CHƯƠNG 11. PHÁT BỆNH
Tiến độ quay bộ phim ‘Tử đấu’ đã dần dần nhanh hơn, sắp vào đến giai đoạn hậu kỳ, chỉ cần quay thêm mấy phân cảnh nhỏ nữa là có thể kết thúc công việc.
Đàm Diệc Vi mặt dày chạy tới phim trường tham quan, vừa nhìn thấy Vệ Hồng lập tức cúi gập người một góc chín mươi độ: “Trung khuyển, xin chào.”
Vệ Hồng một cước đem cậu ta đá bay.
Đàm Diệc Vi một bên bay về, một bên cười quạc quạc quái dị: “Trung khuyển, không cần xấu hổ đâu trung khuyển. Toàn bộ người dân cả nước đều biết cậu chính là trung khuyển a trung khuyển!”
Vừa rơi xuống đất, Đàm Diệc Vi tiếp tục bị Trương Hi đá bay. Trương Hi vốn tương đối bảo thủ, từ sau chương trình hôm ấy liền tự đóng khung mình vào hàng ngũ ‘nam ngôi sao tuổi trung niên’, kiên quyết không chịu cùng nam nghệ sĩ trẻ tuổi tham dự chung một chương trình.
Đàm Diệc Vi ôm mông, lén lút nhìn xung quanh: “Nữ vương của các người đâu? Nữ vương điện hạ đâu rồi?”
Đoàn Hàn Chi đang muốn đi vào phòng nghỉ, đứng trước cửa vẫy vẫy tay cùng Đàm Diệc Vi: “Chỗ này không có nữ vương, nhưng đạo diễn thật ra có một người. Cậu đến đây làm gì, không phải đã bị tôi sút đi sao?”
“Tôi đến hỏi…” Đàm Diệc Vi hèn mọn sáp lại gần, hai bàn tay xoắn xoắn vào nhau: “Hỏi chuyện lão gia ngài từng hứa với tôi. Rốt cuộc cửa hàng kia…”
“Cửa hàng bán hoa kia à?” Đoàn Hàn Chi nói: “Tôi đã nhờ bạn giúp, rốt cuộc thành công. Nhưng cậu không cần cảm tạ hắn, cảm tạ tôi được rồi. Bất quá, cửa hàng kia nhất định kinh doanh lỗ vốn. Một nghệ sĩ nổi tiếng, giàu tiền đồ như cậu, tự dưng muốn mở cửa hàng bán hoa… Tôi thật sự không cách nào hiểu nổi.”
Đàm Diệc Vi tràn ngập oán niệm: “Cũng giống như tôi không cách nào hiểu nổi tại sao ngài nhất định sút tôi đi.”
Đoàn Hàn Chi hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng nghỉ, tiện tay đóng cửa luôn.
“Cái gì cửa hàng bán hoa? Cậu vẫn kiên quyết làm thế?” Vệ Hồng nghi ngờ hỏi.
“Ừ, tôi đã nhờ đạo diễn Đoàn giúp một tay. Ban đầu ông chủ muốn cho một cửa hàng quần áo thuê mặt bằng, nhưng tôi nghĩ tôi nên tiếp quản cửa hàng bán hoa ấy, thế là đạo diễn Đoàn đã tìm người ở cục Công thương đến bàn bạc.” Đàm Diệc Vi vỗ mạnh lên vai Vệ Hồng: “Cuối năm tôi dự định giải nghệ, nếu việc kinh doanh thuận lợi, tôi sẽ mời cậu đi ăn gà hầm nấm.”
“…Cuối cùng cậu đã chịu mời tôi món khác ngoài nước lã, thật sự đáng mừng a đáng mừng.”
“Cút! Tôi đối đãi với bạn bè như cậu còn chưa đủ nghĩa khí à? Lần trước tôi giới thiệu con gái cho cậu, rốt cuộc người ta tìm tôi tính sổ, cậu sao có thể đẩy ngược lại cho tôi?”
Vệ Hồng ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng trợn mắt đáp: “Tôi có đối tượng rồi.”
Đoàn Hàn Chi ở trong phòng nghỉ tựa lưng vào ghế, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh từng hồi.
Gần đây y luôn cảm thấy không thoải mái, đặc biệt dễ dàng mệt mỏi, có khi thức đêm buổi tối, tim sẽ đột nhiên đập mạnh, hô hấp không thông, lá gan nhói buốt. Y nghĩ chắc là do y uống quá nhiều rượu, nhưng sau hai ngày hạn chế, đến mật cũng bắt đầu trở nên đau đớn. Y uống vài thang thuốc mát, kết quả chỉ sau một bữa quên ăn, dạ dày liền đau không chịu nổi.
