Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 52: Chương 52: Ngày Mưa




CHƯƠNG 52. NGÀY MƯA

Eisenach R, tốt nghiệp đại học Yale nước Mỹ, là chủ tướng đắc lực nhất thuộc hãng phim Santa Fe Whirlpool, cùng ông chủ công ty đầu tư nước Mỹ có mối quan hệ tương đối thân thiết. Đây chính là nguyên nhân quan trọng giúp hắn được nhà đầu tư nhiệt tình đề cử.

Dưới trướng hãng phim Santa Fe Whirlpool có rất nhiều ngôi sao, năm trước một cặp đôi người mới đã tỏa sáng trên thảm đỏ sàn diễn Paris. Một người là Louis được Quan Phong ra giá cao mua lại, người còn lại chính là Eisenach trước mắt.

Bỏ đi thân thế bối cảnh không nói, tiểu tử này xem như muốn ngoại hình có ngoại hình muốn khí chất có khí chất. Hoàn toàn khác với phong cách lưu manh vô lại của Louis, Eisenach dù mặc đồ phong cách rock đính đầy da và kim loại, đồi bại và anh tuấn vẫn là những từ ngữ then chốt để miêu tả hắn, tựa như tờ áp phích ca nhạc từng được bầu chọn là xuất sắc có một không hai trong năm — một người đứng giữa đống đổ nát, giang tay ôm cả bầu trời. Trong hỗn loạn có mỹ cảm, trong hoang tàn có cuồng dã lẫn kích tình, hết thảy những yếu tố này được phát huy trên người hắn vô cùng thuần thục, không có cô gái nào trốn tránh được ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Dưới cơn mưa tầm tã, nam nhân anh tuấn trẻ tuổi cứ như vậy không hề để ý, mặc cho nước mưa theo cần cổ chảy xuống, ánh mắt giống như lang sói.

Đoàn Hàn Chi trầm mặc một chút, siết chặt chiếc áo khoác đen dài đến gối, nhấc chân bước xuống bậc thang.

Trợ lý nhanh chóng bung dù đuổi theo. Đoàn Hàn Chi lần này sau khi về nước, thân thể toàn bộ đều trở nên yếu đuối. Trước đây ăn chơi so với bất cứ ai đều ác liệt hơn, hiện tại bảo dưỡng so với bất cứ ai đều cẩn thận hơn. Một chút xíu khí lạnh cũng không thể nhiễm vào thân thể quý giá của y, nếu có hai hạt mưa nhỏ tình cờ rơi trên người y, quay đầu lại sẽ thấy chuyên gia chăm sóc đặc biệt đang cuống quýt chuẩn bị canh gừng.

“Cậu đến khách sạn của đoàn phim thuê giúp hắn một phòng, để hắn thay quần áo, sau đó giúp hắn đặt vé máy bay trở về Mỹ vào ngày mai.” Thời điểm đi lướt qua Eisenach, Đoàn Hàn Chi thản nhiên quay đầu, phân phó với trợ lý: “–Ghi vào hóa đơn của tôi.”

Trợ lý gật đầu: “Dạ.”

Đoàn Hàn Chi bước lên xe, phũ phàng bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề bố thí cho Eisenach nửa điểm ánh mắt.

Eisenach đứng đó, mãi nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, thật lâu sau mới nở nụ cười.

Di động trong túi quần hắn liều mạng rung lên. Hắn xem cũng không xem, trực tiếp lên tiếng: “Fuck off, who’s that?”

“Fuck cái đầu mày á!” Thanh âm của Louis truyền đến từ đầu dây bên kia, “Tình hình sao rồi?”

“Y rất tàn nhẫn. Giống hệt như tui tưởng tượng.”

“Đã nói với mày từ sớm rồi mà.”

Nụ cười của Eisenach vẫn không đổi, dưới cơn mưa âm trầm mà cuồng bạo thế nhưng khiến cho người ta có một loại ảo giác đáng sợ: “Nhưng tui lại càng thích y, khi tui thấy y ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho tui, tui thế nhưng xúc động đến mức muốn quỳ dưới chân y… Vừa gặp y, tuyến thượng thận của tui liền phun trào, y quả thật chính là nữ thần Muse* của tui.”

