Bởi vì buổi tối phải hầu hạ Hoàng thượng, người của Thính Vũ các còn
đặc biệt thông báo, sáng mai, những người bên trong không cần phải qua
hầu hạ.
Thái hậu chuẩn bị đi ngủ thì nghe được tin tức, trong lòng rất vui
mừng nhưng lại có chút thấp thỏm, sợ Hoàng thượng lại gọi thêm mấy nữ
nhân đến để vui đùa. Thái hậu suy đi nghĩ lại nhiều lần, thấy bên ngoài
trời cũng đã tối nên mới quyết ý tạm thời sẽ không gọi, đợi khi hạ nhân
đến, sẽ kêu hắn đi gọi người thật tới đây cho nàng nhìn một chút.
Bên trong Nhạc Viên, sau khi Ngọc Điệm Lương nhận được tin tức, rất
tự đắc, một đường bay trở về, vội vàng gọi cung nữ vào chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa thay quần áo, nàng ở trong thùng gỗ trọn một canh giờ, đến khi đầu choáng váng, não căng ra mới chịu bò ra ngoài.
Rửa mặt xong, ở trên đầu, trên người thoa một tầng lại một tầng phấn
thơm, thích thú lần lượt thay đổi nhiều kiểu tóc khác nhau, cuối cùng
cũng hoàn thành, trang phục đã chỉnh tề, thích hợp.
Giẫm phải màn đêm, đi theo phía sau ánh đèn, một đường trở về Thính
Vũ các, gần đến cửa mới len lén đem thuốc mà lần trước được ban thưởng
nhét vào trong miệng, mùi vị đắng ngắt lập tức xông thẳng lên trán,
khiến nàng bị sặc đến nỗi nước mắt muốn trào ra ngoài.
Ngọc Điệm Lương chết sống nuốt thuốc kia xuống, cố nén nước mắt, vội
vàng cùng mấy tiểu thái giám dẫn đường vượt qua thang lầu đi lên tầng
ba. Các nàng chưa bao giờ tiến vào cửa nhỏ của Thính Vũ các, không biết
hình dạng của nó như thế nào, cũng không biết tình cảnh bên trong ra
sao.
Ngọc Điệm Lương cởi áo choàng và áo khoác ngoài ra, cả người liền lắc lư, nhẹ nhàng đi vào bên trong, trong phòng hương thơm lan tỏa, giường
đệm đã sớm chuẩn bị tốt, Hoàng thượng đang mặc y phục nửa người, nghiêng mình dựa vào bên giường, nhờ ánh sáng của ngọn nến mà nàng thấy được
trên tay Hoàng thượng đang cầm một quyển tử thư ( như các sách Lão tử, Mặc tử, Tuân tử, Hàn Phi tử). Người nghe được tiếng động ở cửa liền ngẩng đầu lên, nhìn ra.
Ngọc Điệm Lương vội vàng hành lễ, trong miệng dịu dàng nói: “Thiếp thân ra mắt Hoàng thượng. . . . . .”
Hoàng thượng thấy nàng mặc sam y mỏng mùa hè, vẻ mặt không có chút
hứng thú, không nhịn được có chút châm biếm, vỗ vỗ xuống một chỗ trống
bên cạnh giường nói: “Tới đây.”
Ngọc điệm Lương cố gắng đè nén trái tim đang đập mạnh trong lòng
ngực, cúi thấp đầu, từng bước lượn lờ đi tới bên giường, bỗng nghe hoàng thượng nói: “Quỳ xuống.”
Quỳ?
Ngọc Điệm Lương ngẩn người, giương mắt nhìn về phía hoàng thượng, lại thấy người chỉ vào một chỗ trống bên giường, tuy không hiểu chuyện gì
đang xảy ra nhưng cũng đi đến đó quỳ xuống, cái mông hướng về phía đầu
giường.
“Chống tay xuống giường. . . . . . Quỳ tốt lắm, không được nhúc
nhích.” Nói xong, lại cao giọng hét, “Chuẩn bị nước, tắm rửa.” Dứt lời,
người đã đứng lên, vung tay áo, làm cho ánh lửa của ngọn nến cắm trên
giá bị tắt, chỉ còn lại ánh đèn ở trong góc phòng.
Trơ mắt nhìn Hoàng thượng đi ra khỏi cửa, còn mình lại giống như kẻ
ngu quỳ ở đây, trong bụng Ngọc Điệm Lương không khỏi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhưng lại không nghe được bất kì tiếng động nào.
