Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 42: Chương 42: Khuyển Thần Về Nước




CHƯƠNG 42. KHUYỂN THẦN VỀ NƯỚC

Ánh mặt trời rõ ràng xán lạn thế này, trong không khí lượn lờ hương hoa không rõ tên, dào dạt ấm áp như mùa xuân, ánh mắt Đoàn Hàn Chi lại lạnh lẽo tựa trời đông giá rét tháng mười.

Hành lý của Quan Tĩnh Trác cứ như vậy tùy tiện ném trên mặt đất, lúc rơi xuống còn tạo nên đôi chút bụi mù… Chỗ ngồi của xe lăn khá cao, khi anh cúi đầu quỳ xuống, đại khái chỉ tới ngang đầu gối Đoàn Hàn Chi. Sau đó, Quan Tĩnh Trác giơ tay lên, mạnh mẽ che mặt mình.

Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Quan Tĩnh Trác trầm mặc một chút, “Tôi đến gặp cậu.”

“Vậy anh hiện tại gặp được rồi, có thể trở về.”

Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại, “Có thể đi cùng tôi không?”

Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt vừa có điểm thương hại vừa có điểm chán ghét yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu mới cất tiếng hỏi ngược: “Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Quan Tĩnh Trác hơi lung lay đôi chút, đứng dậy xách vali lên. Nhưng anh không rời đi, chỉ đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn Đoàn Hàn Chi.

Ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới, khiến cả người anh cứ như được bao phủ trong một tầng bóng tối, gương mặt mơ hồ, ngũ quan ảm đạm, chiếc bóng chiếu thẳng từ trên đầu anh xuống, thậm chí còn đem chiếc xe lăn của Đoàn Hàn Chi nuốt chửng.

“Tôi yêu cậu.” Quan Tĩnh Trác hơi dừng một chút, giống như muốn tìm ra từ ngữ có thể biểu đạt rõ hơn cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh rõ ràng đã thất bại, chỉ có thể lặp lại thêm lần nữa: “–Tôi thật sự yêu cậu.”

“Nhưng anh càng yêu Uất Trân hơn.” Đoàn Hàn Chi an tĩnh nhìn anh.

“Tôi không yêu cô ta!”

“Anh yêu cô ta. Nếu không, vì sao anh muốn cùng cô ta kết hôn?”

Thanh âm của Đoàn Hàn Chi rất vững vàng, thậm chí lạnh nhạt, không hề có chút nào run rẩy, thế nhưng Quan Tĩnh Trác thì lại cả người run lên. Anh chăm chú nhìn Đoàn Hàn Chi, nhìn đuôi mắt mang theo hơi nước khuất sau những sợi tóc dài, nhìn sống mũi thẳng cùng gương mặt thon gầy, nhìn chiếc cổ thẳng không dao động, nhìn ánh mắt bình thản như đáy hồ sâu.

“Tôi…” Quan Tĩnh Trác chậm rãi nói, “Tôi từ buổi lễ đính hôn… chạy đến đây. Quan Phong bảo tôi không cần về nhà nữa.”

Ngọn gió giữa trưa lướt ngang qua vườn hoa, nhẹ nhàng len lỏi giữa những chạc cây xanh um tươi tốt, lá cây xào xào xạt xạt, tựa như thủy triều lên xuống. Ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mở mắt ra nổi, hết thảy đều bao trùm trong một vầng sáng màu vàng rực rỡ, thật giống như liền ngay sau đó toàn bộ thế giới sẽ bị tan chảy trong vầng sáng kia, chỉ còn để lại một mảnh ồn ào náo động, một khoảng trống mơ hồ đầy áp lực.

“Có ích lợi gì đâu…” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng thở dài, “Cho dù anh chạy đến gặp tôi, lại có tác dụng gì chứ… Tôi đã không còn ở độ tuổi có thể quay đầu lại.”