*nữ thần Muse: nàng thơ (trong thần thoại Hy Lạp).

Louis bị chấn động đến mức cả nửa ngày không thể lên tiếng: “…Nếu mày đã cố chấp như vậy thì chúc mày may mắn. Nhân tiện giúp tao nói với anh hai một tiếng, trước khi thu phục được ông chủ của tao, tao tuyệt đối không về Mỹ đâu.”

“Anh đang nói Victor Quan!? Quý công tử con mắt mọc trên đỉnh đầu, khi cười rộ lên khiến người ta hận không thể đập hắn, tiếng Pháp sành sỏi như người bản xứ?” Eisenach cười lạnh một tiếng, “Hắn quá mạnh mẽ cứng rắn, dã tâm cũng quá lớn, rất nhiều người hận không thể xóa sổ hắn. Anh chọn hắn thì nên tự mình cẩn thận.”

*****

Mưa rơi càng lúc càng nhiều, xuyên qua lớp cửa thủy tinh đong đầy hơi nước, bên ngoài tựa như đã biến thành thế giới nước.

Ngón tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng của Quan Phong nhẹ nhàng đặt trên ly cà phê bằng gốm trắng từ nước Anh, vô cùng thanh lịch tao nhã. Quán cà phê tràn ngập mùi hương nồng đậm, ở một vị trí tinh tế xây nên lan can bằng đá, bên dưới đầy đủ mọi thứ như nước chảy róc rách cá vàng vẫy đuôi, hòn non bộ… phi thường thanh khiết u tĩnh.

Quan Duệ rót bạch trà* vào chiếc ly đã vơi đi một nửa của Quan Phong: “Lúc hẹn anh ra ngoài, em không nghĩ tới sẽ mưa lớn như vậy, thật sự có lỗi quá.”

*bạch trà: một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Gồm có các loại: Ngân Châm, Bạch Hào, Cống Mi, Thọ Mi.

Quan Phong bình thản phất tay: “Người trong nhà cả, nói xin lỗi làm gì.”

“Kỳ thật em hẹn anh đến đây, chính là vì chuyện công ty giải trí Minh Hoa. Em nghe nói anh định dùng Minh Hoa để tạo nên ngân sách riêng, về sau để lại cho Tiệp Tiệp?”

“Đúng vậy.” Quan Phong tuy là chưa từng đặc biệt nhắc đến chuyện này, nhưng dựa theo địa vị của Quan Duệ trong gia tộc, biết được mấy chuyện không tính là bí mật đương nhiên không khó, chưa kể Quan Phong cũng không dự định sẽ che giấu.

“Tuy đây là công ty độc lập, không thuộc tập đoàn Quan thị, nhưng nếu hoàn toàn không dùng đến nguồn tài chính Quan thị, có phải hay không sẽ có chút khó khăn? Huống chi, gần đây em nghe nói anh cùng Đoàn Hàn Chi hai người dự định quay thể loại phim kì huyễn nhiều phần, kinh phí đầu tư cùng sản xuất hẳn là rất khó cân đối.”

Quan Phong liếc mắt nhìn Quan Duệ một cái: “Em đang lo anh bị lỗ?”

Quan Duệ cười rộ lên: “Em đương nhiên rất quan tâm anh, anh hai.”

“Nghe em nói vậy, anh thật sự vừa mừng vừa sợ. Trước kia anh cứ nghĩ em chỉ quan tâm Tĩnh Trác.”

Quan Duệ kinh ngạc một trận.

Quan Phong đột nhiên ý thức được những lời này hơi quá trắng trợn, căn bản không giống với những lời hắn sẽ nói. Hắn ho khan một tiếng: “Đừng lo. Cho dù bộ phim đầu tiên bị lỗ thì sau này vẫn có cơ hội kiếm tiền. Thế giới này chỉ có tiền là kiếm không bao giờ đủ, nhưng sinh mệnh con người có hạn, dù sao vẫn nên nhân lúc còn sống, làm một vài chuyện mình thích.”

“…Em chưa bao giờ biết anh thích quay phim kì huyễn.”