Hồi lâu, cho đến khi cả hai cánh tay đều mỏi nhừ, chân tê rần, lúc
này mới nghe được chút động tĩnh ở cửa, nàng vội vàng cúi đầu thấp
xuống, ngoan ngoãn quỳ gối đàng hoàng ở trên giường.
Không đầy một lát, liền nghe có người đi đến, đến phía sau mình, một cánh tay mò tới bên hông nàng.
Ngọc Điệm Lương nhịn không được, cả người run lên, nhẹ giọng gọi : “Hoàng thượng. . . . . .”
Người ở sau lưng nàng không thèm quan tâm đến lý lẽ, vén quần của
nàng lên, cởi đồ lót của nàng ra, cho đến lúc này, người nọ mới cứng đờ
người, không biết phải làm gì tiếp theo. Ngọc Điệm Lương vội nhẹ giọng
nói: “Thiếp. . . . . . hầu hạ hoàng thượng.”
Trong đầu, có cô gái nào không mong đợi nhận được sự quan tâm, chăm
sóc cẩn thận của nam nhân? Nhưng hết lần này tới lần khác, người là
hoàng thượng, chỉ có mình hầu hạ người, không có chuyện người hầu hạ
mình.
Phía sau người nọ hình như không nhịn được nữa, một tay cầm giữ hông, liền đè lên, ngẩn người sững sờ sẽ phải đón vào. Ngọc Điệm Lương vừa
mới ngẩn người, thì có một cơn đau tê tâm liệt phế kéo đến, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Quá nửa đêm, người bên cạnh không tiếp tục nữa, Ngọc Điệm Lương
nghiêng người ngã xuống giường, trong mắt là một mảnh mê ly. Lúc này
trong phòng chỉ còn có một mình nàng, Hoàng thượng hình như không được
kiên nhẫn cho lắm, xong việc thì đã vội vã đi ra ngoài, không có trở
lại. Bên ngoài cũng không có ai tới gọi mình rời đi, càng không có người múc nước đến hầu hạ mình rửa mặt.
Ai nói thái giám trong Thính Vũ các rất biết cách hầu hạ chủ tử?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức cảm thấy một cỗ mùi vị đắng ngắt tràn đầy
trong miệng. Trong lòng không khỏi âm thầm may mắn, cũng may Hoàng
thượng không quá thân mật, nếu không để cho người phát hiện ra trong
miệng mình có mùi vị quái lạ thì kế hoạch làm sao mà thành công được?
Liễu mỹ nhân và tỷ tỷ đều đã lãng phí thuốc ở lần trước cả rồi, cũng chỉ có mình, lần này không nghi ngờ gì nữa, mình nhất định sẽ mang Long thai!
Nghĩ tới đây, chân mày vốn nhăn lại vì đau đớn cũng từ từ buông lỏng
ra, nàng giơ ngón tay ngọc vừa nhỏ vừa dài của mình khẽ chạm vào chỗ
riêng tư, cảm thấy chỗ đó dính bẩn, nhưng rốt cuộc nơi này rất tối, nhìn không ra thiệt hay giả, hư hay thật, mà không nhìn tận mắt nên lại càng không biết được bộ dáng của người kia như thế nào, chẳng qua là cảm
thấy chuyện này đã được xác nhận, lúc này mới nhắm mắt lại, an tâm ngủ.
Sáng sớm ngày kế tiếp, tiểu Ngọc mỹ nhân bị đuổi về Nhạc viên, vừa qua khỏi buổi trưa, Thái hậu đã gọi người qua.
Liễu Mạn Nguyệt ở trong phòng tự tại nhàn nhã dạo chơi, nghỉ ngơi, có người kể lại, nàng chỉ nghe câu được câu mất, nghe xong cũng chỉ khẽ
cười một chút, liền bỏ qua.
Tam bạch đếm từng giây một, mong đợi thời gian đến, lúc này Liễu Mạn
Nguyệt mới thản nhiên phủ thêm áo choàng, đội thêm cái mũ lên đầu, tay
cầm noãn lò đi ra cửa.
Nhớ lại lần đầu tiên nàng đến Thính Vũ các vào buổi tối, nhìn xa xa, trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao, nàng cứ dán mắt nhìn vào đó, nhìn
đến nỗi cả đầu đều bị choáng váng. Nàng bước từng bước vào cửa lớn của
Thính Vũ các, đang đi thì nghe thấy tiếng sói tru, thoáng cái hai mắt
của Liễu Mạn Nguyệt sáng lên.