Hình như lục phủ ngũ tạng đều có vấn đề hết cả, nếu ăn chơi tận tình hoặc mệt nhọc quá độ, thân thể sẽ không ngừng phát ra kháng nghị.
“Mình còn chưa già mà, nam nhân tuổi này chẳng phải vừa đẹp ư?” Đoàn Hàn Chi gật đầu, “Hay là uống nhiều cà phê quá? …Chắc nên đổi thành uống trà thì tốt hơn.”
Y đứng lên pha trà. Hôm trước Đàm Diệc Vi tặng cho y trà Hoắc Sơn Hoàng Nha loại tốt nhất, y liền tiện tay cất vào ngăn tủ phòng nghỉ, liên tục mấy ngày bận rộn cũng quên béng đi mất.
Không ngờ, bên này vừa mới đứng lên, bên kia đã thấy một trận choáng váng trước mặt.
Đoàn Hàn Chi đưa tay chống lên cạnh bàn, nhưng tay chân mềm nhũn, hoàn toàn không có khí lực.
Dự định mở miệng gọi người, đột nhiên một cơn đau đớn xé rách truyền lên tự bụng dưới, xuyên qua lá gan túi mật, cách lớp mô mỏng thật sâu đâm thẳng vào tim y, kế tiếp giống như tia chớp xâm nhập đường hô hấp, lan rộng khắp toàn thân. Không kịp kêu lên tiếng nào, Đoàn Hàn Chi đã mất thăng bằng ngã xuống.
Lúc ngã y va mạnh vào ghế, phát ra thanh âm chói tai, nhưng hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của bất cứ ai bên ngoài, mà trong phòng nghỉ cũng lặng ngắt không một bóng người.
Đoàn Hàn Chi nằm trên mặt đất, nắm chặt cổ áo, giống như con cá bị mắc cạn há to mồm thở dốc, nhưng không phát ra được tiếng nào. Cơ thể co rút, tay chân run rẩy, y dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên rỉ nhỏ xíu.
Di động từ trong túi quần rơi ra, cách chỗ y nằm không xa lắm.
Đoàn Hàn Chi muốn mở miệng gọi Vệ Hồng. Người thanh niên này trung thành tựa như một con cún lông xù bự chảng, đánh hắn hay đá hắn cũng không đuổi đi được, kiên trì vẫy đuôi theo sau, giống như bất cứ tình huống nào đều không thể dọa hắn chạy, bất cứ cửa ải khó khăn nào đều không thể khiến hắn rời đi.
Thế nhưng, trước khi y kêu lên thì ngoài cửa đã truyền tới giọng cười ha hả của Đàm Diệc Vi: “Nói bậy bạ gì đó, cậu có đối tượng? Tại sao tôi không biết.”
Vệ Hồng đáp: “Dù sao có rồi chính là có rồi.”
“Cậu hù tôi hả? Là bạn thân thì không thể như vậy nha, tôi còn chưa có bạn gái, cậu thế nào đã có trước tôi?”
“Xì, cậu không có bạn gái thì liên quan gì đến tôi? Nhân duyên của lão tử so với cậu mạnh hơn nhiều!”
……
Tiếng thở dốc của chính mình còn nghe không thấy, tầm mắt một mảnh mơ hồ, nỗi đau xâm chiếm toàn bộ thần kinh. Đoàn Hàn Chi muốn đưa tay lấy điện thoại, nhưng ngón tay cứ kịch liệt run rẩy, không cách nào nắm được vật thể bóng loáng kia.
…Quả nhiên là người trẻ tuổi, Đoàn Hàn Chi nghĩ.
Người trẻ tuổi a…
Rốt cuộc đầu ngón tay run rẩy cũng chạm tới điện thoại. Y nắm chặt nó trong tay, khó khăn mở nắp. Chỉ những động tác đơn giản như vậy thôi nhưng đã hao tổn rất nhiều khí lực. Y muốn bấm số 120, nhưng chỉ có thể dựa vào cảm xúc tìm được số 1 và số 2, còn số 0 thì tìm thế nào cũng không thấy.
Y muốn nhấc điện thoại lên để trước mắt, nhưng y hoàn toàn không có khả năng.
Ngón tay run run lạnh lẽo chậm rãi lướt dọc bàn phím, từ nút đầu tiên sang phải ba hàng, đi xuống ba hàng, chạm đến số 0.