“Những thứ anh thích, em chưa chắc đã biết hết.”

Quan Duệ trầm mặc trong giây lát.

Vẫn luôn là như vậy, Quan Phong từ sau năm ba mươi tuổi liền ngoài ý muốn trở nên bớt phóng túng, hứng thú đam mê cũng hoàn toàn thay đổi, tựa như một nam nhân chân chính trưởng thành bắt đầu tỉnh giấc… Nếu nói trước đây hắn là một lưỡi dao sắc bén, mang theo ánh mắt xinh đẹp sáng chói khiến người ta kinh sợ, như vậy hiện tại hắn giống như tự nguyện quay lại vỏ dao, đem một mặt sắc bén nhất yên lặng ẩn nấp.

Đôi khi Quan Duệ nghĩ, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, nàng phát hiện chính mình cũng không thật sự hiểu rõ về nam nhân này. Khi xưa nàng đã từng rất e sợ hắn, trong tay hắn nắm giữ sống chết của nhiều người như vậy, hắn tàn nhẫn lãnh khốc, cao cao tại thượng như vậy… Kế tiếp, nàng lại từng nghĩ mình có thể nắm hắn trong tay, vừa làm đứa em gái cùng cha với hắn, vừa làm mẹ của con gái hắn, là người phụ nữ thân cận nhất của cuộc đời hắn. Nhưng cho đến lúc Quan Phong ẩn cư sau bức màn, rốt cuộc nàng nhận ra, kỳ thật nàng chưa bao giờ chạm đến trái tim hắn. Nàng tự cho rằng đã hiểu hắn, nắm hắn trong tay, hóa ra đều là sự khoan dung cùng đặc quyền Quan Phong cho nàng mà thôi.

Nàng vì yêu cầu mình sắp đưa ra mà do dự một chút. Quan Phong mẫn cảm nhìn nàng: “Em muốn nói gì?”

Quan Duệ nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống, “Tĩnh Trác ở Mỹ… không tốt lắm.”

Quan Phong rũ mi xuống, ánh mắt dưới làn khói của bạch trà nhìn không thấu nổi.

“Nó cùng với bạn bè ở Mỹ lập một công ty Văn hóa truyền thông kiêm nhận thầu chế tác tạp chí thời thượng, mặc dù có chút tiền nhưng so với trong nước vẫn kém xa. Em đã nói chuyện với nó mấy lần, tuy nó không muốn nhắc, nhưng em có thể cảm nhận được nó mệt mỏi bao nhiêu, bận rộn bao nhiêu. Phong ca, nó bất quá chỉ là không muốn kết hôn với cô nàng họ Uất kia thôi, anh không thể cứ như vậy liền đuổi nó ra khỏi Quan gia.” Đôi mắt xinh đẹp của Quan Duệ nhìn Quan Phong chăm chú, “Nó là em trai anh. Và nó cũng thật sự xem anh như anh hai.”

Quan Phong thản nhiên nói: “Vậy tại sao nó không ngẫm lại, người làm anh hai như anh, phải cho lão phu nhân công đạo thế nào đây?”

“Phong ca!” Quan Duệ hạ giọng kêu một tiếng.

“Đừng nói nữa! Tĩnh Trác nguyện ý đến Mỹ, dốc sức cho sự nghiệp của riêng nó, anh vì nó mà cảm thấy tự hào… Nhưng Uất Trân thì nó không thể không cưới. Cô gái kia dù nó không thích thì cũng là mẹ của con nó trong tương lai. Nếu nó vẫn còn là đàn ông, nó sẽ không bỏ mặc đứa con ruột thịt của mình không chịu thừa nhận.”

Quan Duệ cắn cắn đôi môi màu hồng nhạt pha ngọc trai hiệu Diorkiss, không biết đang do dự cái gì, cắn đến mức đôi môi đỏ thẳm: “Phong ca, hôm trước Tĩnh Trác gởi cho em một tờ giấy chứng nhận ở bệnh viện…”

“Ân?”

“Khi em xem thử, là kết quả kiểm tra thường lệ của nó hai năm trước.”