Quan Tĩnh Trác gắt gao nắm lấy tay y, cơ hồ ngay cả lên tiếng cũng phải sử dụng hết khí lực toàn thân: “Tôi vẫn rất yêu cậu, tôi cũng tin tưởng cậu đã từng yêu tôi… Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, xem như trước kia chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, xem như tôi đã chết một lần, cậu đã chết một lần, sau đó chúng ta sống lại, một lần nữa gặp nhau, một lần nữa bắt đầu…”

“Không có khả năng.” Đoàn Hàn Chi nhìn thật sâu vào mắt nam nhân, “Chúng ta không có khả năng. Anh có thể bỏ đi, anh có thể lựa chọn lãng quên chuyện xảy ra ngày trước, nhưng tôi thì vĩnh viễn lưu lại nơi đó… Tôi vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày tôi nói với Quan Duệ tôi muốn chia tay anh. Tôi đời này đến chết cũng không thể quên sự tình ngày đó, mãi cho đến trăm năm về sau tôi nhắm mắt tắt thở, nằm trong quan tài… tôi cũng không quên dù chỉ một chi tiết của ngày hôm đó. Tĩnh Trác, đó là ngày khiến tôi cả đời này thống khổ nhất. Cái ngày mà… tôi với anh chia tay.”

Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng nắm ngược lại bàn tay Quan Tĩnh Trác, dẫn anh chạm vào vết sẹo kéo ngang sườn mặt của mình.

“…Thậm chí so với nó còn thống khổ hơn, so với bất cứ cảm giác gì đều rõ nét hơn, giống như một dao kia không phải rạch ngang mặt, mà là trực tiếp… trực tiếp…”

Đoàn Hàn Chi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói tiếp: “–Trực tiếp rạch vào trong lòng tôi. Chính là cái loại cảm giác này, tôi vĩnh viễn không cách nào quên đi.”

Thanh âm Quan Tĩnh Trác ngăn không được run rẩy: “Vậy tại sao cậu còn muốn rời khỏi tôi?”

Tiếng gió thổi dần dần to lên. Bóng râm từ những những táng cây cổ thụ rực rỡ khẽ dao động, gió lướt ngang mặt cỏ, tạo nên từng đợt thanh âm rì rào.

Tóc mai trên trán Đoàn Hàn Chi bị gió thổi tung, cổ áo sơ mi trắng mềm mại hơi phe phẩy, an tường mà mệt mỏi.

“Tĩnh Trác.” Y nói, “Chuyện tới nước này anh còn không nguyện ý thừa nhận sao? Lúc trước rõ ràng là anh bỏ rơi tôi.”

“…Tôi không có!”

“Anh cho rằng anh không làm gì quá đáng, nhưng trên thực tế tôi lại không có cách nào chịu được… Tôi không có cách nào. Tĩnh Trác, tính tình tôi không tốt, lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu sau này lại bị người ta bỏ, tôi sẽ chịu không nổi. Chúng ta từ sớm hẳn là đã thừa nhận thất bại của cả đôi bên, tính cách chúng ta không hợp nhau, có lẽ anh ở cùng với Uất Trân mới là quyết định chính xác. Sau khi chúng ta chia tay, rất nhiều năm sau tôi mới chậm rãi thông suốt đạo lý này, có lẽ lúc trước anh lựa chọn Uất Trân là một quyết định sáng suốt, tôi không nên trách anh.” Đoàn Hàn Chi dừng một chút, giống như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng buông tay Quan Tĩnh Trác ra, “Tĩnh Trác, tôi hiện tại chỉ hy vọng chúng ta có thể tự mình sống thật tốt, không tổn thương lẫn nhau, không làm phiền lẫn nhau. Tôi chúc anh cùng Uất Trân… tân hôn hạnh phúc.”

Quan Tĩnh Trác lui về sau nửa bước, bước chân có chút xiêu vẹo, suýt nữa thì té ngã. Anh nắm chặt tay cầm vali, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sắc mặt lại phi thường trắng bệch.

“…Người tôi lựa chọn lúc trước chính là cậu.”

Đoàn Hàn Chi mờ mịt nhìn anh. Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại, nam nhân trưởng thành hơn ba mươi tuổi suốt mười mấy năm qua chưa từng rơi lệ, giờ đây nước mắt lại đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt, cơ hồ khó mà khống chế.

Quá khó coi, tư thái này thật sự là quá khó coi. Trong lòng Quan Tĩnh Trác một lần lại một lần nghĩ.

