Hồi lâu, mơ hồ dường như nhìn thấy có người đang lên vách núi đối diện, hai chủ tớ sửng sốt, vội vàng nhìn người nọ, thấy người kia mặc trang phục thái giám, giống như tiểu An tử bên cạnh Hoàng Thượng, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, Bạch Oánh lại vội vàng ra ngoài đón, ngăn ở cửa cầu treo.
Cầm một khối ngọc bài bên người Hoàng Thượng, Bạch Oánh mới để hắn vào đình, tiểu An tử vào đình thỉnh an nói: “Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, chuyện trong viên đã định, Liễu mỹ nhân hãy về trước Thu Thủy các nghỉ ngơi, buổi tối lại nói tỉ mỉ.”
Liễu Mạn Nguyệt thả lỏng nửa hơi, lại vội nói: “Hiện nay Hoàng Thượng ở đâu?”
“Hoàng Thượng đang ở trong Thính Vũ các, buổi sáng . . . . . . Hoàng Thượng người đang xử lý công việc trong Hồng Tâm điện, cũng không có chuyện gì.” Tiểu An tử biết nàng lo lắng cái gì, gài bẫy người tà ma như vậy, đừng nói là Liễu Mạn Nguyệt, dù là đám tiểu thái giám hầu hạ từ nhỏ này cũng không an tâm để Hoàng Thượng đi qua, trăm lời khuyên nhủ mới cản được hắn đi, chỉ phái Triệu thống lĩnh cùng mấy thị vệ có thân thủ đi qua giúp đỡ vị đạo trưởng mời tới kia.
Liễu Mạn Nguyệt gật đầu, xoay người mang theo Bạch Oánh đều xuống núi.
Cả một ngày, người trong cung cũng không có được tin chính xác, Lăng Ba viên bị đóng cửa, mấy vị phi tần vốn ở đay đều tạm thời chuyển sang chỗ bên cạnh, duy nhất không đi ra, chỉ có vị Hà tài tử kia.
Biết chút tin tức, đám người như Hoàng Hậu, Ngọc tần, trong lòng đềukinh dị, nơi kia xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là vị kia gặp cái gì?
Đợi đến buổi tối, lặng lẽ đi đến chỗ Vương y nữ liên lạc, kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ) phát hiện —— chỗ kia rỗng tuếch, người không có trở lại không nói, mà còn bị người lật lọi. Đợi những ám tử này rút vè, lập tức bị bắt được, bịt miệng, cầm dây thừng trói buộc, không biết dẫn tới nơi nào.
“Thật. . . . . . Đã chết?” Sững sờ ngồi ở bên giường, nghe Hoàng Thượng nói, Liễu Mạn Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn lại. Người giống như yêu ma kia, cứ như thế mà …. Chết rồi? Vậy cũng quá đơn giản đi!
Hoàng Thượng buồn cười nhìn nàng, cười trêu nói: “Làm sao vẻ mặt lại như vậy? Chẳng lẽ là nhìn thấy thứ gì sao?”
“Nhưng. . . . . . không phải hắn là có yêu pháp sao?” Liễu Mạn Nguyệt vẫn là không an tâm, lôi kéo tay áo Hoàng Thượng chỉ còn thiếu lắc lắc.
“Trẫm tìm lão đạo thu yêu tới thu hắn, còn không chết.”
“Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Lão đạo thật sự có thể?” Trước kia nàng còn từng khuyên Hoàng Thượng, lúc này nghe chuyện kết thúc rồi, ngược lại không tin, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Có gì không thể?” Xoay người ngồi vào bên người nàng, cười kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, bàn tay to vỗ nhẹ, “Nàng còn tưởng là hắn thật có tiên pháp gì hay sao? Hắn chỉ là hồn phách tu hành, dùng tà pháp chiếm thân thể của người khác. Nhưng lại không phải người trong đạo môn, chỉ biết một không biết hai. Lúc đạo trưởng kia đến lập tức niêm phong hồn phách của hắn, khiến hắn không thể chạy đi ngay, đợi sau khi hắn tự phát nổ, lại đóng đinh lên hồn phách đã niêm phong, phá hỏng đạo hạnh của hắn, đánh tan hồn phách hắn, còn không chết?”
Lời này nói ra không khỏi quá nhẹ nhàng, khiến Liễu Mạn Nguyệt cho dù biết rõ là thật, nhưng cũng không dám tin, sững sờ tựa vào lòng Hoàng Thượng, vẫn là thẫn thờ thật lâu.
Bàn tay to vỗ vỗ mấy cái lên bả vai nàng, Hoàng Thượng tiến tới bên tai nàng nói nhỏ: “Chớ sợ nữa, mấy ngày nay trẫm mời đạo trưởng kia ở lại trong viên xem xét, nếu có nơi nào không ổn, liền bảo hắn làm phép.”
“Vị đạo trưởng kia. . . . . .” Liễu Mạn Nguyệt đầu tiên là sửng sốt một chút, lúc này đầu óc mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, “Có cần phải xây đạo quán (*) cho hắn?”