Cảm giác được Quan Duệ sắp nói chuyện rất nghiêm trọng, bàn tay đang cắt bánh ngọt của Quan Phong thoáng dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên.

“Bác sĩ nói mức độ hoạt động tinh trùng của nó vô cùng thấp, rất khó làm cho bạn gái mang thai.” Quan Duệ dừng một chút, “Cũng tức là chứng bế tinh Azoospermia.”

*chứng bế tinh Azoospermia: là thuật ngữ nói về các trường hợp trong dịch thể không có “tinh binh” và cả tế bào sinh tinh trong dịch thể lẫn nước tiểu sau khi xuất tinh. Còn được gọi là vô tinh bế tắc, bế tinh Azoospermia thường gặp hơn aspermia (không có dịch thể) và liên quan tới khoảng 10 – 15% trường hợp xuất tinh ở đàn ông.

Với những nhân bị bệnh Bế tinh Azoospermia thì thường được chữa trị bằng 1 cuộc giải phẫu. Và các chuyên gia có thể lấy “tinh binh” từ các mào tinh bằng vi phẫu thuật (MESA) hay đâm kim xuyên qua da (PESA).

Bàn tay Quan Phong buông thỏng, con dao loảng xoảng một tiếng, rơi xuống bàn ăn tuyết trắng.

“Nó vẫn… Vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh về chuyện mất đi Đoàn Hàn Chi, nó cảm thấy chính mình nhất định cả đời không kết hôn, cho nên đến cuối cùng nó không hề tiến hành điều trị. Nó tuyệt đối không có khả năng khiến một cô gái mang thai…”

Quan Phong lẳng lặng ngồi đó, đại khái sau vài giây, chấn động nơi đáy mắt mới chậm rãi lắng xuống như thủy triều, chỉ còn để lại một màu đen đơn thuần, lãnh tĩnh sâu không thấy đáy.

Nam nhân này vẫn như thế, tao nhã, đạm mạc, cao cao tại thượng, bất cứ chuyện gì đều có thể hoàn toàn dùng lý tính đi phân tích, cho dù là gia đình hay tình yêu. Mỗi nhìn Quan Duệ nhìn vào mắt hắn, nàng là tự động sinh ra một loại ảo giác muốn hít thở không thông. Con ngươi đen tuyền kia giống như hồ nước sâu, yên bình không gợn sóng, thực tế lại băng hàn thấu xương thấu cốt, chưa bao giờ lây nhiễm nhiệt độ cơ thể của người bình thường.

“Đứa con trong bụng Uất Trân không phải của Tĩnh Trác?”

Quan Duệ khép chặt miệng, một chữ cũng không nói.

Hiện tại, điều Quan Phong muốn không phải là bất cứ ai trả lời, chính hắn có thể cho ra đáp án.

Quan Phong nhanh chóng cầm lấy di động, bấm xuống một dãy số, mười giây sau lập tức đã có người nghe máy: “Alo, bác sĩ Trần phải không? Tôi là Quan Phong, có chút chuyện muốn làm phiền ông… Vị hôn thê của tam thiếu gia nhà tôi lần trước đi kiểm tra là…”

Một vài mệnh lệnh ngắn gọn nhanh chóng được hạ xuống, tin tưởng rất nhanh sẽ được chấp hành kiên quyết hoàn toàn. Thời điểm cúp máy, Quan Phong đã rành mạch truyền rõ mệnh lệnh của hắn, ý tứ hết sức rõ ràng — kiểm tra DNA của thai nhi.

Quan Duệ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nếu lúc này có Quan mẫu ngồi bên cạnh, nhìn thấy con mình ra lệnh cùng hành động gọn gàng lưu loát như vậy, nhất định sẽ mỉm cười khen thưởng.

Đây chính là thân tình của những kẻ giàu có, tất cả đều gắn bó dựa trên DNA, quyền lực kế thừa, tiền tài giao thiệp, thậm chí một ánh mắt ôn nhu cũng keo kiệt, tất cả đều dựa vào thứ gắn bó huyết thống chính tông mà bọn họ tự hào.

“Vậy hôn lễ giữa Tĩnh Trác và Uất Trân…” Quan Duệ khẽ hỏi.

“Cứ tiến hành theo dự định.”