Anh xoay người, bước ra đường lớn, hướng về phía xa xôi. Bước chân anh hỗn loạn, giống như con thú hoang mệt mỏi đánh mất phương hướng, chỉ biết mờ mịt tiến về phía trước, không biết đâu là đường về, đâu là đích đến.

Đoàn Hàn Chi ở lại rất xa phía sau anh.

Vệ Hồng về nước, những kẻ đầu tiên nghênh đón hắn chính là đám phóng viên súng dài pháo ngắn.

Ánh đèn chớp máy ảnh không ngừng lóe sáng, chói lòa đến mức khiến người ta không mở mắt ra nổi. Đám phóng viên người trước hy sinh, người sau liền tiếp bước vây kín hết nửa con đường dẫn đến phim trường, thế cho nên chiếc Land Rover cũ nát cơ hồ một tuần bị hỏng khoảng bảy ngày của Vệ Hồng hoàn toàn bị ánh sáng thập diện mai phục.

Thời điểm Vệ Hồng xuống xe, hắn gần như không thể đẩy được cánh cửa, bởi vì vừa dùng lực một chút đã bị phóng viên đẩy ngược trở về. Có một nữ phóng viên làm rơi bút ghi âm, nhưng vì đang đứng giữa đám đông kích động, nàng thậm chí không thể khom người nhặt, cuối cùng vẫn là Vệ Hồng giúp nàng nhặt lên.

Nữ phóng viên nhân cơ hội lớn tiếng hỏi: “Vệ Hồng, rốt cuộc bệnh tình của Đoàn Hàn Chi thế nào? Đã tỉnh chưa? Có thể tạo thành tàn tật hoặc tổn thương vĩnh viễn không?”

Vệ Hồng sửng sốt một chút, lắc đầu đáp: “Đương nhiên không có!”

Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức chấn động.

Đoàn Hàn Chi trong giới nghệ thuật chính là nhân vật có máu mặt nhất. Y mắc bệnh hay tai nạn xe cộ đều không quan trọng, mấu chốt vấn đề là y có hồi phục hay không? Nếu y còn có thể hồi phục, còn có thể quay phim, như vậy nhân vật lịch sử này sẽ tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình, và cũng có nghĩa danh dự, địa vị, quyền lực, danh vọng, hiệu ứng thương mại… sẽ đồng thời tiếp tục duy trì; Ngược lại, nếu y ngã xuống, như vậy hết thảy đều xong rồi. Giới truyền thông từ nay về sau không thể moi ra từ trên người y chút tiền nào nữa.

Không thể đếm hết số thanh âm đồng loạt đòi chứng thực: “Đoàn Hàn Chi thật sự không có việc gì sao?”

“Khi nào thì có thể hồi phục? Trước mắt vẫn ở nước ngoài dưỡng thương phải không?”

“Đã liên hệ với luật sư tiếp nhận án kiện say rượu lái xe chưa?”

“Khi nào dự định về nước quay phim?”

……

Đủ loại vấn đề giống như thủy triều ập đến, Vệ Hồng căn bản không kịp trả lời, thậm chí còn không kịp phản ứng. Ngay sau đó, một thanh âm thình lình phát ra, mới nghe qua không khác chi tiếng gầm: “Xin hỏi Vệ Hồng tiên sinh, nghe nói ngay sau hôm Đoàn Hàn Chi bị tai nạn xe, ngài liền vội vàng chạy tới Mỹ, suốt hơn một tháng nay vẫn chiếu cố Đoàn Hàn Chi dưỡng thương, giới truyền thông công bố rất nhiều tấm ảnh cũng chứng minh điểm này… Xin hỏi ngài cùng đạo diễn Đoàn Hàn Chi rốt cuộc là quan hệ gì?”

Thanh âm này vừa rơi xuống đất, hết thảy tiếng động hỗn tạp cùng ánh đèn chớp xung quanh, đồng loạt biến mất không tung tích. Trong phút chốc, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay sau đó sự náo loạn dị thường lập tức bao trùm lên mọi người.

