Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Chương 3: Chương 3




Diệp Thiếu Phong tám tuổi, bắt đầu thay răng.

Răng cũ rụng mất nhưng lại chưa mọc ra răng mới, tạo thành chỗ thiếu hụt duy nhất trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn.

Lúc răng lung lay hắn nhịn không được sẽ liếm, liếm liếm một hồi bỗng chốc răng rơi ra. Hơi hơi có mùi máu tươi lan tỏa trong miệng, hắn liền liếm tiếp chỗ răng rơi xuống.

Đầu tiên là cái răng trong cùng bên phải, chỉ cần không mở to miệng khi cười, sẽ không có người phát hiện. Thẳng đến khi lúc hắn ăn gì đó rớt một cái răng cửa, nàng mới phát hiện việc hắn bắt đầu thay răng.

“Không được nhúc nhích!” Nàng cũng không ngại dơ, nhặt lên cái răng rơi ra của hắn, bọc trong một miếng vải. “Há miệng ra!” Nàng bóp mặt hắn, làm cho hắn mở lớn miệng ra, sau đó kinh hô: “Ngươi cư nhiên thay ba cái răng rồi! Sao lại không nói cho ta? Hai cái trước đó đâu? Có còn giữ không? Làm mất ở chỗ nào? Lập tức nhặt về cho ta!”

Chẳng qua là thay răng a, cần phải phản ứng dữ dội như vậy sao? “Không mất, ở trong này.” Hắn lấy ra hai cái răng trong mớ rơm rạ.

Nàng nhận lấy nhìn thoáng qua. “Ân… Một cái răng hàm trên, một cái răng cửa trên, một cái răng nanh dưới.”

Vừa rụng mất răng cửa, khoang miệng lạnh lẽo, hắn theo thói quen định liếm, lại bị nàng lớn tiếng quát: “Không được liếm!”

Hắn sợ tới ngây người. Vì sao không thể liếm?

“Nghe cho kĩ! Răng thay tuyệt đối không thể liếm! Đến khi mọc ra răng mới rồi, toàn bộ răng ở phía trước cũng không được liếm! Nếu ngươi dám liếm thì sẽ không có cơm ăn! Nhớ kĩ chưa?”

Không có cơm ăn? Như vậy sao được? Đó là mục đích duy nhất hắn đi theo nàng, giặt quần áo nấu cơm thêu hoa phơi chăn a! Tuy rằng chịu đựng không liếm cũng không được tự nhiên, nhưng vì để có cơm ăn, vẫn là nghe lời thôi.

Vì thế hắn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Thấy hắn thật sự không liếm, sắc mặt nàng mới hòa hoãn xuống, lại dường như thật đau lòng nắm cằm hắn, nhìn khoang miệng hắn hồi lâu: “Ngươi phải biết rằng, một mỹ nam đầu đầu tiên phải có một ngụm mỹ nha. Giống như một món đồ sứ tinh xảo, nếu có một tỳ vết nhỏ xíu, lập tức giá trị hạ cực thấp, thậm chí không đáng một đồng. Nam nhân cũng giống vậy, ngũ quan xinh đẹp, răng không chỉ tề, sẽ làm ấn tượng trong lòng người ta suy giảm cực nhiều. Cho nên thời điểm thay răng tuyệt đối không thể liếm, nhất là liếm răng nanh sẽ bị lệch, ta cũng không muốn một một đồng dưỡng phu có một cái răng ranh hết sức xiêu vẹo.”

Hắn cái hiểu cái không, chỉ mơ hồ hiểu được hắn là vật sở hữu riêng của nàng, mà nàng không cho vật sở hữu của mình có chút tỳ vết nào.

“Còn nữa, về sau răng bên trên rụng phải cho vào trong nước hoặc chôn xuống đất, răng bên dưới rụng về sau phải để ở chỗ cao, như vậy răng mới có thể mau trở lại bộ dạng đẹp đẽ như xưa.”

“Nga… Ta đã biết, tỷ.”

Hắn còn nhỏ, bất luận bị giáo huấn tư tưởng nào đều tiếp thu hết, quả thực kỳ cục nhu thuận. Thường xuyên làm cho nàng không kìm lòng được đem hắn ôm vào trong ngực, vừa ôm vừa sờ loạn lên. Hai năm đầu cũng khỏe, chỉ cảm thấy thân mình nàng cũng gầy yếu như của mình, khi áp vào cùng sườn không có gì khác nhau. Nhưng lại qua một năm, hắn bỗng phát hiện bộ ngực nàng thoạt nhìn vẫn bằng phẳng như cũ, áp lên mặt, cư nhiên có thể cảm giác được có một chút mềm mại. Hắn cũng phát hiện, các khất cái khác trong miếu, thái độ đối với nàng cũng xuất hiện một chút biến hóa vi diệu.