“Anh nói cái gì?”

Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Quan Phong không hiện lên một tia gợn sóng: “Cứ tiến hành theo dự định.”

Ghế dựa trên mặt đất bởi di chuyển đột ngột mà phát ra thanh âm ma sát chói tai. Quan Duệ hiếm khi thất thố đứng phắt dậy: “Anh đùa cái gì hả? Đứa con trong bụng Uất Trân không phải của Tĩnh Trác! Như vậy anh vẫn bảo bọn họ kết hôn?”

“Bảo Tĩnh Trác tiến hành điều trị, sau này bọn họ sẽ thật sự có con.”

“Phong ca!” Quan Duệ gằn từng chữ, “Tĩnh Trác là anh em với anh, anh không thể tàn nhẫn như vậy!”

Quan Phong thản nhiên nói: “Anh chính là xem nó như anh em, cho nên mới phải làm như vậy.”

“Anh căn bản không cần biết trong lòng nó nghĩ thế nào, anh chỉ là nhất định phải thực hiện quyết định khiến bọn họ kết hôn đúng không?”

“…”

“Hóa ra anh không hề xem chúng em là người nhà của anh!?” Trong thanh âm của Quan Duệ bao hàm sắc bén lẫn thống khổ, khiến người ta cư nhiên nổi lên cảm giác không đành lòng, “Hay phải nói là, trong lòng anh không có thứ gì quan trọng bằng huyết thống Quan gia? Không có thứ gì quan trọng bằng mặt mũi Quan gia? Thậm chí ngay cả người Tĩnh Trác thật lòng yêu thương, thậm chí bọn họ có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ hay không, thậm chí ngay cả người nhà… Những thứ này đều không quan trọng bằng cái thể diện Quan gia mơ mơ hồ hồ!? Phong ca, em thật sự không ngờ anh lại tàn nhẫn đến thế!”

“…” Quan Phong cảm thấy lúc này hắn hẳn là nên nói gì đó, thế nhưng hắn quả thật không biết nói như thế nào. Phương thức biểu đạt tình cảm của người bình thường hắn không học được –Đối mặt cùng đứa em gái ruột thịt chưa từng thất thố như vậy của mình, đối mặt cùng người mẹ đứa con gái duy nhất của mình, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết phải biểu đạt tình cảm của hắn thế nào.

Hắn đã từng nỗ lực bảo vệ người nhà.

Hắn đã từng nỗ lực hòa hợp người nhà bọn họ.

Tuy nhiên bất luận là hắn nỗ lực bảo vệ hay hòa hợp, nhìn qua tựa hồ… hắn đều thất bại.

Quan Phong đột nhiên cảm thấy có điểm thống khổ, thế nhưng hắn một chữ cũng không dự định mở miệng ra nói.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên “Rầm!” một tiếng bị đẩy ra. Louis toàn thân đều là nước mưa, hoàn toàn không để ý việc bảo vệ cản trở, cứ như thế xông vào: “Ông chủ! Tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Quan Duệ hít sâu một hơi, hoàn toàn không bận tâm đến Louis đột nhiên xâm nhập: “Phong ca!”

Ngón tay thon dài của Quan Phong xoa xoa ấn đường (nơi giữa hai lông mày), quyết đón giơ tay lên, ngăn cản Louis, sau đó quay đầu hỏi trợ lý Hellen vừa chạy đến: “Tại sao hắn xuất hiện ở đây?”

Hellen bởi vì bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai anh em bọn họ mà có chút xấu hổ: “Louis tiên sinh vừa quay xong quảng cáo, cố ý đứng trước cửa tiệm cà phê chờ anh, giữa chừng đột nhiên nhận điện thoại, kế tiếp nói có chuyện quan trọng, phải nói với anh ngay, không thèm để ý bảo vệ ngăn cản liền xông vào.”

“Lôi hắn ra cho tôi.”