Sau khi dùng hơi sức cuối cùng ấn lên số 0, di động cũng theo tay y trôi tuột, bàn tay hoàn toàn vô lực, đập mạnh xuống.
Rất may mắn, bàn tay y chạm vào nút ‘Gọi’ màu xanh lục, cuộc gọi bắt đầu thực hiện.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, màn hình di động lóe lên dãy số 120 cùng dòng chữ “Đang thực hiện cuộc gọi”.
Đoàn Hàn Chi nhắm mắt lại, mất đi chút ý thức cuối cùng.
*****
Trong thời điểm xe cứu thương chưa tới, Ngụy Lâm đang ở khắp nơi tìm Đoàn Hàn Chi: “Ai thấy đạo diễn Đoàn đâu không? Có đi cùng người khác không? Hay là đang trốn ở chỗ nào vui vẻ?”
Trương Hi nói: “Vui vẻ là chuyện hai người. Một mình y mất tích, chắc không phải đâu.”
Ngụy Lâm phê bình cậu ta: “Tư tưởng của cậu thật không trong sáng.” Thấy Vệ Hồng vừa diễn xong, Ngụy Lâm vội vã kéo hắn lại: “Trung khuyển, có nhìn thấy đạo diễn Đoàn nhà cậu không?”
“…” Vệ Hồng nói: “Ban nãy còn ở trong phòng nghỉ, chưa đi ra sao?”
Lúc này, thanh âm xe cứu thương đã càng lúc càng gần. Chưa được bao lâu, ngoài cổng biệt thự vang lên tiếng gõ cửa. Nhân viên đoàn phim vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai người mặc áo blouse trắng hỏi: “Ở đây ai gọi 120? Bệnh nhân đâu?”
Nhân viên đoàn phim sững sốt: “Không ai gọi 120 cả, xảy ra chuyện gì?”
“Không thể sai được, hệ thống định vị xác định là ngay chỗ này. Xung quanh đây không có ai ở, nếu không phải các người thì còn có thể là ai?”
Đột nhiên, từ phòng nghỉ truyền đến tiếng phá cửa kinh hồn cùng tiếng Ngụy Lâm gào to: “Đạo diễn Đoàn!”
Vệ Hồng nói Đoàn Hàn Chi ở phòng nghỉ, vừa rồi cũng có người xác nhận Đoàn Hàn Chi đã đi vào nhưng không thấy đi ra. Ngụy Lâm liều mạng gõ cửa, nhưng bên trong chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Ngụy Lâm gọi vào di động Đoàn Hàn Chi, máy bận. Sau khi gọi vào số 120, nếu không có ai lên tiếng thì phía nhận cuộc gọi sẽ không dễ dàng cúp máy, bọn họ có thiết bị chuyên nghiệp truy tìm dấu vết, nhất định có thể tìm đến đây, ít nhất là sau 15 phút liền đến nơi nếu địa điểm ở cách quá xa trung tâm thành phố.
Cho nên di động của Đoàn Hàn Chi liên tục bận, Ngụy Lâm không cách nào gọi được.
Hắn cùng Đoàn Hàn Chi đã hợp tác với nhau rất nhiều năm, so với đại thái giám cấp cao còn tri kỷ hơn. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy Đoàn Hàn Chi vô duyên vô cớ biến mất khỏi phim trường. Y là một người hết sức chuyên nghiệp, không thể có chuyện lẳng lặng rời đi mà không nói với ai tiếng nào.
Ngụy Lâm có một loại dự cảm không lành mãnh liệt. Hắn quyết đoán nói với Vệ Hồng: “Phá cửa!”
Vệ Hồng gật đầu, giơ tay lên, nện thẳng vào nắm đấm cửa.
‘Ầm!” một tiếng, cánh cửa bị phá tung, Vệ Hồng lui ra sau nửa bước, kế tiếp liền hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy trong căn phòng nghỉ vắng tanh là Đoàn Hàn Chi đang ngất xỉu, ghế tựa lật sang một bên, di động cách xa chỗ Đoàn Hàn Chi nằm chừng nửa thước, bên trên hiện ra cuộc gọi đến 120 còn chưa chấm dứt.
“Đạo diễn Đoàn!” Vệ Hồng nhào tới ôm đầu Đoàn Hàn Chi, nhưng y đã hai mắt nhắm nghiền, không còn ý thức.
“Vẫn còn thở, mau gọi xe cứu thương!”
“Phó đạo diễn, phó đạo diễn!” Nhân viên đoàn phim thở hổn hển chạy tới: “Xe cứu thương ngay trước cổng!”