Phía sau cánh cửa kia chính là đầu sói, nhưng Liễu Mạn Nguyệt không
sợ nó, nàng ở xa xa đã nhìn thấy vài lần, dù nói thế nào Hoàng thượng
cũng không cho nàng chơi đùa với nó…..
“Liễu mỹ nhân, xin mời bên này.” Thấy Liễu Mạn Nguyệt nghe tiếng sói
tru thì dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lại, tiểu thái giám đi theo bên
cạnh vội vàng thấp giọng khuyên.
Liễu Mạn Nguyệt thu tâm tư lại, lúc này mới đi theo tiểu thái giám kia vào cửa lớn của Thính Vũ các, đi thẳng lên lầu hai.
Bên trong một mảnh ấm áp, cả phòng sáng ngời, mười mấy cây nến xếp
thành từng cặp một, lửa than cháy rừng rực trong chậu than. Liễu Mạn
Nguyệt đi vào, Hoàng thượng không có ở bên trong, nàng cũng không khách
khí, liền cởi áo choàng ra, sau đó đi đến giường lớn bên cạnh cửa sổ,
ngồi xuống, lấy sách dạy đánh cờ Hoàng thượng thường đọc lên xem.
Không được một lát, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, nàng
biết Hoàng thượng trở về, nên thả sách dạy đánh cờ xuống, đứng dậy
nghênh giá.
“Hoàng thượng.” Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy khẽ phúc người chào, đầu hơi cúi thấp, vẻ mặt có chút hàm súc nói không ra lời, hắn chỉ cần vừa nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, trong nhất thời cũng
không biết gọi cảm giác này là gì.
Hoàng thượng chỉ “Ừ” một tiếng, thì phất tay cho đám thái giám đang
đứng bên cạnh lui ra ngoài. Liễu Mạn Nguyệt thấy thế, bước lên phía
trước hai bước, hầu hạ cởi áo choàng cùng áo khoác trên người hoàng
thượng xuống.
Nàng vừa cởi áo khoác ngoài ra, chợt ngang hông căng thẳng, sau đó cả người liền bị Hoàng thượng kéo vào lòng.
Liễu Mạn Nguyệt khẽ ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, tuy nói đêm xuân vô cùng ngắn ngủi, nhưng mỗi ngày đều
như thế, thân thể sẽ rất dễ bị tổn thương…”
Nghe nàng nói như vậy, trong mắt Hoàng thượng toát ra một tia tức
giận, khẽ đụng đầu vào cái trán của nàng, thấp giọng nói: “Tối hôm qua
để cho Liễu mỹ nhân phải một mình trông phòng là Trẫm không đúng rồi.”
Nàng khẽ nghiêng mặt về một phía, giơ tay lên che miệng: “Tại sao
Hoàng thượng lại nói như vậy? Trong cung chỉ có quy định không thể để
cho Hoàng thượng một mình trông phòng mà thôi, làm gì có quy định thiếp
không thể một mình trông phòng.”
Nếu mình tiếp tục tranh luận cùng nàng ấy, thì không biết cô gái này
còn có thể nói ra những lời dễ nghe gì, ngược lại mình còn phải đè nén
hỏa khí trong bụng trở về, vậy không phải mình sẽ bị thua lỗ sao?
Hoàng đế khom lưng xuống bế nàng lên, đi về phía chiếc giường, đặt
người nằm xuống giường, dùng thân thể của mình đè lên người nàng.
Trên tay, trên người là từng mảng da thịt nõn nà, mịn màng, trơn như
nước chảy qua tay, ma sát trên người đem đến từng trận sảng khoái, mát
mẻ, trong mũi tràn đầy mùi hương nhàn nhạt, mùi vị thơm ngát như có như
không, mùi thơm này giống như hôm qua? Tiểu Ngọc mỹ nhân vừa vào phòng
đã bị mùi thơm này xông vào mũi, thẳng đến cái trán đều đau.
Chỉ hai ba động tác, quần áo liền bị giật xuống, hai người lăn lộn trên giường.
Tuy nói những lời đó nhưng trong lòng Liễu Mạn Nguyệt nửa điểm ghen
tức cũng không có, chỉ có chút ghét bỏ, sợ là dưa chuột kia không được
sạch sẽ rồi, chỉ có chút cảm giác chán ngấy mà thôi.