Hellen gật đầu. Louis lập tức ôm chặt cánh cửa: “Ông chủ! Quan tổng! Quan đại thiếu gia! Tôi thật sự có chuyện quan trọng cần nói! Nè nè nè, các người đừng kéo tôi, nói xong tôi sẽ tự đi! Nè, ông chủ! Đợi một chút, đợi tôi một chút a…”

Quan Duệ đứng lên, gương mặt một mảnh lạnh lùng giống y như anh trai của nàng: “Xem ra hôm nay không phải thời cơ nói chuyện. Phong ca, mặc kệ anh nghĩ thế nào, chuyện Uất Trân em tuyệt đối không nhượng bộ!! Em đã hại Tĩnh Trác phải mất mác một lần, em không thể khiến quãng đời còn lại của em trai em sống trong một gia đình lãnh khốc.”

Quan Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra chút thần sắc nhẫn nại hiếm thấy: “Quan Duệ, em chờ một chút… Hãy nghe anh nói đã…”

Ngay lúc này, đột nhiên lòng cảnh giác được bồi dưỡng từ nhỏ trong thế gia đại tộc của Quan Phong mạnh mẽ co rút lại, thần kinh giống như bị dự cảm nguy hiểm gì đó kích thích, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Thời điểm hắn chuẩn bị cùng Quan Duệ mở miệng, bỗng dưng ánh mắt xuyên qua cơn mưa mịt mù ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy được thứ gì đó chợt lóe lên giữa màn mưa âm trầm, một thứ lạnh lùng, xấu xa…

Quan Duệ cũng bước đến gần, hình như muốn nói chuyện với Quan Phong.

Quan Phong bỗng nhiên đứng bật dậy, trong phút chốc đè nàng lại, sau đó xoay người một cái.

Quan Duệ còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, chớp mắt chỉ nhìn thấy gương mặt vạn năm không có biểu tình của Quan Phong hiện lên thần sắc khó hình dung, kế tiếp hắn mạnh mẽ nhào đến trước người nàng, khiến toàn thân nàng đều được hắn bảo vệ trong lòng.

Hết thảy mọi thứ xảy ra quá nhanh, nàng căn bản không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng thủy tinh vỡ nát, cùng hai tiếng súng nổ trước sau vang lên!

Thân thể Quan Phong chấn động mạnh, dự cảm chẳng lành thoáng chốc bao phủ lấy nàng!

“Phong ca!”

Thanh âm kia, quả thực có thể gọi là the thé.

Quan Phong suy sụp ngã vào người nàng, sau lưng trúng hai phát đạn, một phát bắn vào vai, một phát bắn vào ngực!

Quan Duệ ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi ngã tư đường đối diện, một bóng người vội vã chuồn đi. Louis đứng phía sau nàng đau đớn chửi một tiếng, thanh âm khàn khàn thế nhưng mang theo tuyệt vọng đến mức tận cùng, kế tiếp mạnh mẽ đuổi theo.

Quan Phong thở dốc, chỉ vào Louis: “…Bắt lấy… hắn…”

Sau khi sự việc xảy ra ngắn ngủi mấy giây, Hellen nhanh chóng phục hồi, tuy không biết tại sao, nhưng nàng vẫn kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Quan Phong, bắt Louis lại.

“Buông ra! Buông tôi ra!” Hai mắt Louis đỏ ngầu, “Để tôi đuổi theo tên chó đẻ kia! Fuck, *** shit…”

Quan Phong nhanh chóng được đám bảo vệ đặt xuống mặt đất bằng phẳng, chung quanh đầy tiếng bước chân rối loạn, nhưng hắn đã khó mà nghe rõ được nữa.

Quan Duệ nắm tay hắn… Bàn tay hai anh em đều thon dài xinh đẹp giống nhau, đều tinh tế mà đầy cảm xúc nghệ thuật giống nhau, đồng thời cũng lạnh lẽo giống nhau.

“…Anh kỳ thật… rất muốn… bảo vệ các em…”

Mỗi một chữ Quan Phong nói, bọt máu lại từ trong miệng hắn không ngừng trào ra, nhìn đến ghê người.

Quan Duệ cố gắng mở to mắt, nhưng nàng không làm được. Nước mắt tựa như vòi phun, không ngừng rơi xuống.

