Liễu Mạn Nguyệt thở dài: “Hai vị thái nữ kia cũng thật đáng thương, vừa mới vào cung, đã gặp những chuyện này …mà thôi, sau khi ngươi vào ở sân này cũng đã bị bệnh một lần, nói vậy, chắc các nàng cũng giống vậy, bệnh khỏi là được rồi.”
Lời này người khác nghe, sẽ không nghĩ ngợi gì, nhưng Bạch Huyên nghe, mặt trắng đi trong nháy mắt.
Nàng vốn cảm thấy Thu Thủy các này không sạch sẽ, nếu không làm sao nàng mới vừa vào tới một ngày, lại ngã bệnh đây? Hiện nay thử nghĩ xem, trong Hạc Lâm viên này nhiều chỗ ở như vậy, nhưng cũng không có nghe nói những nơi kia giống Thu Thủy các,người vào ở ba chỗ, ba chỗ đều có người ngã bệnh a!
Thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt an tâm một chút. Nha đầu này, quay đầu lại chắc chắn ở chung quanh nói lung tung đi, bề ngoài dặn dò qua nàng ta, không cho nói lung tung, nhưng chuyện này, lại muốn nhờ nàng ta đem lời đồn phátra mới được.
Đêm đến, tiểu hoàng đế bận rộn cả ngày, vẫn chui từ trong địa đạora.
“Hoàng thượng, ngày hôm nay không phải là gọi Ngọc Phương Nghi sao?” Liễu Mạn Nguyệt miễn cưỡng đứng dậy, cau mày hỏi.
“Ừ? Làm sao? Nàng muốn đuổi trẫm trở về ?” Mấy ngày trước tuy rằng ngày ngày tới đây, nhưng nàng ấy cũng không xua đuổi mình, hôm nay sao lại thế?
Nghĩ vậy, liền đưa tay kéo tay nàng, nhưng cảm thấy bắt lấy một mảnh lạnh như băng, không khỏi sợ hết hồn: “Làm sao lạnh như thế?”
Liễu Mạn Nguyệt cúi đầu cười cười: “Hoàng thượng, thiếp… quỳ thủy tới rồi, không hầu hạ được Hoàng thượng.”
Hoàng đế nhướn mày, đem nàng ôm nhẹ vào lòng, vuốt ve đầu nàng: “Vô phương , trẫm ôm nàng ngủ, tay trẫm ấm, giúp nàng ủ ấm.”
Tiếng hắn nói trầm trầm , nghe được khiến lòng người khoan khoái thư sướng, Liễu Mạn Nguyệt cười nhạt, nếu hắn lúc này đây muốn bên mình, vậy cũng không có đạo lý cứng rắn đuổi hắn đi, tránh cho sau này muốn gọi hắn đến, cũng không gọi được người. Bị hắn ôm ở trong ngực, hai người lên giường dựa vào một chỗ thấp giọng nói chuyện.
“. . . . . . Thiếp lo sợ các nàng đi loạn, nếu không cẩn thận bắt gặp Hoàng thượng leo vách núi kia...”
Một tay vỗ nhẹ từng cái trên lưng của nàng, một … cánh tay khác thì đưa vào trong yếm của nàng, đặt tại trên bụng nhỏ giúp nàng ủ ấm, nghe nàngấy nói lời này, trong lòng thư thái một trận: “Nguyệt Nhi lo lắng chuyện của trẫm như vậy sao?” Vừa nói, vừa vỗ nhẹ hai cái, áp môivào trên má nàng khẽ hôn, “Trẫm biết rồi, hai ngày nay là có thể khiến các nàng yên tĩnh. Trẫm cũng không nghĩ đến, …nếu nhữngcô gái này có thể đi dạo như vậy, cỏ trong vườn còn chưa mọc ra, đã sớm bị các nàng dẫm chết hết.”