Tiếng thì thầm vo ve từ bốn phương tám hướng truyền đến, cả đám phóng viên cố gắng khắc chế tối đa nét mặt hứng thú của mình, cổ vươn dài ra, ánh mắt sáng ngời lấp lánh nhìn chằm chằm Vệ Hồng.

Vệ Hồng theo hướng phát ra câu hỏi nhìn lại, chỉ thấy một phóng viên cùng vài nhiếp ảnh gia đang đứng cách đám người khá xa… Hắn cảm thấy phóng viên kia có điểm rất quen mắt, day day đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên cảnh tượng bị phóng viên bao vây tương tự gợi lên hồi ức — Đoàn Hàn Chi lần đầu tiên ngất xỉu trong phòng hóa trang ở đoàn phim, thời điểm xe cứu thương đến cùng phóng viên, hắn che chở cho Đoàn Hàn Chi lên xe cứu thương; Vì để mở đường, hắn đã đánh hai tên phóng viên, đây không phải là một trong số đó sao?

Lúc ấy, một số dư luận trên mạng liền công kích hắn đánh phóng viên, đùa giỡn những ngôi sao khác, sau khi điều tra, đại bộ phận tin tức sai sự thật được truyền ra từ tờ báo giải trí Nam Đô. Nếu là ngôi sao bình thường, chút scandal ấy căn bản không ai thèm để trong lòng, nói không chừng còn có thể trở thành thủ đoạn quảng cáo; Nhưng Vệ Hồng không có công ty đại diện, không ai giúp hắn xử lý chuyện này, hắn cũng chưa từng trải qua dư luận như thế… cho nên liền buồn bã ũ rũ, bị chèn ép đến mức cả ngày đần độn.

Kế tiếp, Đoàn Hàn Chi thấy hắn như vậy thì gớm đến phát ói, lập tức gọi điện cho tổng biên tập tòa soạn, yêu cầu bọn họ dẹp ngay việc đưa tin sai sự thật.

Từ đấy về sau, Vệ Hồng liền cùng tòa soạn báo kia kết thành oan gia. Nhất là tên phóng viên chuyên đưa tin tức bát quái của tờ soạn, cho tới bây giờ chưa từng viết chút tin tức tốt đẹp nào về hắn.

Thấy Vệ Hồng mãi không trả lời, tên phóng viên kia lại dùng khí thế ép người hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi Vệ Hồng tiên sinh, là một diễn viên mới từng được đạo diễn Đoàn Hàn Chi dốc sức lăng-xê, là diễn viên duy nhất trong nước biết được Đoàn Hàn Chi xảy ra tai nạn xe rồi lập tức bay đến Mỹ, rốt cuộc giữa ngài và đạo diễn Đoàn Hàn Chi là quan hệ gì? Bà con thân thích? Bạn thân tri giao? Hay là…”

“Tôi cùng đạo diễn Đoàn…” Vệ Hồng bình tĩnh nói, “…Là đồng nghiệp hết sức ăn ý trong công việc, cũng là bạn bè rất thân thiết. Y phát hiện ra tôi, giúp tôi thuận lợi phát triển thành ngôi sao, đồng thời tôi cũng ra sức phối hợp, giúp đạo diễn tài hoa phát huy năng lực, cho nên chúng tôi hợp tác phi thường thoải mái. Hợp tác xong, quan hệ bạn bè giữa chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì. Tôi nghĩ cho dù là người bình thường, biết được bạn mình xảy ra chuyện lớn như vậy cũng sẽ vội vội vàng vàng đến thăm thôi.”

Chung quanh vang lên thanh âm ghi chép loạt xoạt trên giấy, cộng thêm một ít phóng viên trao đổi với nhau, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Vệ Hồng dám khẳng định, mấy phóng viên này mười người thì đến chín người hoàn toàn không tin lời hắn nói, thời đại này còn ai có thể xem người khác như đồ ngốc chứ?