“Bộ phim… kêu Đoàn Hàn Chi… tiếp tục quay… Không thể dừng lại…”

Quan Duệ nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

“Nếu lỡ anh chết…” Đôi mắt Quan Phong đột nhiên mở to, lóe ra một tia sáng có thể nói là sắc bén, từng chữ từng chữ khàn khàn trầm thấp, đặc biệt rõ ràng: “–Em nhớ kỹ, phải bắt hắn, dùng mạng của hắn, đổi lấy bình an đời này của mẹ con em…!”

Quan Duệ dựa theo hướng ngón tay của Quan Phong, hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy bảo tiêu đang khống chế Louis.

Louis hiển nhiên cũng nghe được những lời này. Trong phút chốc, hắn há miệng, nhưng một chữ cũng không nói được.

Hắn phi thường rối loạn, thế nhưng trong khoảnh khắc hết thảy ồn ào náo động xung quanh đều dần dần lắng xuống như thủy triều, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một câu kia: “–Em nhớ kỹ, phải bắt hắn, dùng mạng của hắn, đổi lấy bình an đời này của mẹ con em…!”

Thì ra Quan Phong cái gì cũng đều biết hết.

Không cần hắn đặc biệt chạy tới, không cần người khác sốt ruột lo lắng, Quan Phong cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều rõ ràng…

Đến phút cuối cùng của cuối cùng, thời điểm Quan Phong không còn kịp nói ra mọi thứ, điều duy nhất hắn đặt lên vị trí hàng đầu, chính là em gái hắn, con gái hắn, người nhà của hắn.

Hóa ra, trong mắt hắn, từ đầu đến cuối ta chỉ là thành viên phe địch, chỉ là thứ có thể dùng làm lợi thế khi trao đổi. Louis đưa tay ôm mặt, động tác dùng sức đến mức mu bàn tay gần như đều nổi lên gân xanh đáng sợ.

Ánh mắt đã bắt đầu tan rã của Quan Phong vẫn nhìn về phía Quan Duệ, mặc dù hắn đã không còn nhìn rõ được thứ gì nữa…

Tiếng gió theo mạch máu lạnh lùng thổi, hắn cuối cùng mỉm cười một chút: “Thật xin lỗi… Anh không phải người anh tốt…”

Sau đó, nụ cười nhàn nhạt như tơ của hắn theo gió bay đi xa.

Quan Phong nhắm mắt lại.

Tiếng xe cứu thương từ xa truyền đến, tiếng Hellen điên cuồng kêu gào, tiếng bước chân hỗn loạn của vệ sĩ, tiếng điện thoại liên tiếp… Hết thảy hết thảy dưới cơn mưa tối trời nhuộm thành màu xám trắng tuyệt vọng.

Quan Duệ gắt gao nắm chặt tay Quan Phong, thậm chí ngay cả bác sĩ cố sống cố chết cũng giật không ra.

“Tiểu thư, cô buông tay ra đi! Xe cứu thương đến rồi!”

“Mau lên, mau cứu Quan tổng của chúng tôi! Mau cứu hắn đi!”

“Mau lên! Khiêng cẩn thận một chút, đến bệnh viện!”

Hellen gần như không biết mình đang làm gì nói gì, cổ họng nàng đã sắp bị xé nát, đôi giày cao gót không biết đã đánh rơi từ lúc nào, cứ chạy tới chạy lui trên đôi chân trần.

Quan Phong được khiêng vào xe cứu thương, Quan Duệ cũng đi theo. Vệ sĩ giải tán đám đông, xa xa dồn dập vọng đến tiếng còi xe cảnh sát bén nhọn.

Nàng đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Louis đứng trong đám người.

Nam nhân anh tuấn trẻ tuổi gắt gao nhìn chằm chằm theo hướng Quan Phong rời đi, hai mắt nhuộm thành một mảnh đỏ ngầu dữ tợn đáng sợ, thống khổ không chịu nổi.

Hellen kìm lòng không được thụt lui nửa bước, không ngờ Louis lại đột nhiên quay sang nhìn nàng.

“–Tôi biết là ai làm.” Louis chậm rãi vươn tay về phía nàng, thế nhưng còn mỉm cười một chút, nụ cười kia vô cùng đáng sợ, “Cô, tới đây, đem tôi trói lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.