Đoàn Hàn Chi được đặt lên cáng cứu thương, hai nhân viên vội vàng đẩy y ra xe. Không ngờ, ngoài cửa lại có cả đám phóng viên đang chờ lấy tin. Thấy có người ra, bọn họ lập tức sáp lại gần khiến xung quanh chật như hộp cá mòi.
Ngụy Lâm dựng thẳng lông tơ: “Tránh ra tránh ra! Làm ơn hợp tác! Cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn!”
Không ngờ lời vừa bật thốt đã khiến đám phóng viên càng thêm hưng phấn, càng thêm nhào về phía trước: “Đạo diễn Đoàn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Khi quay phim bị thương sao?” “Ai gọi 120?”
Ngụy Lâm bình thường không giỏi ăn nói, lại càng không giỏi ứng phó với phóng viên. Vừa thấy cả đám xông tới như cá hổ rỉa mồi, hắn liền lập tức đờ người.
Vài gã phóng viên báo giải trí liều mạng xông tới chụp ảnh Đoàn Hàn Chi đang hôn mê trên cáng cứu thương, ống kính máy ảnh gần như muốn chạm vào mặt y, rồi lập tức bị kẻ khác đẩy ra giành phần. Kết quả kẻ bị đẩy không phục, lại dùng lực đẩy ngược kẻ kia, do đó khiến hai nhân viên y tế khiêng cáng không cách nào nhúc nhích, thiếu chút nữa té ngã, cáng cứu thương cũng suýt nữa bị lật.
Bác sĩ nổi điên: “Mau tránh ra! Bệnh nhân bị khó thở, nếu không lên xe cứu thương thì có thể chết ngay chỗ này đấy!”
Phóng viên lập tức như được uống thuốc kích thích, liều mạng phỏng vấn bác sĩ: “Xin hỏi đạo diễn Đoàn bị bệnh gì? Tại sao khó thở?” “Là bệnh hiểm nghèo không tiện nói ra sao? Có nguy hiểm tính mạng không?” “Là do lúc quay phim bị thương à? Chúng tôi nghe nói lúc quay phim đã bị thương, xin hỏi có đúng không?” …
Đột nhiên, microphone của gã phóng viên bị một bàn tay cướp mất.
Gã phóng viên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vệ Hồng đứng ngay phía trước, mặt không đổi sắc vung tay, microphone thế nhưng bị hắn đập nát!
Vệ Hồng là người hiếm khi nổi nóng, tính tình rất tốt, hiền lành, thân thiện, chưa bao giờ tính toán chi li.
Nhưng càng là người tính tình tốt, khi nổi nóng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Gã phóng viên còn chưa kịp mở miệng kháng nghị, đã bị Vệ Hồng hung hăng đẩy mạnh xuống đất. Mặt khác, mấy gã phóng viên không ngừng chụp ảnh làm chắn đường cáng cứu thương trong lúc còn chưa kịp chú ý tới việc vừa xảy ra, bỗng dưng máy ảnh đã bị cướp mất. Vệ Hồng nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem máy ảnh ném ra xa.
“Đi mau!” Vệ Hồng một tay giúp nhân viên y tế nâng cáng cứu thương, một tay cứng rắn mở đường về phía xe cứu thương.
Bác sĩ có điểm kinh ngạc nhìn Vệ Hồng. Ông biết người thanh niên này nhất định là diễn viên, vì y phục diễn còn chưa thay. Bình thường, diễn viên đều không dám động thủ với phóng viên, lại càng không dám chọc đến đám chó săn đang điên cuồng moi tin tức, bởi vì loại phóng viên này một khi muốn hạ nhục ai đó thì cả bản nháp cũng không cần dùng tới.
Tuy nhiên, người thanh niên này lại dám. Vài gã phóng viên bị té ngã chửi ầm lên, hỏi hắn là ai, nhưng hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Trong số các ngôi sao cũng có người kiên cường như thế a, bác sĩ không khỏi suy nghĩ.
“Cậu chờ đó! Dám chọc đến tôi, xem tôi lên mạng chửi cậu thế nào!”
Vệ Hồng làm lơ, một cửa đạp tung cửa xe cứu thương, động tác lưu loát giúp nhân viên y tế nâng cáng cứu thương lên xe.
Cửa vừa đóng ‘Rầm!’ một tiếng, tài xế không dám chần chừ, vội vàng đạp ga.
Xe cứu thương giữa những tiếng chửi bới căm hận của đám phóng viên cùng ánh đèn máy ảnh không ngừng chớp tắt, nhanh như chớp phóng đi mất hút.