Nhưng là hắn mới chín tuổi, tuy cảm thấy kì quái, lại nghĩ không ra nguyên nhân là gì.

“Tiểu Phong, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi?”

“Đã ba năm, tỷ.” Hắn chậm rãi chải mái tóc dài của nàng, cẩn thận không làm gãy một sợi nào. Tài sản của nàng bao gồm quần áo mặc trên người đều rách tơi tả, chỉ có cái lược này không chỉ hoàn hảo không sứt mẻ gì, hơn nữa còn được chế tác tinh mỹ. Tinh mỹ đến mức không thể xuất hiện trong một ngôi miếu đổ nát, không thể xuất hiện trên người của một khất cái.

“Đã ba năm… Thật nhanh a… Mới chớp mắt ngươi đã chín tuổi.” Giọng điệu nàng như bà cụ non. “Qua ba năm nữa…” nàng như có chút đăm chiêu ngừng lại.

“Qua ba năm nữa?” Hắn tò mò hỏi.

Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, lớn tiếng mắng hắn: “Ba năm nữa ngươi liền mười hai tuổi! Ngốc!”

“Nga…” Ba năm nữa thì hắn mười hai, vậy tỷ tỷ hơn mười chăng?

“Được rồi! Được rồi! Đi ngủ đi! Tiểu hài tử phải ngủ nhiều mới cao nhanh được! Ta cũng không muốn có một đồng dưỡng phu như tiểu hài tử!” Nàng giật lấy cây lược, vén mái tóc dài qua một bên. (Đoạn này chém đó, bản convert có nhiều chỗ bí quá @@)

Một ngày mười hai canh giờ, hắn phải có đến sáu bảy canh giờ là ngủ, thường thường bị các đại ca khất cái khác trong miếu cười nhạo là nuôi heo. Còn nàng lại ngại không đủ, muốn hắn ngủ nhiều nữa.

Ngủ nhiều như vậy, ngủ choáng váng thì làm sao bây giờ?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng mỗi ngày vừa đến giờ Tuất cơn buồn ngủ lại kéo đến đánh úp hắn, đầu vừa dính gối đã tiến vào mộng đẹp. Trước khi tiến vào giấc ngủ, hắn còn thật nô tính mà kiên cường nghĩ: Ngày mai còn phải dậy sớm nấu nước cho tỷ tỷ rửa mặt.

Trời tờ mờ sáng, chợt nghe tiếng gà gáy gần đó liên tiếp vang lên. Trong miếu, nhóm khất cái cũng lục tục tỉnh dậy, làm vệ sinh, ăn một chút cơm thừa của ngày hôm qua liền xuất phát đi vào thành. Mà lúc này hắn cũng tỉnh dậy, bắt đầu nấu nước. Chờ nước nấu xong, hắn đi gọi nàng rời giường.

“Tỷ, nước chuẩn bị xong rồi, đã có thể rửa mặt.”

Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, hắn kêu thật lâu nàng mới chậm rãi nhô đầu ra từ trong chăn bông, giọng nhỏ xíu hỏi: “Mọi người đều đi cả rồi?”

“Ân, đều đi rồi.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ngươi đứng canh trước cửa miếu, không cho người nào đi vào, biết không?”

“Nga, ta biết rồi.” Hắn gật gật đầu, đi ra ngoài.

Hắn ngồi trên thềm đá trước cửa miếu nâng hai gò má. Tỷ tỷ rốt cuộc là làm sao vậy? Bộ dạng giống như rất không thoải mái, có phải bị bệnh rồi hay không? Không được! Hắn vẫn là phải vào xem mới yên tâm được.

Lúc hắn xốc tấm vải bố lên, vừa vặn thấy nàng đang thắt dây lưng trên váy. Nằm trên đất là quần áo đêm qua.

“Tỷ, ngươi không…” có việc gì chứ?

“A! Ai cho ngươi vào hả? Đi ra ngoài!” Nàng thấy hắn liền phát hoảng, mặt đỏ bừng. Hắn bị nàng quát, vội vàng lui ra ngoài, trong nháy mắt nhìn đến quần áo trên đất có vết máu.

Tỷ tỷ bị thương?

Qua hồi lâu mới thấy nàng ôm quần áo cùng ga trải giường rất chậm rất chậm đi ra.

“Ngươi nhắm mắt lại, đứng quay mặt vào tường, không được xoay người lại đó!”

“Nga.” Nếu tỷ tỷ bị thương, tại sao lại không chịu cho hắn xem chứ?