Gã phóng viên tờ báo giải trí Nam Đô hiển nhiên cũng không tin tưởng: “Vệ Hồng tiên sinh, nghe nói lúc Đoàn Hàn Chi đến Mỹ trị bệnh, ngài vẫn tá túc ở Đoàn gia? Các người không phải là…”

“Đó là do đạo diễn Đoàn muốn đi Mỹ, căn nhà đương nhiên phải giao cho bạn bè đáng tin tưởng lo liệu, anh không cảm thấy như vậy sao?” Vệ Hồng gắt gao nhìn chằm chằm gã phóng viên kia, không chút chùn bước hỏi ngược lại,

Tuy rằng thanh âm của hắn nghe qua không có gì khác thường, nhưng hắn có thể cảm giác được sau lưng mình, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, ướt đẫm áo trong.

Đám phóng viên này đều là tinh anh, đương nhiên không ai tin tưởng hai nam nhân nằm chung giường, đắp chung chăn bông lại chỉ trò chuyện đơn thuần — nhất là Đoàn Hàn Chi nổi tiếng phóng đãng bất kham, nam nữ chay mặn không kiêng kị, chưa kể Vệ Hồng còn là loại hình y thích nhất.

Gã phóng viên kia còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, thình lình bị một tiếng thét to cắt ngang: “Nhường đường một chút, nhường đường cho tôi một chút nào!”

Đám phóng viên quay đầu lại thì thấy mấy gã vệ sĩ đang che chắn cho Dung Khanh Khanh chen vào. Nàng ta mặc chiếc váy ngắn màu tím hiệu Chanel, chân mang giày cao gót, gương mặt tươi tắn dễ chịu như trái chín trên cành, dáng điệu rạng rỡ lắc người đi tới, nắm lấy tay Vệ Hồng, cười mỉm nói: “Nam chính thứ hai của chúng ta rốt cuộc đã về. Các bạn phóng viên đồng nghiệp, mọi người có thể không cần cho hắn mượn cớ để làm việc muộn hay không?”

Bị chen lấn, đám phóng viên chửi ầm lên. Nhưng mấy gã vệ sĩ ấy đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đầu tiên bọn họ tạo ra một con đường cho Dung Khanh Khanh cùng Vệ Hồng đi qua, sau đó kiên quyết xóa sổ con đường, đem đám phóng viên chặt chẽ khóa ở bên ngoài. Vì thế, Dung Khanh Khanh mang theo khuôn mặt tươi cười giả dối nhìn quét qua đám phóng viên một vòng, kế tiếp vênh váo túm lấy Vệ Hồng, nghênh nghênh ngang ngang rời đi.

“Mau mau mau buông…Mau buông tay ra!” Vừa thoát khỏi đám phóng viên, Vệ Hồng lập tức bắn ra xa ba thước, ôm lấy cột nhà run lẩy bẩy, “Không cần ở trước mặt phóng viên sờ mó tôi! Sẽ lưu truyền chuyện xấu đó! 55555 trong sạch của tôi!”

*55555: ‘5’ đọc là ‘wu’, nghe giống như tiếng khóc.

“Trong sạch của cậu hình như đã bị Đoàn Hàn Chi hủy lâu rồi. Cùng y lưu truyền, không bằng theo tôi lưu truyền, ít nhất tôi cũng là con gái.” Dung Khanh Khanh tay chống hông, tràn đầy khí thế nhìn chằm chằm Vệ Hồng “Cậu thành thật nói cho tôi biết, đừng xem tôi như đám phóng viên mà lừa gạt — cậu cùng Đoàn Hàn Chi thật sự là như thế?”

“…”

Vệ Hồng yên lặng gật đầu.

“Các người thật sự là loại quan hệ này?”

Vệ Hồng cắn răng, lại gật đầu.

Dung Khanh Khanh suy yếu ôm lấy trái tim, thở dốc ra một ngụm khí lạnh “Trời ạ, Đoàn Hàn Chi! Nữ vương điện hạ tối cao duy nhất trong lòng tôi, Đoàn Hàn Chi vừa ti tiện vừa lãnh khốc tuyệt luân! Y như thế nào lại coi trọng cậu, y như thế nào lại cùng cậu lăn qua lăn lại trên giường?”

Đột nhiên, đáy mắt nàng lóe lên tia sáng, cực kỳ hứng thú liếc xéo Vệ Hồng: “Chẳng lẽ… là cậu cưỡng bức y?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.