hồng còn tưởng mình nhìn nhầm, đôi tay run rẩy. Đột nhiên, ngón chân Đoàn Hàn Chi co lại, sau đó thả ra. Nếu không phải vì lực đạo quá nhẹ, nhẹ đến mức người ta khó nhận ra, động tác như vậy, cơ hồ có thể xem là cố ý đá Vệ Hồng.
*Thì đúng là anh Hàn Chi cố ý đá Vệ Hồng mà =))
Vệ Hồng ngồi bật dậy, ngước mắt nhìn đã thấy Đoàn Hàn Chi nằm ngửa trên giường, chậm rãi mở mắt, tựa hồ vì ánh sáng bên ngoài cửa sổ quá chói chang, chỉ mở ra một chút liền gắt gao nhắm lại. Sau đó mấy giây, mới chậm rãi mở ra lần nữa.
Vệ Hồng đứng yên tại chỗ, không dám nói tiếng nào, cũng không dám cử động. Cứ như đây chỉ là một giấc mộng ngọt ngào, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, mộng sẽ tan, hết thảy những điều tốt đẹp kia sẽ biến mất.
Đoàn Hàn Chi nhìn hắn, sắc mặt vẫn tái nhợt vô cùng, ánh mắt cũng có vẻ mười phần mệt mỏi.
Y chớp chớp mắt, đại khái qua vài giây mới chậm rãi nhắm lại, nhẹ nhàng nói: “…Tên ngu ngốc nhà cậu, rất đau a.”