Liễu Mạn Nguyệt bật cười, tựa vào trong ngực của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại. Còn chưa đầy một tháng nữa, Hoàng hậu sẽ phải vào cung. Cho dù người nọ là trong Các phái tới, cho dù người nọ chỉ là một hình nộm, Hoàng thượng cũng không thể không đi tới chỗ nàng ta làm dáng một chút.
Trong Các có thủ đoạn gì, tất nhiên nàng biết rõ ràng. Nếu là Hoàng hậu quả thật muốn cho Hoàng thượng cùng phòng với nàng ta, hạdược và vân vân. . . . . làm gì có nửa điểm áp lực?
Mà tân Hoàng hậu vào trong cung, sao có thể cứ vứt qua một bên như vậy? Lưu Huân Nguyên kia nghe nói hiện nay đã thăng làm Tả Thừa tướng, trừ quốc trượng, lại là Thừa tướng. . . . . . dùHoàng thượng muốn động đến hắn ta, cũng không thể không bận tâm một chút.
Khe khẽ thở dài, cái dưa chuột này, nàng vốn không trông cậy vào có khả năng sạch sẽ, nhưng cho đến hôm nay, lại chỉ một mình mình dùng qua, trong cung nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy, bảo nàng nói phân chia ra. . . . . . Chỉ sợ là chính mình, trong lòng cũng sẽ không vui?
“Làm sao lại than thở rồi?” Hai người dán vào gần như thế, đương nhiên Hoàng thượng nghe thấy nàng than thở, vội vươn tay tới đây, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn sắc mặt của nàng.
“Bụng không thoải mái.” Môi đỏ mọng khẽ cong lên, chân mày nhẹ chau lại, khiến người nhìn đau lòng không dứt.
Hoàng thượng vội cao giọng gọi Bạch Oánh: “Làm chút canh gừng , cho chủ tử các ngươi xua hàn khí.”
Trong bụng khẽ thở dài một tiếng nữa, tuổi tuy nhỏ chút ít, nhưng chăm chút như thế, thật không biết, ngày sau. . . . . . Rốt cuộc tiện nghi ai...
Hoàng thượng triệu Ngọc Phương Nghi liền ba ngày, Thái hậu cuối cùng ngồi không yên.
“Hoàng thượng, tuy nói Ngọc Phương Nghi kia khiếncon thích, nhưng cũng không thể rối loạn quy củ.” thương lượng với nhi tử về chuyện này, Thái hậu cũng là làm lần đầu, trước kia là không cần phải - khuyên hắn đi hắn cũng không đi, sau này chuyện này cũng không dobà quản, nhưng hiện nay bà không thể không ra mặt - chúng phi tần vào cung nhiều ngày, hắn lại chỉ sủng có một ít ? ! Nói thế nào được!
Trước kia bởi vì hắn không đụng cô gái nào mà nóng nảy, lúc này, hắn đụng, nhưng lại chỉ đụng một ít thì cũng không được a! Trong hậu cung hơn ba mươi người đều chờ dính mưa móc của hắn đây!
“Thái hậu muốn nhi tử sủng ai?” Đầu Hoàng thượng không ngẩng, mí mắt không nâng. Tuy nói mấy ngày nay, lúc mẫu tử nói chuyện nhiều hơn. Nhưng rốt cuộc lạnh nhạt nhiều năm như vậy, nhất thời sao được đây?
Hoàng thượng chính là giả bộ, cũng giả bộ không ra bộ dáng cuồng quấn mẫu thân.
“Con!!” Thái hậu nhất thời khí huyết dâng trào, đầu choáng váng sắp ngất. Thật vất vả thu về, nhìn nhi tửcủa mình, gặp hắn bộ dáng như cũ ngồi ở đó, thật giống như kiểu hắn vừa hỏi là “Hôm nay ăn chưa?”.
Nào có đạo lí hỏi mẹ mình nên ngủ với ai? Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . .
“Theo như quy củ, trong phi tần hiện nay Tống tần có phân vị cao nhất, hôm nàng ấy vào cung,con nên đi chỗ nàng.” Dứt lời, thấy sắc mặt Hoàng thượng không thay đổi, lúc này mới trì hoãn khẩu khí, “Còn có An tần, biểu muội ngươi. . . . . . Cho dù không muốn đi chỗ các nàng, gọi vào Thính Vũ các hầu hạ cũng giống như vậy. Còn có những người mới vào cung Vương phương nghi, Tiền lương nhân, Lý lương nhân, Vạn tài nhân. . . . . .”
Không đợi Thái hậuđếm ngón tay xong, Hoàng thượng liền mở miệng nói: “Quá xấu, trẫm nhìn ngán.”
Bàn tay vừa đếm tới một nửa dừng ở giữa không trung, Thái hậu thật giống như bị thứ gì làm nghẹn lời, hồi lâu mới thuận khí.
Xấu? Thế thì không đến nỗi. Nhưng ngũ quan đoan chính, cùng một loại thôi. So với Ngọc gia tỷ muội kia các màu phong tình tất nhiên không có cách nào so được. Về phần Liễu Mạn Nguyệt, lại càng không có so được.
Nhưng các nàng xấu, có xinh đẹp a!
“Biểu muội con vốn không xấu đi? Một tiểu cô nương khí chất thanh tú, chẳng lẽ concũng không thích? !” Nói là ra mặt chống đỡ thể diện cho chúng phi, nhưng thật ruốt cuộc, trong lòng Thái hậu là chống đỡ cho Chu tần kia. Tiểu cô nương kia ôn nhu yếu ớt, lớn lên lại thanh tú khả ái, tất nhiên mình vô cùng yêu thích, tại sao Hoàng thượng lại không thích?
Hoàng thượng lúc này mới giương mắt nhìn Thái hậu một cái, lời định nói lại nuốt trở vào, chỉ nói: “Quá nhỏ, trẫm không có hăng hái.” Chu tần lớn lên cùng Thái hậu cũng có bốn năm phần tương tự, cho dù Hoàng thượng hiện nay không có tính toán cùng những nữ nhân kia, dù muốn tìm người ngủ cùng, sợ là cũng không tìm biểu muội kia.
Nhìn thấy nàng ta, sẽ nhớ tới mẹ mình . . . . . . khẩu vị của Hoàng thượng không có nặng như vậy. Nhưng cũng không thể cùng Thái hậu nói rõ, chỉ sợ vừa nói ra. . . . . . mẫu tử sẽ không còn có lúc yên tĩnh.
“Ngươi. . . . . .” Thái hậu lần nữa chán nản, tuổi Chu Hoa Thanh vốn là nhỏ, mới vừa mười ba, mà vóc người chưa đầy, nói không chừng không đủ một miếng của nhi tử mình, “cái kia… thái nữ kia. . . . . .”
Các thái nữ đều gia thế tầm thường, nhưng xinh đẹp động lòng người , mà các loại phong vận đều có, chính là để cho Hoàng thượng lựa chọn, thích gì chọn nấy, khi nào phải bận tâm?
“Mẫu hậu.” Hoàng thượng chợt mở miệng cắt đứt, “Mấy ngày nay nhi tử bận rộn học tập chính sự, mẫu hậu cũng thường dặn dò nhi tử, còn chưa đầy một tháng nữa, nhi tử liền phải lên ngôi kế vị, trong lòng đang thấp thỏm, thực không tâm tư suy nghĩ chuyện ngoài rìa. Nếu mẫu hậu không thích Ngọc Phương Nghi, mấy ngày nay trẫm sẽ không gọi nàng ta nữa.” Dứt lời, vẫy vẫy tay áo rời đi.