(*)đạo quán: miếu đạo sĩ, điện thờ đạo sĩ
Hoàng Thượng lắc đầu: “Vị đạo trưởng này mấy ngày nữa liền trở lại rồi, cũng không có ý muốn xây đạo quán ở kinh thành, càng không có ý nhận môn đồ rộng rãi.”
Không cần gì? Vậy lần này hắn đi ra ngoài là bởi vì chuyện gì? Cũng không thể chỉvì hàng yêu trừ ma a?
“Hắn nợ hoàng thúc trẫm một nhân tình, lần này chỉ là còn cái này thôi.” Hắn cũng muốn giữ vị thực thực có bản lĩnh này ở lại kinh thành, dù là dựng đạo quán nhận môn đồ rộng rãi, phát triển Đạo giáo cũng không có gì không thể, không biết làm sao, người ta không cầu cái này.
Ngẫm lại người nọ hai cái ria mép hèn mọn, thực sự nhìn không ra, người có bề ngoài như vậy, thật là có chút đạo hạnh đây này.
“Không phải sợ nữa, mấy ngày nay trẫm thu thập sạch sẽ trong viên, sẽ thuận tiện thu thập những người trong Các âm thầm gài vào trong triều.” Lại vỗ vai nàng một cái, chân mày nhíu lại, dường như đang suy tư xử lí những người trong các này như thế nào.
“Những người trong Các hẳn đều đã dùng những viên thuốc kia, dù Hoàng Thượng không ra tay, sợ cũng sống không lâu nữa.” Đầu vẫn tựa vào ngực Hoàng Thượng, Liễu Mạn Nguyệt chợt nhớ tới chuyện này, không khỏi than nhỏ thở ra một hơi.
“Cũng phải.” Hoàng Thượng gật đầu, “Chuyện này cũng không thể nóng nảy, chỉ sợ bọn họ cẩu cấp khiêu tường (*).” ——
[(*) chó cùng bứt giậu]
Chuyện trong Các được giải quyết, tâm trạng Hoàng Thượng hiển nhiên tốt hơn nhiều so với trước kia, tuy nói trên triều đình chuyện lớn chuyện nhỏ phiền lòng người không dứt, hơn nữa chuyện hai bờ sông Lan phức tạp, nhưng rốt cuộc dứt khoát chém đầu đầu não bên kia, thu thập lính quèn tiểu tướng phía dưới liền không đáng bận tâm nhiều như trước vậy nữa.
Ban đầu còn băn khoăn, nếu là quá cương quyết, những người này còn không biết muốn cái gì mà lấy cái chết chống lại, mà lúc này dù Hoàng Thượng không ra tay, đợi đến tháng mười một năm nay qua đi một cái, những người trong các một khi độc phát tác, thiên hạ này còn không thanh tịnh rồi?
Ba ngày liên tiếp, trong các không có tin tức, tin tức trong Hạc Lâm viên đều do Ám tử truyền ra, mặc dù trong lòng mọi người đều nghi ngờ Các chủ đã gặp bất trắc, nhưng người người có khả năng quỷ thần khó lường, dù là thỉnh thoảng gặp bất trắc, cũng có thể sớm tìm kiếm thân thể, trở lại trong các.
Nhưng nếu trong thời gian ngắn không về được đây?
“Chuyện này rốt cuộc như thế nào cho phải. . . . . .”
Lưu thừa tướng cau mày, việc khác còn có thể, nhưng thuốc kia. . . . . .
Những nữ tử, ám tử, tử sĩ phía dưới thì thôi, chẳng hề biết thuốc uống hàng năm kia đúng ra là thuốc kéo dài thời gian phát độc, nhưng những lão nhân trong các này thì biết rõ cực kỳ.
Mặc dù trong tay còn có một chút, nhưng thuốc này xưa nay đều là do một mình Các chủ luyện chế tốt, cũng không có phương thuốc, một khi Các chủ chuyển sang kiếp khác phạm sai lầm, không tìm được ngay, mọi người cũng chỉ có thể trông cậy vào chút thuốc còn lại qua ngày rồi.
“Lấy Cẩm bạch văn chương !” Chuyện này tuyệt không thể trì hoãn, cần Các chủ sớm quyết định, nếu không. . . . . . Chỉ sợ chưa đợi Các chủ về, trên cõi đời này, liền không có đất cắm dùi! ——
“Hôm đó bên trong Lăng Ba viên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thái hậu nửa kép ánh mắt, ngồi trên vị trí chính giữa phía trên, lạnh nhạt hỏi.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, Thái hậu không cần lo lắng.”
“Chuyện nhỏ? ! Ngay cả phòng ở cũng sụp một nửa, còn là chuyện nhỏ? !” Thái hậu vỗ mạnh một cái, lạnh giọng nhìn về phía Hoàng Thượng.
Lúc này Hoàng Thượng cũng quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Chỉ là một viện của tài tử xảy ra chút chuyện nhỏ, vì sao Thái hậu lo lắng như thế?”