“Bên ngoài thực sự không có người hả?”

“Thật sự không có người.” Cho dù có người, hắn đang nhắm mắt quay mặt vào tường cũng nhìn không thấy.

“Tốt lắm, ngươi đi vào ăn cơm đi. Bất quá chịu khó một chút, hôm nay khả năng là ta sẽ không đi ra ngoài xin cơm.” Nàng cơ hồ là từng bước một mò đến đống lửa bên cạnh, đem quần áo cùng ga trải trường ném vào lửa, sau đó lại mò đi đến nhà vệ sau ở sau miếu.

Tuy hắn lo lắng đến đòi mạng, lại không dám cãi lệnh của nàng, đành phải đi vào ăn cơm.

Nàng ngây người ở nhà vệ sinh gần hai khắc, rốt cuộc khôi phục lại như bình thường đi ra. Nhưng là nàng vừa trở về lại phát hiện Diệp Thiếu Phong đang ôm mớ rơm mà khóc. Nước mắt giống như hạt trân châu, theo khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn một đường chảy xuống.

Ai u, cảnh sắc này thật sự là tú sắc khả cơm! (sắc đẹp thay cơm)

Nàng nhất thời xem ngây người, không ngăn cản cũng không hỏi hắn vì sao khóc, cứ đứng ngốc ở đó.

Diệp Thiếu Phong lại nghĩ nhầm thành Diêu Tín Hoa không còn lời nào để chống đỡ, càng khóc lớn hơn: “Oa! Tỷ tỷ sắp chết! Tỷ tỷ chảy thật nhiều máu, tỷ tỷ sắp chết!”

Cái gì?!

Diêu Tín Hoa thiếu chút nữa té ngã.

“Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ! (trẻ con không cố kỵ lời nói) Ai nói ta sắp chết hả? Ta không phải là đang sống tốt đó sao!”

“Vậy, vậy, vậy vì sao tỷ tỷ chảy nhiều máu như thế, còn không chịu nói cho ta biết?” Hai cái mắt to chứa đầy nước mắt, quả thực muốn dìm Diêu Tín Hoa chết đuối.

“Đó là bởi vì…” Nàng phải nói thế nào đây a! Tuy bây giờ hắn còn là tiểu hài tử, nhưng dù sao cũng là nam nhân a! Cho dù hắn là đồng dưỡng phu của nàng, nàng là một hoàng hoa khuê nữ làm sao nói ra miệng được đây?

“Ách… Đó là vì… Ách.. Đó là vì… Là vì ta trưởng thành a! Khi ta trưởng thành thì hàng tháng đều sẽ chảy máu!”

“Trưởng thành sẽ chảy máu sao?” Nước mắt hắn lưng tròng, sáng long lanh.

Ôi, ánh mắt này, biểu cảm này, rất dụ dỗ người ta phạm tội đó! Xem ra lúc trước nàng cấm hắn xuất đầu lộ diện là đúng, bằng không không chừng đã bị lão già nào đó bị bệnh luyến đồng bắt đi mất. Mặc dù nói theo một cách nào đó, nàng đối với hắn cũng có tính chất nửa dụ dỗ nửa lừa gạt đi.

“Đúng vậy!”

“Vậy ta trưởng thành cũng sẽ chảy máu sao?”

“Ân… Sẽ a…” Đương nhiên là chảy ra thứ khác.

“Sẽ rất đau sao?”

Đau? “Hẳn là có một chút…” Dù sao nữ hài tử sẽ rất không thoải mái, còn nam có đau hay không thì nàng cũng không biết.

“Ta không sợ! Tỷ tỷ không sợ đau, ta cũng không sợ!” Người kia tiểu chí khí dâng cao.

Ôi, thật sự là biết điều nga! Xem ra nàng giáo dục thật sự thành công a. Thật đáng mừng nga…

“Đến đây, tỷ tỷ ôm một cái nào.” Mở ra đôi tay, dụ hoặc tiểu thiên sứ thuần khiết.

A, tiểu thiên sứ đi tới, ôm rơm rạ đi tới.

Đợi chút, trước khi ôm – “Đi, đem rơm rạ trong lòng ngươi đốt cho ta! Phải cháy hết không chừa một cọng, biết chưa?”

“Biết.” Diệp Thiếu Phong nín khóc mỉm cười.

Thật tốt quá! Tỷ tỷ giống như bình thường rồi, rất có tinh thần. Tỷ tỷ sẽ không chết, thật tốt quá! Nhưng tỷ tỷ giống như ăn hỏng bụng rồi, luôn chạy về hướng nhà vệ sinh. Thật sự tỷ tỷ không bị gì nghiêm trọng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.