Thái hậu nghẹn họng trân trối nhìn đại môn, thật lâu sau còn không có lấy lại tinh thần. Để cho hắn đi chạm người khác, hắn thà rằng chẳng chạm một ai… Này… Này cũng như khi trước, một người cũng không chạm? !
Thấy Hoàng thượng nhắc tới Ngọc Phương Nghi kia, trên mặt cũng không có nửa điểm thần sắc khác thường, giống như gọi nàng đi qua chỉ là ôm ngủ một giấc. Bình thường lúc ban ngày, càng không đặc biệt đến chỗ Ngọc Phương Nghi kia ở, xác nhận chưa bị nàngta làm cho mê đảo.
Đã như vậy, thì không cần phải đi tìm Ngọc Phương Nghi kia phiền toái...
Ngọc Điệm Lương ngồi ở trong phòng, sững sờ nhìn về phía hai phần mới được ban thưởng. Một phần, là Hoàng thượng ban thưởng cho. Một phần, là Thái hậu ban thưởng. Xưa nay, Thái hậu bên đó cũngthường có ban thưởng, nhưng Hoàng thượng trừ buổi tối thỉnh thoảng gọi mình đi qua hầu hạ, nhưng hai người lúc đó cũng không có nói thêm nửa câu.
Lúc làm chuyện kia, hắn thích đem mình trói thành các loại tư thế, miệng cũng nhét đồ. Vừa mới bắt đầu mặc dù không quen, nhưng sau lâu dần, lại cảm thấy tựa như chỉ có khi làm chuyện kia phải trói lại mới thoải mái.
Nhưng... Phần thưởng này không rõ lí do đột nhiên ban xuống, rốt cuộc là làm sao?
Không đợi Ngọc Điệm Lươngnghĩ ra, trong vườn không biết chỗ nào truyền ra lời đồn, nói là - Thái hậu không thích Hoàng thượng chỉ sủng mỗi Ngọc Phương Nghi, đem Hoàng thượng kêu đi qua quở trách một bữa. Hoàng thượng vì Ngọc Phương Nghi, cùng Thái hậu giận dỗi, người cũng không muốn chạm rồi!
Ban đồ cho Ngọc Phương Nghi, chính là Hoàng thượng trấn an. Thái hậu biết được, trong lòng khó chịu, lúc này mới đưa tới phần thứ hai ban thưởng, coi như là ngăn miệng Ngọc Phương Nghi.
Lời đồn này không biết là ở đâu truyền tới , nói ra khuôn ra dạng, không khỏi khiến người khác tin tưởng.
Chiều hôm đó,Hoàng thượng chính xác không có chọn người đi qua hầu hạ, lại càng góp phần vào cái lời đồn này.
Ngọc Điệm Lương nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng chẳng qua là để ý.
Thái hậu nằm ở trên giường cũng không ngủ được, trong lòng lại càng hối hận.
Chỉ có Hoàng thượng, ôm Liễu Mạn Nguyệt, nhét đầu nàng vào trong lồng ngực của mình, một đêm ngủ ngon đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, một lời đồn nữa ở trong vườn này tản ra.
“Nghe nói, gương mặt xanh trắng, lưỡi lè ra, hai mắt đỏ như máu. . . . . . Lúc ấy, ta bị hù gần chết!” Bạch Hương ở trong sân, cùng tiểu thái giám các viện tả qua, nói ra khuôn ra dạng.
“Này coi là cái gì, chuyện này không phải là thường có?” Một tiểu thái giám cười cười, chỉ vào người thái giám khác nói, “Chúng ta ở nơi này sớm hơn mấy năm, buổi tối có khi ra cửa, thường xuyên có thể nhìn trên viện bên kia,trên mái hiên có bóng trắng thổi qua đây.”
“A? ! Đâu có đâu có? !” Vốn là nha đầu này nghe nói, chạy ra đây khoe khoang bàn tán, lại không nghĩ tới ở nơi này nghe tin còn bất ngờ hơn nữa.