“Con. . . . . .” Giơ tay lên chỉ vào lỗ mũi Hoàng Thượng, Thái hậu nhất thời nghẹn lại, một lúc lâu nói không ra lời, hồi lâu, như đã cạn sinh lực ngồi trở lại trong ghế, “Có vài thứ cũng không thể vọng động, nếu không. . . . . . Hoàng Thượng, con là do ai gia sinh ra, làm mẹ còn có thể muốn con không tốt được sao?”
“Thái hậu chỉ muốn nhi tử làm con rối nghe lời, làm kẻ dễ sai sử mà thôi, làm sao nghĩ tới nhi tử muốn những thứ gì?” Lời này trước kia Hoàng Thượng chưa từng nói ra miệng, lúc này vừa ra, không khác gì sấm sét ngang tai, chấn động đến mức Thái hậu sững sờ thật lâu, ngồi yên tại chỗ.
Bà chỉ coi nhi tử là không nghe lời, là bởi vì mình nắm giữ triều chính nhiều năm, coi hắn thành đứa bé, lúc này mới luôn luôn như thế, nhưng hôm nay. . . . . . Chẳng lẽ hắn đều hiểu sao? Nhưng này như thế nào có thể. . . . . . Như thế nào có thể? !
“Mẫu hậu.” Hoàng Thượng chợt đứng lên, đứng ở bên bàn, lạnh lùng nhìn Thái hậu, “Nhi tử có một chuyện, chôn giấu ở trong lòng nhiều năm không hiểu rõ, mong rằng mẫu hậu giải đáp một chút.” Dứt lời, cũng không đợi Thái hậu mở miệng hỏi, liền nói, “Phụ hoàng năm đó, rốt cuộc là chết như thế nào?”
“Hắn. . . . . . Hắn. . . . . .” Vốn định cứ dùng câu áp án từ trước tới nay để trả lời, lúc này lại nói không nên lời, đôi môi run run, ngay cả nói cũng nói không ra tới miệng.
Hoàng Thượng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người đi về phía cửa lớn: “Nếu như thế, còn mong đợi nhi tử đàng hoàng nghe lời?”
“Hắn. . . . . . đều biết rồi?” Hồi lâu, Thái hậu ngay cả đầu cũng không nâng nổi, chỉ có thể sững sờ nhìn cửa lớn, trong miệng không tự chủ lẩm bẩm tự nói.
“Thái hậu, Thái hậu!” Lụa đỏ vào cửa, chỉ thấy sắc mặt Thái hậu trắng bệch, ngồi ở chỗ đó hai mắt vô thần. Sau mỗi lần hai mẹ con ở riêng, lần nào là lần đó khiến Thái hậu tức giận đến tâm cam đều đau, nhưng lúc này rõ ràng là sắc mặt không đúng, dường như chỉ một chốc mà già đi mười mấy tuổi vậy ——
Cái chén rơi xuống đất nhẹ như tờ giấy, nước trà vãi đầy mặt đất, Hoàng Hậu cau mày, tâm thần không yên giơ tay lên xoa thái dương.
“Cũng đã ba ngày rồi. . . . . . Còn không có tin tức, chẳng lẽ. . . . . . Xuân Vũ, gọi người truyền tin tức đi ra ngoài!”
“Nương nương!” Trong lòng Xuân Vũ vô cùng lo lắng, dù vị kia đi, chẳng lẽ nhóm người mình cũng không cần sống? Trời mới biết xảy ra chuyện gì! Lúc này không nghĩ xem tự bảo vệ mình có chỗ đứng trong cung này như thế nào, còn nghĩ chuyện này …. Chọn nàng làm Hoàng Hậu, trừ bộ dáng đoan trang có thể đe dọa người ra, liền không còn chút sở trưởng nữa rồi!”Tin tức đã đưa ra Cung, chỉ còn chờ tin tức của Tả thừa tướng, chúng ta nóng lòng cũng vô ích … Vẫn là an tâm dưỡng thai tốt mới là lẽ phải đây!”
“Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Còn có con, con. . . . . .” Vội vàng cúi đầu, vẻ mặt dịu dáng nhìn cái bụng còn chưa to ra của mình, để tay lên bụng, khóe miệng khẽ cong lên, sắc nhặt bỗng biến đổi, lại ngẩng đầu ấn lên đầu, vốn định kêu đau đầu, sau lại che miệng muốn nôn.
Đầu tiên Xuân Vũ tưởng nàng nôn nghén, nhưng nhìn sắc mặt không đúng lắm, không bao lâu bụng cũng đau, vội vàng gọi người đi truyền thái y đi vào.
Chỗ Hoàng Hậu vội vàng tuyên thái y, chạy không thoát khỏi ánh mắt người có lòng. Chuyện kia trong Lăng Ba viên, trừ một vài phi tần biết chuyện, còn không có ai để ý nhiều. Tuy biết hôm đó có chuyện lớn xảy ra, nhưng rốt cuộc không liên quan lắm, trong cung trừ Hà tài tử kia, cũng chỉ là thiếu một cung nhân mà thôi, đã không liên lụy đến mình, liền chẳng đi nghe ngóng chuyện này.
Người trong hậu cung để ý nhất, vẫn là ai có bầu, ai có thể sinh ra con trai.