Có điều đã đến nơi này rồi, thử nghĩ xem, còn có một đoàn tú nữ đang
chờ vị này mưa móc đây, trong lòng nàng cũng dừng lại ý nghĩ trong
đầu_____cùng lắm thì một lát nữa mình thu thập thỏa đáng là được.
Bàn tay xoa nắn, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy viên anh đào, khẽ cắn xuống vành tai nàng, cọ sát lẫn nhau, phía dưới đã đi vào, nhẹ giọng
nói ở bên tai nàng, hỏi: “Mạn Nguyệt, buổi tối hôm qua có nhớ Trẫm
không?”
Trong lúc ý loạn tình mê này, nàng biết nếu mình nói những lời không
dễ nghe….thì sẽ không thỏa đáng, nên liền nhẹ nhàng gật đầu, ai biết vừa mới gật xong, người nọ giống như được lên dây cót, tung ra hàng loạt
động tác cuồng phong bạo vũ (mưa rền gió dữ). Từng cái xông thẳng vào khiến nàng choáng váng cả đầu, rõ ràng là lần hai, nhưng lại giống
như hắn đã phải nhịn rất lâu rồi ấy, chẳng lẽ tối hôm qua Tiểu Ngọc mỹ
nhân không làm cho hắn tận hứng?
Không được một lúc, hai chân của nàng lại bị hắn kéo đến trên bả vai, nhịn không được nữa, trong miệng nàng bật ra từng tiếng yêu kiều, nhỏ
vụn.
Ngoài cửa, mấy tiểu thái giám đang cúi đầu canh chừng, mọi người nghe âm thanh này hơi đỏ mặt, thậm chí còn có người lặng lẽ dịch ra ngoài
mấy bước.Tiểu Châu Tử ở bên cạnh lấy cánh tay của mình chọc nhẹ eo Tiểu
Lưu Tử hai cái: “Ngươi không được, phải học hỏi vạn tuế gia nhiều một
chút.”
Tiểu Lưu Tử nghiến răng nghiến lợi, hung ác trừng mắt liếc hắn một
cái: “Nếu không để ta nói với Hoàng thượng, lần tới gọi ngươi đi?”
Tiểu Châu Tử khẽ thở dài, vẻ mặt phiền muộn ngẩng đầu, nhìn về phía xà nhà: “Ta không được. . . . . . quá thấp. . . . . .”
Tiểu An Tử bên kia cố nén, ý vị cúi đầu, cười khúc khích.
Ngay lúc Tôn công công đến đây nghe ngóng tin tức, thấy bộ dáng không nghiêm chỉnh của mấy tên tiểu tử này, liền giơ tay lên gõ đầu từng
người một, chửi nhỏ : “Đều nghiêm chỉnh cho ta, không được nghe sai điều quan trọng!”
Mấy tiểu tử vội vàng nghiêm mặt, thấp giọng đáp: “Dạ!”
Thật lâu sau, trên mình người nọ mới yên tĩnh lại. Liễu Mạn Nguyệt
thở dài một hơi, bị hắn ôm ở trong ngực, nhắm mắt lại, mặt nàng cọ vào
bả vai của Hoàng thượng, nơi đầu vai kia còn in dấu răng nàng mới cắn
xuống.
“Trong Hạc Lâm viên này, nàng thích chỗ nào?”
“Hả?” Đang mơ hồ sắp chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy những lời này
của hắn, Liễu Mạn Nguyệt không giải thích được ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trẫm hỏi, nàng thích chỗ nào?” Vừa nói, vừa tiện tay cuốn lấy một
luồng tóc trước ngực nàng, dùng đầu ngón tay quấn lấy, xoay vòng, sau đó đưa lên mũi ngửi.
“Thiếp. . . . . .” Mở trừng hai mắt, nhất thời không hiểu được ý niệm của Hoàng thượng, suy nghĩ một chút, mới nói, “Thiếp thích Lâm Tuyệt
Nhai. Từ trên cao nhìn về phía xa, bao quát mọi núi nhỏ, lại đối diện
với nước, rộng lớn nhưng thanh tịnh, cảm thấy rất thú vị.”
Ngón tay hắn hơi dừng một chút, cúi đầu nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng còn mang đậm tình ý của nàng, không khỏi khẽ nở nụ cười,
khẽ hôn môi nàng một cái: “Tốt.”
Tốt? Tốt cái gì?